• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thông Vận” tháng tư năm thứ bảy, kinh thành Huệ Diệu phi thường náo nhiệt, nhưng trong bầu không khí náo nhiệt này, lại chứa đầy vị sách nồng đậm. Mộ Khinh hầu nhà nho của Trạch Yên quốc sắp cử hành “văn đối” ở đây. Cái gọi là “văn đối”, chính là ra ra một số đề mục để người khác lấy ngâm thơ đối nhau, người tài văn chương cao nhất, sẽ giành được vinh dự đặc biệt. Mộ Khinh hầu là đại nho một đời của Trạch Yên, “văn đối” hắn tổ chức khiến cho người ta đổ xô vào. Các nho sinh bộc lộ tài năng trong “văn đối” của hắn, đều có thể tiến vào ngự thư viện (nơi vương công quý tộc học tập) học tập một năm, người biểu hiện xuất sắc có thể trực tiếp nhảy cóc khoa cử tiến vào quan trường. Vì thế lúc này hằng năm, nho sinh các nơi đều sẽ nghĩ đủ loại biện pháp tiến đến tham gia.

Nhưng Mộ Khinh hầu là người Trạch Yên quốc, sao lại mở “văn đối” ở Huệ Diệu? Chuyện này nói rất dài dòng, nói ngắn gọn thì là Mộ Khinh hầu theo quốc quân Thượng Quan Vân đến đây tham dự thọ yến ba mươi của Bạch Tang Vận quốc công Huệ Diệu quốc, nghe nói Bạch Tang Vận cực kỳ hâm mộ Mộ Khinh hầu, vì thế hoàng đế Lưu Hoài Diệp vì để có được niềm vui của “giai nhân”, đặc biệt mời Mộ Khinh hầu tổ chức một hồi “văn đối” ở Huệ Diệu. Người thắng sẽ nhận được cơ hội tham gia thọ yến, hơn nữa có thể xin một nguyện vọng với hoàng thượng. Các nho sinh Huệ Diệu biết được việc này hưng phấn, Huệ Diệu quốc náo nhiệt.

“Hứa nguyện… Hoài Diệp, ‘vua không nói chơi’, ngươi cũng không sợ đến lúc đó nguyện vọng người ta muốn ngươi đáp ứng không được?” Trong lúc tản bộ, Bạch Tang Vận nghe nói chuyện này hỏi.

Văn đối lần này, Lưu Hoài Diệp hoàn toàn là vì Bạch Tang Vận mới tổ chức, hắn muốn mượn “văn đối” lần này đem thọ yến của Bạch Tang Vận làm cho thiên hạ đều biết, để chiêu cáo thiên hạ địa vị của Bạch Tang Vận đối với hắn đối với Huệ Diệu.

“Người chiến thắng, nhất định là người tài hoa phẩm đức tuyệt vời, lại há có thể đưa ra yêu cầu xằng bậy đến cực điểm?” Lưu Hoài Diệp tràn đầy tự tin nói, hắn đương nhiên đã suy nghĩ kỹ càng. Thấy hắn đã nghĩ tốt rồi, Bạch Tang Vận cũng không nhiều lời nữa, chỉ là có hơi oán giận nói: “Ta ở trong cung ngày ngày nghe Mộ lão tiên sinh giảng là đủ rồi, sao cần phải làm ra thanh thế lớn như thế.”

“Lớn?” Lưu Hoài Diệp xoay người kéo Bạch Tang Vận vào trong lòng, phóng đãng cười to mấy tiếng, “Không, còn chưa đủ. Ta muốn hướng thiên hạ chiêu cáo ngươi là người của ta, để cho những người có ý đồ với ngươi kia sớm hết hy vọng, vô luận là nam hay là nữ.” Bạch Tang Vận thở dài sát lại, hai người này vẫn canh cánh trong lòng lời của Thượng Quan Vân, làm cho hắn có chút bất đắc dĩ.

Thượng Quan Vân cũng không biết là hữu tâm hay là vô ý, lần này dẫn theo rất nhiều quan viên bộ dáng tuấn tú, thị vệ đi theo đều là nam tử thân thể cao to, dung mạo dẫn nhân, thấy đám cung nữ là từng người mặt mang sắc kiều, Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương thấy vậy trực tiếp hạ lệnh cấm không được rời khỏi hậu cung với Bạch Tang Vận.

Bạch Tang Vận đối với chuyện bé xé ra to của hai người thúc thủ vô thố, hai người này trong chuyện này không hề có chút lý trí đáng nói nào. Nghĩ hắn đã là cha của bốn đứa nhỏ, bọn họ còn lo lắng cái gì?

Lưu Hoài Diệp cúi đầu nhìn người trong lòng, vừa mới nhi lập, lại đầu đầy sợi bạc, nhưng sợi bạc này lại làm cho người này thoạt nhìn càng lộ vẻ thanh nhã. Thân thể gầy yếu không hồng hào lắm dễ dàng dẫn tới sự thèm muốn của người khác nhất, cũng chỉ có nhốt người này bên trong thâm cung, y mới yên tâm. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Bạch Tang Vận không có quay đầu lại, trên mặt lại là nụ cười hiểu rõ, lập tức, hắn bị người khẽ túm ra ngoài từ trong lòng Lưu Hoài Diệp, thân thể quen thuộc mà khảm vào vòng ôm cao lớn của người tới.

“Hoàng thượng, mấy vị đại nhân của Lễ bộ cùng Hộ bộ đang chờ bên ngoài ngự thư phòng.” Lam Khuyết Dương tiện thể nhắn lại, Lưu Hoài Diệp gật đầu, giao Bạch Tang Vận cho hắn rồi đi.

“Bận xong rồi?”

Bạch Tang Vận tiếp tục tản bộ, bất quá người bên cạnh lại thay đổi.

“Ừ, nên phân phó đều đã phân phó xuống.” Lam Khuyết Dương tâm tình vô cùng tốt kéo Bạch Tang Vận chậm rãi đi. Có thể cùng một chỗ với Bạch Tang Vận giống như vậy, là mộng tưởng nhiều năm của hắn, bây giờ đây đối với hắn mà nói đã là việc cực kỳ bình thường. Nghĩ đến tụi nhỏ, trong lòng Lam Khuyết Dương tuôn trào hạnh phúc ngập tràn. Hắn đột nhiên ôm ngang lấy Bạch Tang Vận, dùng sức trên chân, ôm Bạch Tang Vận “phi” lên nóc nhà.

“Khuyết Dương!” Bạch Tang Vận thoạt đầu hoảng sợ, bất quá hắn cũng chỉ là hoảng sợ. Hắn không biết khinh công, coi như là lĩnh hội một lần cảm giác của cao thủ võ lâm.

Đám cung nữ thái giám tất cả đều dừng chân nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng bị người ôm bay qua, người nọ thoải mái cười, khuôn mặt quanh năm tái nhợt, hợp lên vẻ hồng hào.

………

“Thẩm huynh, ‘văn đối’ lần này, ngươi nhất định có thể giành được thứ nhất. Mai này thăng chức, nhưng đừng quên lão đệ a.”

“Đúng vậy, Thẩm huynh năm đó từng du lịch Trạch Yên, bái môn hạ của Mộ tiên sinh, bây giờ lại là môn sinh của Chu đại học sĩ, tài văn chương của Thẩm huynh, Huệ Diệu thế nhưng không ai bằng a.”

“Không biết đến lúc đó Thẩm huynh dự định đề yêu cầu gì với hoàng thượng.”

Trong một gian phòng trúc, mấy vị nho sinh vây quanh một người nói, người ở ví trí trên cùng kia một bộ nho trang màu xanh nhạt, giống như mấy người còn lại, mi gian (1) hắn lộ ra mấy phần ngông nghênh cùng thanh nhã của văn nhân. Hắn cười nhạt nói: “Các vị huynh đài khiêm tốn, Thẩm mỗ bất quá là may mắn gặp được Mộ lão tiên sinh, lại được may mắn bái môn hạ của hắn. Nhưng ‘sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân’, học thức của Thẩm mỗ còn xa xa mới đủ.”

“Thẩm huynh quá khiêm tốn,” người còn lại nói, “Bất quá, lần này nhờ cơ hội thọ yến của quốc công, bọn ta có thể có may mắn nhìn thấy Mộ lão, cũng có may mắn tham gia ‘văn đối’, quả thật là may mắn. Chỉ mong sau này, Huệ Diệu cũng có thể có người như Mộ lão, tổ chức ‘văn đối’ thuộc về Huệ Diệu ta.”

“Đúng vậy, nếu không phải tình nghĩa anh em của Bạch quốc công cùng Trạch Yên hoàng đế, Mộ lão cũng sẽ không tới kinh. Nếu thật muốn nói tiếp, bọn ta còn phải cảm tạ Bạch quốc công đấy.” Lại một người nói, những người khác gật đầu xưng phải, mà Thẩm Hành Chi lại thu hồi nụ cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc.

“Thẩm huynh?”

Thẩm Hành Chi lại là lắc đầu thở dài: “Hoàng thượng độc sủng Bạch quốc công, vốn không gì đáng trách. Nhưng Bạch quốc công không chỉ có lấy thân nam nhi hầu vua, nhục nhã bản sắc nam nhi ta, lại… Tục ngữ nói ‘một nữ không hầu hai chồng’, Bạch quốc công làm ‘sủng phi’ của hoàng thượng, nhưng lại hiến thân cho nghĩa đệ Lam vương gia… Hành Chi không hiểu hoàng thượng sao có thể nhẫn nại. Hồng nhan họa quốc, Bạch quốc công phẩm hạnh của người này… Hành Chi thực sự không cách nào nhận thức.”

Thẩm Hành Chi vừa nói xong, những người khác nhao nhao mở miệng, bảo hắn chú ý ngôn hành, đừng để người khác nghe thấy, nếu không tính mạng khó giữ được, Thẩm Hành Chi lại là cười trừ. Hắn bất quá là luận sự, bảo hắn làm cái loại tiểu nhân hùa theo vỗ ngựa đó, đối với hắn là vũ nhục.

………

Đi lại trên phố, Bạch Tang Vận cười nhìn Thượng Quan Vân bên cạnh ăn đến không biết chán. Vốn hắn là không thể xuất cung, nhưng trải qua “tận lực cầu xin” cộng thêm nhõng nhẽo bám riết không ngừng của Thượng Quan Vân, Bạch Tang Vận thật vất vả thuyết phục được hai người kia, có thể cùng Thượng Quan Vân xuất cung du ngoạn, nghiêm chỉnh mà nói, là bồi Thượng Quan Vân xuất cung giải sầu.

Đi tới đi lui, Bạch Tang Vận đi đến trước trước sạp bán tranh chữ bên đường, Thượng Quan Vân ăn thịt viên chiên theo sau. Trên sạp bày rất nhiều tranh chữ, Bạch Tang Vận tỉ mỉ chọn lựa, từ sau khi buông Vận phường xuống, thời gian nhàn rỗi của hắn toàn bộ đặt trên cầm kỳ thư họa. Thượng Quan Vân cảm thấy không thú vị, đến bên cạnh xem xiếc ảo thuật, Bạch Tang Vận lại thấy hứng khởi. Một bộ chữ dẫn tới sự chú ý của hắn, hắn đưa tay đi lấy, một cái tay khác đưa tới, nắm lấy tay Bạch Tang Vận.

Hai tay cơ hồ là rút về trong nháy mắt, Bạch Tang cười cười với vị nam tử mặt lộ vẻ thẹn thùng cùng áy náy kia, tỏ vẻ không sao, đối phương thấy hắn cũng không giận, mở miệng nói: “Huynh đài cũng thích bộ chữ này?”

Bạch Tang Vận gật đầu, nói: “Du du nhiên, nhiên du du; hương thủy mỹ, cố nhân thân. Đối nguyệt độc ẩm, ẩm nhất bôi tư cố tửu; đối tửu cao ca, xướng nhất khúc hoài tình ca (2)… Thủ từ này bao hàm nỗi nhớ quê nồng đậm, mà trong cái tình ấy, lại có một ý vị khác, khiến người ta suy nghĩ. Có thể thấy được người viết từ này tính cách hào hiệp, rất coi trọng cảm tình, còn có chút vị không chịu bị trói buộc.”

“Xác thực. Lời các hạ chính là cảm giác của tại hạ.” Thẩm Hành Chi tinh tế đánh giá nam tử trước mặt — dáng dấp cũng không cương nghị, dung nhan dưới một đầu tóc bạc lại dịu dàng thanh nhã, mà không mất đi khí chất nam tử. Trong rất nhiều tranh chữ, hắn cũng giống như mình phát hiện bộ chữ này, không thể không nói hai người vô cùng có duyên phận. Thẩm Hành Chi có ý niệm kết bạn với người này, đây cũng là đặc điểm của văn nhân.

“Vậy bức chữ này thì sao?” Thẩm Hành Chi lại lấy ra một bức, Bạch Tang Vận chăm chú thưởng thức, nói, “Chỉ thoạt nhìn, phóng đãng kiêu ngạo, nhưng nếu tinh tế thưởng thức, lại có vài phần vị có tài nhưng không gặp thời…”

“Vậy các hạ mời xem bức sơn thủy đồ này.” Thẩm Hành Chi lại từ bên cạnh cầm lấy một bức họa.

Cứ như vậy, hai người ở trước sạp hướng về phía tranh chữ bình phẩm từ đầu đến chân, hoàn toàn đã quên tất cả quanh mình. Nói đến chỗ tận hứng, hai người là nhìn nhau cười, mà lúc quan điểm bất đồng, Bạch Tang Vận sẽ yên lặng nghe cách nhìn của Thẩm Hành Chi, ngẫu nhiên đưa ra một số ý nghĩ của mình. Nói nói, hai người càng muốn ngừng mà không được đi vào tửu lâu, tiếp tục đàm luận. Từ tranh chữ đến đồ cổ, từ phố xá đến triều đình, Bạch Tang Vận thán phục tài hoa cùng kiến thức của Thẩm Hành Chi, Thẩm Hành Chi kính nể tu dưỡng cùng học vấn của Bạch Tang Vận.

“Đại ca, trời tối rồi.” Thượng Quan Vân chơi một vòng quay lại thấy Bạch Tang Vận và Thẩm Hành Chi trò chuyện với nhau rất vui vẻ, lại thấy Hồng Tam là vẻ mặt lo lắng, lên tiếng nhắc nhở. Bạch đại ca sẽ không quên trong cung có hai bình giấm chua đi. Nhìn Thẩm Hành Chi thêm mấy lần, Thượng Quan Vân thích thú, hảo một công tử tuấn tú, hắn bắt đầu suy tính chuyện xấu.

“A, thực sự là không còn sớm, ta cần phải trở về. Hôm nay có thể nhận thức Thẩm công tử, quả thật vinh hạnh của Mạc mỗ.” Bạch Tang Vận đứng dậy, hôm nay xuất cung thu hoạch rất nhiều, không nghĩ tới lại sẽ có gặp gỡ như thế.

“Không, có thể nhận thức Mạc công tử mới là vinh hạnh của Thẩm mỗ. Không biết nhà Mạc công tử ở đâu, ngày khác Hành Chi chắc chắn sẽ đăng môn bái phỏng, sẽ cùng Mạc công tử trò chuyện vui vẻ.” Nghe thấy đối phương phải đi, Thẩm Hành Chi có chút không muốn, hắn cảm thấy còn có thể lại tán gẫu với đối phương ba ngày ba đêm.

“Ngươi họ Thẩm đúng không.” Thượng Quan Vân mở miệng, thấy Thẩm Hành Chi gật đầu, hắn hỏi: “Ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Chúng ta đi tìm ngươi là được.”

Thẩm Hành Chi nghĩ thầm Mạc công tử có lẽ có gì bất tiện, liền nói ra chỗ ở của mình, dù sao ở kinh thành người mang thị vệ xuất môn thân phận không phú thì quý.

“Đại ca, chúng ta trở về đi, ngày mai lại đến gặp Thẩm công tử.” Thượng Quan Vân điềm nhiên như không kéo Bạch Tang Vận liền đi, Bạch Tang Vận vội vàng nói với Thẩm Hành Chi, “Thẩm công tử chớ chờ tại hạ, nếu có thể, Mạc mỗ nhất định sẽ bái phỏng Thẩm công tử.” Hắn há có thể tùy tiện xuất cung, hơn nữa hắn không muốn mang đến tai bay vạ gió cho Thẩm Hành Chi, chuyện hôm nay, hắn sợ sẽ phải giải thích trên mấy canh giờ.

Bạch Tang Vận bị Thượng Quan Vân kéo vội vàng đi, Thẩm Hành Chi chờ mong có thể gặp lại được Mạc công tử.

Trong cung, Bạch Tang Vận dặn dò người theo hắn ra ngoài không được lắm miệng với hai người kia. Thẩm Hành Chi là nhân tài hiếm có, hắn hi vọng Thẩm Hành Chi có thể vào triều làm quan, không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết cho y, dù sao hai người trong cung kia đối với chuyện của hắn không có chút lý trí nào đáng nói.

Ngày hôm sau, Bạch Tang Vận lại bị Thượng Quan Vân kéo ra ngoài, mà lần này, Thượng Quan Vân không có ra ngoài dạo phố, mà là mang Bạch Tang Vận vào một gian trúc xá — nơi ở tại vùng ngoại ô của Thẩm Hành Chi. Đối với việc đến đây của Mạc công tử, Thẩm Hành Chi dị thường cao hứng, lấy ra trà thượng hạng chiêu đãi hắn. Bạch Tang Vận trách cứ liếc nhìn Thượng Quan Vân, đoán được cậu muốn làm cái gì, nhất thời có chút đau đầu.

Một ngày này, Bạch Tang Vận cùng Thẩm Hành Chi lại tán gẫu đến quên thời gian, trở lại trong cung đã qua lúc thắp đèn. Đi vào tẩm cung, Bạch Tang Vận cởi ngoại bào, đi đến trước mặt hai gã nam nhân vẻ mặt đã biến thành màu đen. Mục đích kích thích Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương của Thượng Quan Vân đạt tới, lại mang đến phiền toái cho Bạch Tang Vận cùng Thẩm Hành Chi.

“Tang Vận, nghe nói ngươi hay ngày liền xuất cung gặp một gã nam tử, việc này ngươi muốn giải thích như thế nào?” Lưu Hoài Diệp kéo Bạch Tang Vận qua lôi Bạch Tang Vận lên trên giường, cởi bỏ đai lưng của mình. Lam Khuyết Dương khoát tay trước ngực, cánh tay nổi gân xanh, có thể suy ra ghen tị của hắn có bao nhiêu.

“Hoài Diệp, hôm qua là vô tình gặp được, hôm nay là Thượng Quan dẫn ta theo. Người nọ học phú ngũ xa (3), tài hoa cực cao, ta cùng với hắn chỉ là đàm luận tranh chữ thi từ, đàm luận chuyện triều đình. Nếu hắn có thể vào triều làm quan, đối với ngươi nhất định sẽ có giúp đỡ.” Bạch Tang Vận ngồi dậy bất đắc dĩ cười nói, “Đứa nhỏ cũng đã biết gọi người, cũng không biết các ngươi suốt ngày lo lắng cái gì?”

“Nếu không phải có ý định gặp lại, vì sao trễ như vậy mới hồi cung? Nghe nói người kia bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, cực kỳ làm người ta thích.” Lam Khuyết Dương chua loét hỏi. Hôm qua bọn họ đã nhịn, dù sao cũng là ngẫu nhiên đụng tới, nhưng hôm nay Tang Vận còn đi gặp người nọ, nếu không thích, lại trễ như vậy mới quay về, rõ ràng chính là có hảo cảm với người nọ!

“Các ngươi cho rằng ai còn có thể khiến cho ta cam tâm tình nguyện sinh con cho bọn họ?” Bạch Tang Vận với tay vào bên trong vạt áo hai người, “Thẩm công tử trông thế nào ta cũng không để ý, chỉ là muốn nghe một chút cách nhìn của các văn nhân đối với triều đình, những chuyện ấy các ngươi lại cũng không nói với ta. Học thức của Thẩm công tử rất phong phú, ta coi hắn như tiên sinh.” Ôm lấy thân hình hai người, hắn than thở một tiếng: “Hai ngày nay ta mới biết địa vị của văn nhân tại Huệ Diệu cũng không cao, các ngươi sau này có phải nên chú ý chút hay không? Cũng học học Trạch Yên? Trọng thương khinh văn, luôn không ổn.”

“Ngươi thực không để ý hắn trông như thế nào?” Lưu Hoài Diệp không tin hỏi. Bạch Tang Vận cởi hết dây khố hai người: “Ta chỉ biết để ý chủ nhân của hai thân hình này, những người khác… Chẳng lẽ các ngươi hi vọng ta để ý?”

Thân thể bị đổ lên, Bạch Tang Vận nghe được hai người ồm ồm gầm nhẹ.

“Tang Vận, ngươi dám ‘lén lút hẹn hò’ nam nhân, trẫm phải trừng phạt ngươi thật nặng!”

“Tang Vận, sau này không được một mình xuất cung!”

“Thảo dân tuân chỉ.”

Ngoan ngoãn mặc cho hai người tùy tiện đòi lấy, Bạch Tang Vận bị hai người đang phẫn nộ đồng thời tiến vào. Hai người một trước một sau lưu lại hồng ngân trên người hắn. Lam Khuyết Dương đỡ hai chân Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp nâng mông Bạch Tang Vận. Xem như trừng phạt, hai người quyết định làm cho hắn ngoan ngoãn nằm trên giường cho đến ngày thọ yến ấy.

Bạch Tang Vận ôm chặt Lam Khuyết Dương, thô lỗ cuồng dã hơn hẳn so với dĩ vãng khiến cho hắn không chịu nổi. Thứ cứng rắn của hai người liên tục ra vào trong cơ thể hắn, hậu huyệt bị căng đến cực hạn, hắn thậm chí có thể cảm giác được “phần đầu” của hai người ma sát nơi mẫn cảm của hắn. “Hoài Diệp, Khuyết Dương… Quá, mức rồi…” Toàn thân tê dại, Bạch Tang Vận nghe được tiếng kêu của mình cũng dâm mỹ hơn nhiều so với bình thường.

“Tang Vận, ta không thích người khác mơ ước ngươi, ta muốn đem ngươi giấu đi, khóa đi, xuyên đi. Cho ngươi chỉ có thể bị chúng ta nhìn thấy.” Lưu Hoài Diệp hôn lưng ướt mồ hôi của Bạch Tang Vận, “Ngươi này, nơi này, nơi này, còn có nơi này, toàn bộ đều khóa đi.” Từ mặt trượt đến dưới thân, một đầu ngón tay của Lưu Hoài Diệp chậm rãi chen vào mật huyệt sớm bị nhồi của Bạch Tang Vận, sờ nội bích của hắn: “Tang Vận, nói, nói chúng ta là nam nhân của ngươi.”

“Ưm ha, các ngươi, là nam nhân, của ta.” Sờ lên tính khí của mình, Bạch Tang Vận hoàn toàn lâm vào bên trong tình mê. Khối thân thể này, chỉ cần bọn họ.

Lưu Hoài Diệp nghe xong, hung hăng đâm về phía trước, Bạch Tang Vận “A” ngửa đầu rên, sau đó Lam Khuyết Dương lại đâm một cái, Bạch Tang Vận kích động phun nhiệt tình của mình bắn vào bụng Lam Khuyết Dương, kích tình theo ngực bụng nảy lên từ nơi cổ họng Bạch Tang Vận phát ra, khiến cho hai người càng luân phiên va chạm. Thế nhưng trừng phạt chỉ vừa mới bắt đầu, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương phối hợp cực tốt, hai người một chút lại một chút, thong thả lại mạnh mẽ va chạm thân thể mỏng manh của Bạch Tang Vận, Bạch Tang Vận phủ lên trên thân hai người, vì trừng phạt làm người ta hỏng mất mà xin tha thứ. Lưu, Lam nhìn nhau, rồi đột nhiên tăng nhanh tốc độ, Bạch Tang Vận bị hai người kéo vào trong lốc xoáy ái dục.

………

Trở về trúc xá, Thẩm Hành Chi mất mát ngồi xuống. Đã năm ngày rồi, Mạc công tử cũng chưa xuất hiện. Ngày mai chính là “văn đối”, Thẩm Hành Chi nhưng một chút ý hưng phấn cũng không có. Y chưa từng gặp người pha trộn đủ loại mâu thuẫn như Mạc Ức vậy, nói hắn nhu nhược, trong lời nói lại lộ ra kiên nghị; nói hắn kiên nghị, trong dung mạo lại hiện lên mềm mại đáng yêu; nói hắn nhẹ nhàng, lại có khí chất trầm ổn; nói hắn trầm ổn, lại thường thường hiện ra kinh ngạc và tán thưởng đối với hắn… Thẩm Hành Chi hồi tưởng đủ loại tình cảnh cùng một chỗ với Mạc Ức, mạc ức, mạc ức, chính là bảo hắn đừng có nhớ lại, nhưng hắn cũng đã ghi tạc trong lòng rồi (4).

“Văn đối” cuối cùng đã đến, trên hội trường tụ tập trên trăm nho sinh các nơi tới. Hoàng đế Lưu Hoài Diệp đích thân đến, Lam Khuyết Dương hộ giá đi theo một bên, mà Bạch Tang Vận làm người khác chú ý lại mang theo mũ sa che dung mạo của mình ngồi ở bên cạnh Lưu Hoài Diệp. Thượng Quan Vân đối với loại chuyện như vậy không có hứng thú chút nào ở trong cung đùa đứa nhỏ không đến đây. Hội trường thiết lập tại một chỗ khán đài cao hai tầng lầu, các nho sinh tham gia văn đối đều trên đài bằng dưới lầu.

Từng là môn sinh của Mộ Khinh hầu, Thẩm Hành Chi đứng ở sườn bên này, cũng ở lầu một. Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương âm thầm đánh giá Thẩm Hành Chi một phen, lúc này mới yên lòng, bộ dáng mặc dù không tồi, nhưng kém quá xa bọn họ [Da mặt có phải hơi dày chút hay không]. Thẩm Hành Chi liếc nhìn nho sinh đã đến, không kiềm chế được thất vọng, “hắn” vẫn là không có tới. Thấy Thẩm Hành Chi không ngừng nhìn chung quanh, Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương đồng thời lạnh mặt, Bạch Tang Vận ho nhẹ mấy tiếng, cảnh cáo hai người.

“Văn đối” bắt đầu. Sau khi đề mục thứ nhất đưa ra, không khí trên trường trong nháy mắt kịch liệt. Hoàng thượng ở ngay trước mặt, đây là cơ hội biểu hiện tuyệt hảo, mỗi người đều đem bản lĩnh đặc biệt của mình ra. Thẩm Hành Chi trong vòng thứ nhất đã bộc lộ tài năng, đề mục sau đó, học thức cao thâm của hắn giành được tiếng trầm trồ khen ngợi.

Đề cuối cùng, “Hữu”, Thẩm Hành Chi lại trầm mặc, ngay khi mọi người cho là hắn hết tài, hắn khe khẽ thì thầm: “Mạc tái ức, tái mạc ức… tư ức phát gian tuyết, ức tư thủ trung duyên; mạc yếu ức, yếu mạc ức… du du bôi trung nguyệt, nhiên nhiên không trúc hiên… Quân nhược mộng lai khách, hoàng lương bất tri quân; hương sầu cố nhân tửu, quân khả…”

“‘Quân khả mạc truy ức’, không biết một câu cuối cùng này đối như vậy có thỏa?” (5)

Trước khi Lưu Hoài Diệp nổi giận, Bạch Tang Vận lên tiếng. Mà lần lên tiếng này của hắn, không chỉ có khơi ra lửa giận ẩn nhẫn của Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương, cũng dẫn tới kinh ngạc của Thẩm Hành Chi.

“Hoàng Thượng, thủ từ này của Thẩm công tử biểu lộ tưởng niệm đối với một vị ‘bạn cũ’. Bạn bè vội vàng mà đến, lại vội vàng mà đi, ngoại trừ tên, Thẩm công tử đối với vị bạn bè kia hết thảy không biết. Hai người ở chung tuy nói ngắn ngủi, Thẩm công tử lại coi đối phương như tri kỷ. Bỗng nhiên ‘bạn bè’ không thấy, khiến cho Thẩm công tử hoài nghi mình phải chăng đang nằm mơ, nhưng văn chương ‘bạn bè’ lưu lại lại nói cho Thẩm công tử hết thảy đều là thật. Giữa thật thật giả giả, Thẩm công tử bất quá là muốn biết rõ ràng. Thẩm công tử, ta đoán có đúng không?”

Bạch Tang Vận lên tiếng, là vì cứu Thẩm Hành Chi, “từ” của Thẩm Hành Chi rõ ràng là đang nói hắn. Bạch Tang Vận lúc này mới phát giác hắn phạm vào lỗi nghiêm trọng, nhưng hắn không thể làm cho Thẩm Hành Chi bị thương tổn, bởi vì Thẩm Hành Chi chỉ là coi hắn làm bằng hữu.

“Quốc công… đoán rất đúng.” Thẩm Hành Chi thì thào nói, nam tử hắn khinh thường kia, thế nhưng chính là Mạc Ức! Thẩm Hành Chi cứ như vậy ngẩng đầu nhìn quốc công đại nhân đầu đội mũ sa, thất hồn lạc phách, hắn cùng với “hắn”, là giống như bây giờ, một người cao cao tại thượng như thế, một người chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên.

“Tang Vận, trận ‘văn đối’ này, ngươi nói ai uyên bác được thứ nhất?” Lưu Hoài Diệp lạnh lùng hỏi. Căn bản là không cần hỏi, ai cũng cho rằng nên Thẩm Hành Chi, nhưng Lưu Hoài Diệp hỏi, hỏi vẫn là Bạch Tang Vận.

“Hoàng thượng, ‘văn đối’ của Mộ lão tiên sinh luôn luôn công chính. Người nên hỏi Mộ lão tiên sinh mới phải.” Bạch Tang Vận nắm lấy tay Lưu Hoài Diệp, khẽ lắc đầu, bảo hắn tỉnh táo một chút. Lưu Hoài Diệp hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hành Chi vẫn nâng đầu như trước.

“Vậy nghe Mộ lão tiên sinh đi.” Lưu Hoài Diệp chậm rãi đứng lên, trước mặt mọi người kéo Bạch Tang Vận vào trong ngực của mình ôm chặt, mắt lộ ra băng giá.

“‘Văn đối’ lần này, người thắng… Thẩm Hành Chi.” Mộ Khinh hầu tuyên bố.

Thẩm Hành Chi chậm rãi quỳ xuống, dập đầu.

………

Làm thế nào trấn an hai con dã thú đã mất đi khống chế? Bạch Tang Vận chỉ có một biện pháp, đó chính là dùng thân thể của chính mình. Trở lại trong cung, chưa đợi kia hai người động thủ, hắn trước hết cởi quần áo. Chờ sau khi hai người làm xong hoàn toàn, lửa giận trong lòng phát ra phân nửa, Bạch Tang Vận gắng lên tinh thần nói: “Nếu ta ngay từ đầu đã nói rõ thân phận, cũng sẽ không có việc này. Nói đến nói đi, đều là ta không tốt. Tài hoa của Thẩm Hành Chi các ngươi hôm nay cũng thấy được rồi, sở dĩ nói chuyện với hắn, cũng là xuất phát từ tán thưởng. Hai người các ngươi cũng đừng so đo nữa.”

Hai người đã tiết xong hỏa hưởng thụ xúc cảm của thân thể Bạch Tang Vận, nhưng trong lòng vẫn là bất bình. Thủ từ kia của Thẩm Hành Chi, rõ ràng chính là tưởng niệm Tang Vận! Nghĩ đến Thẩm Hành Chi đang mơ ước Tang Vận của mình, hai người liền muốn trừ đi Thẩm Hành Chi cho thống khoái.

“Hoài Diệp, Khuyết Dương, ta chỉ muốn ở trong cung bình bình thản thản qua cả đời. Cùng các ngươi, còn có đứa nhỏ.”

Bạch Tang Vận mở miệng, tâm của hắn cả đời cũng sẽ chỉ ở trên người hai người bọn họ, những chuyện khác cần gì phải lưu tâm.

“Thẩm Hành Chi kia… Ngươi thực sự không để ý?” Hai thùng giấm chua vẫn như cũ không yên tâm hỏi.

“Các ngươi muốn thấy ta tức giận?” Bạch Tang Vận cự tuyệt lại tiêu hao tinh lực vì ngọn lửa ghen tị vớ vẩn của hai người này.

“… Vậy ngủ đi.”

………

Ngày thọ yến ấy, Bạch Tang Vận trang phục hoa lệ tham dự, do Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương một tả một hữu ôm đi ra. Thẩm Hành Chi đến đây, nhìn thấy Bạch Tang Vận hắn sau khi dập đầu hành lễ lại là cúi đầu thật sâu, cái cúi đầu này, bao hàm rất nhiều ý tứ, trong đó còn có xin lỗi đối với Bạch Tang Vận, bất quá Bạch Tang Vận cũng không biết.

Trong bữa tiệc, Thẩm Hành Chi tự nhiên mà ứng đối, không có biểu hiện ra một phần thất thố, đối với Bạch Tang Vận, Thẩm Hành Chi cũng không có tập trung quá nhiều ánh mắt. Ngày đó, hoàng thượng và Khuyết vương đã hướng thế nhân chiêu cáo thân phận của Bạch Tang Vận. Mạc Ức, chỉ có thể nhớ lại trong mộng.

“Thẩm Hành Chi, trẫm từng đồng ý, người chiến thắng trong ‘văn đối’ có thể xin một cái nguyện với trẫm.” Yến đã đến nửa đường, Lưu Hoài Diệp mở miệng. Toàn trường yên tĩnh lại, không khí đạt tới cao trào.

Thẩm Hành Chi quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lại, lần này, hắn nhìn về phía Bạch Tang Vận. “Thảo dân nghe nói quốc công cực kỳ tài hoa, thảo dân muốn cùng quốc công tâm tình một lần trong trúc xá của thảo dân, thỉnh hoàng thượng thành toàn.” Lời này vừa nói ra, cái chén trong tay Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vỡ tan.

Bạch Tang Vận lại là thản nhiên cười hỏi: “Không biết Thẩm công tử muốn thảo luận chuyện gì với tại hạ?” Ôn hoà cùng với hữu tình trong lời nói của hắn khiến cho Thẩm Hành Chi cảm động. Nhìn thật sâu về phía Bạch Tang Vận, nói: “Là ‘Quân tử chi đạo’, ‘Họa kinh’, ‘Quốc học’…” Thẩm Hành Chi nói ra mấy tên sách, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương đứng lên, rất có xu thế đem Thẩm Hành Chi ăn sống nuốt tươi. Tâm tình một lần? Nhiều thứ như thế, muốn nói đến khi nào?

“Hoàng thượng, ‘vua không nói chơi’, đây chính là hoàng thượng trước đó nhận lời. Hoàng thượng cũng không thể nói không giữ lời.” Bạch Tang Vận nhắc nhở người nào đó, nhìn ra ý vui đùa trong mắt Thẩm Hành Chi.

“Thẩm Hành Chi… Ngươi thật to gan!” Lưu Hoài Diệp vẻ giận dữ đối mặt, chậm rãi ngồi xuống, “Trẫm, chuẩn.”

“Tạ ơn thánh ân của hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

………

“Tang Vận, các ngươi rốt cuộc làm cái gì ở bên trong?”

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương không chỉ một lần hỏi Bạch Tang Vận.

“Các ngươi phái trọng binh gác bên ngoài, chúng ta có thể làm cái gì? Chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”

Bạch Tang Vận đẩy hai nam tử đáng ghét bên người ra, chuyên tâm vẽ tranh.

“Nói chuyện phiếm lại không có tiếng động? Tang Vận, không được gạt ta, nói!”

Hai người căn bản không tin, bọn họ trông bên ngoài ba canh giờ, bên trong lúc đầu còn có tiếng vang, về sau lại không có động tĩnh, nếu không phải Tang Vận trước đó “uy hiếp”, bọn họ há có thể để cho Thẩm Hành Chi như nguyện.

“Các ngươi nói chúng ta có thể làm cái gì?” Bạch Tang Vận vẽ xuống nét cuối cùng, “Không có động tĩnh đó là bởi vì chúng ta cũng không có luôn luôn nói chuyện, các ngươi nghe không được chỉ có thể trách công lực của các ngươi không đủ. Ta hướng hắn lĩnh giáo kỹ xảo vẽ tranh, hắn lấy văn chương đến bày tỏ, không cần ngôn ngữ?”

Không hài lòng lắm, Bạch Tang Vận lại lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành. “Thẩm Hành Chi đi Giang Âm làm tri huyện, cách kinh thành xa mười vạn chín nghìn dặm, các ngươi còn lo lắng cái gì?”

Sau khi tâm tình với Bạch Tang Vận, Thẩm Hành Chi vốn định ra ngoài du lịch, lại bị Lưu Hoài Diệp phái đến Giang Âm làm tri huyện, mặt ngoài là yêu tài, thực tế lại là trả thù. Giang Âm vừa nghèo vừa xa, Thẩm Hành Chi một giới thư sinh đi tới, há có thể có ngày lành.

Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương thấy thực sự hỏi không ra cái gì, buông tha. Dù sao Bạch Tang Vận sẽ không thật sự làm gì, tức giận duy nhất của bọn họ chính là Thẩm Hành Chi từng sờ tay của Bạch Tang Vận.

“Sau này không có ta cùng Khuyết Dương bồi, không cho ngươi xuất cung.” Lưu Hoài Diệp cuối cùng nuốt xuống khẩu khí kia, mặc dù vẫn là có chút bực mình.

“Được.”

“Không được gặp lại Thẩm Hành Chi.” Lam Khuyết Dương hôn ra một hồng ấn màu đậm ở nơi nổi bật của cổ Bạch Tang Vận.

“Được.”

“Xuất cung phải mang mũ sa.”

“Được.”

………

“Đại nhân, đã trễ thế này người còn chưa nghỉ sao.”

Quản gia đẩy cửa ra, bưng bát cháo tiến vào.

“Lập tức là được rồi, ngươi đi ngủ trước đi.” Thẩm Hành Chi đầu chưa nâng nói. Quản gia buông cháo đi ra ngoài. Xoa xoa cổ mệt mỏi, Thẩm Hành Chi đứng lên chuyển động gân cốt. Qua một hồi, hắn đi vào nội thất, kéo một bức màn ra. Phía sau màn là một bức họa, nam tử trong bức họa nằm trên trường kỷ trúc đang ngủ, tay phải rủ trên mặt đất, trong tay có một quyển sách, sợi bạc thật dài tản mát, khóe miệng là một mạt cười bình yên.

“Ta cuối cùng biết vì sao hoàng thượng và Khuyết vương lại chung tình với ngươi… Ta bị biếm tới nơi này, ngươi lại âm thầm phái người giúp ta… Ta với ngươi chẳng qua là bèo nước gặp nhau, ngươi đối với ta, lại là thật tâm đối đãi. Ngươi như thế vẫn là sống ở trong cung là tốt nhất, ngươi quá xuất chúng, tất sẽ dẫn tới ham muốn của kẻ khác… Mà ngươi, lại gầy yếu như vậy. Ngươi từng chịu rất nhiều khổ vì bọn họ, ta sẽ giúp ngươi tiếp xúc nỗi lo về sau của bọn họ… ‘Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ’, mà ngươi, không chỉ có là tri kỷ của ta…”

Bức màn lại kéo lên, Thẩm Hành Chi ra khỏi nội thất, ngồi trở lại trước bàn.

………

“Thông Vận” năm thứ mười hai, Thẩm Hành Chi vì chính tích (6) xuất sắc được điều trở lại kinh thành, cùng nhau trở về với hắn, còn có vợ con của hắn.

Chú thích

(1) mi gian: phần trán giữa hai lông mày ↑

(2) tạm dịch: Nhơ nhơ nhởn, nhởn nhởn nhơ; sông quê đẹp, cố nhân thân. Độc ẩm với trăng, uống một chén rượu hoài niệm; hát vang với rượu, xướng một khúc ca tương tư ↑

(3) học phú ngũ xa: chỉ học thức tinh thông, uyên bác, sách đọc phải dùng đến năm xe mới chở hết ↑

(4) mạc ức có nghĩa là đừng nhớ lại ↑

(5) “Hữu” là tên đề mục, có nghĩa là bạn bè, tạm dịch đoạn đối trên với sự giúp đỡ của bạn *m2* bên TTV:

Đừng lại nhớ, lại đừng nhớ, thương nhớ làm tóc bạc, nhớ thương dệt nên duyên; đừng muốn nhớ, muốn đừng nhớ, dằng dặc trăng trong chén, triền miên mái trúc sầu. Quân nằm mộng khách tới, tỉnh mộng nào thấy quân; rượu quê buồn bạn cũ, quân lại chẳng quay đầu ↑

(6) chính tích: thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại ↑~ Phiên ngoại hoàn ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang