“Không phải, chuyện Tư Diệu Hoài Diệp đã không truy cứu nữa, để nó lớn lên ngoài cung không hẳn không phải chuyện tốt.” Xem như trách phạt, Hoài Diệp thật sự làm cho hắn không xuống giường được, ban ngày thuốc thang tẩm bổ, buổi tối lại điên cuồng muốn thân thể của mình, Khuyết Dương cũng bị Hoài Diệp phái ra ngoài kinh ban sai, sau này, hắn thật đúng là không dám lại làm cho Hoài Diệp sinh khí.
“Ha hả, Bạch đại ca, Lưu Hoài Diệp thật sự thực thích ngươi đấy, xem, ngươi làm cho hắn tức giận như vậy, hắn nhưng chỉ là làm cho ngươi không xuống giường được, nếu là những người khác, sợ phải cao hứng muốn chết.” Thượng Quan Vân từ đáy lòng cảm thấy cao hứng thay Bạch Tang Vận. Ngày đó hắn còn tưởng rằng Lưu Hoài Diệp sẽ nghiêm trị Bạch Tang Vận cơ, dẫu sao y là hoàng thượng.
Bạch Tang Vận trong lòng mặc dù buồn bực, nhưng hắn biết Hoài Diệp đối với mình là không giống, hơi nằm nghiêng một cái, để cho nơi đau nhức thoáng dịu bớt, Bạch Tang Vận nói, “Quản Vân, bây giờ ta cứ nhắc tới việc con nối dõi Hoài Diệp liền sinh khí, ai, ta thật không hiểu nên làm thế nào cho phải, Hoài Diệp năm nay cũng đã ba mươi có hai rồi, nhưng ngay cả một cốt nhục cũng không có, tương lai Huệ Diệu phải làm sao bây giờ.”
Thượng Quan Vân ngừng lại, nhìn thấy khuôn mặt lo âu tiều tụy kia, hắn nâng tay đặt nơi ngực mình, cắn cắn môi, Quản Vân hạ quyết tâm nói: “Bạch đại ca, ta có biện pháp… ta có biện pháp cho ngươi sinh hài tử…”
“Bộp!” Cái chén trong tay Bạch Tang Vận rơi xuống đất, “Quản Vân… Thật sự… Thật sự sao?”
“… Phải…” Từ dưới cổ lấy ra tượng Phật vàng chưa bao giờ rời thân, Thượng Quan Vân mở nút bí mật ra.
………
“Tang Vận… Tang Vận…” Lưu Hoài Diệp vừa vào phòng liền nhìn thấy Bạch Tang Vận đang ngẩn người.
“Hoài Diệp?” Bạch Tang Vận phục hồi tinh thần lại muốn xuống giường giúp Lưu Hoài Diệp thay y phục lại bị người ấn về giường, gọi cung nữ tới thay y phục cho mình, Lưu Hoài Diệp ngồi vào giường lo lắng hỏi, “Làm sao vậy? Nghĩ gì thế? Ta đến ngươi cũng không biết.”
“Đang nghĩ Vệ Mạnh Hâm khi nào đến, ta thấy mấy ngày nay tính tình Thượng Quan Vân vui vẻ hơn rất nhiều, sợ Vệ Mạnh Hâm một khi tới, lại làm cho hắn sợ hãi.” Xuống giường, thừa dịp châm trà cho Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận giấu đi bối rối trong mắt.
“Chuyện Thượng Quan Vân ngươi đừng bận tâm, bên Vệ Mạnh Hâm có một số việc trì hoãn, phỏng chừng đến muộn mấy tháng, Tang Vận, ngươi yên tâm, Thượng Quan Vân ta sẽ an trí thỏa đáng.” Nhận lấy trà của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp thấy hắn khí sắc không tồi, nói tiếp, “Ngày mai Khuyết Dương sẽ trở lại, Tang Vận, ngươi không trách ta đi.” Trách phạt lần này đối với người này mà nói xác thực hơi nặng chút.
“A, ngài là hoàng thượng, ta sao dám trách ngài?” Bạch Tang Vận cũng không phải không vui, “Hoài Diệp, nếu sau này ta tái phạm sai lầm, ngươi có phải cũng muốn phạt ta như vậy hay không?”
“Vậy phải xem xem lỗi ngươi phạm là lớn hay là nhỏ, nếu nhỏ, thì ba ngày không xuống giường được; nếu lớn… thì một tháng đi.” Lưu Hoài Diệp không có ý tốt sờ lên eo Bạch Tang Vận.
“Hoài Diệp, ngày mai Khuyết Dương trở về…” Nhắc nhở một tiếng, để cho người này không được làm càn quá mức. Tay ngang hông rút lui, Lưu Hoài Diệp ôm lấy Bạch Tang Vận trước thân nghe hơi thở của hắn, “Tang Vận, việc con nối dõi ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đến chỗ đám phi tử kia vậy.” Mặc dù không muốn, nhưng hắn nhất định phải có con nối dõi, hắn không có khả năng giao giang sơn cho hậu đại của những người kia, vì hắn, cũng vì Tang Vận.
“Hoài Diệp… Nếu không muốn thì đừng đi, chuyện Tư Diệu vừa qua… Đợi mấy tháng rồi hãy nói.” Tháo búi tóc của Lưu Hoài Diệp ra, Bạch Tang Vận dùng ngón tay vuốt mấy sợi tóc bạc. Hai năm trước, người này còn không một sợi tóc bạc, nhưng lúc này…
“Được.” Hắn chỉ muốn ôm người này.
………
“Khuyết Dương… Chậm… Chậm một chút…” Vô lực nhận lấy trừu động mạnh mẽ phía sau, Bạch Tang Vận thấp giọng cầu xin tha thứ, mà Lam Khuyết Dương tựa như không nghe thấy càng thêm dùng sức ra vào.
“Lam Khuyết Dương!” Lưu Hoài Diệp không vui hô lên, phân thân đã phát tiết lại cứng rắn.
“Ưm…” Rốt cuộc chậm lại, cũng là lúc Lam Khuyết Dương lên tới đỉnh điểm. Không rút bản thân ra, Lam Khuyết Dương ghé vào trên người Bạch Tang Vận nhẹ hôn lưng trần của hắn.
“Tang Vận… Còn chịu được? “Lưu Hoài Diệp kéo tay Bạch Tang Vận qua xoa đỉnh cứng rắn của mình, thấy người này cười gật đầu một cái, Lưu Hoài Diệp nháy mắt với Lam Khuyết Dương.
Thân mình bị người ôm lấy từ phía sau, thứ đã mềm xuống trong cơ thể lại cứng rắn lên, mà vật nóng của người kia lại lần lượt đẩy vào.
“Tang Vận, một lần cuối cùng…” Lưu Hoài Diệp bắt đầu động.
“Tang Vận, đừng cắn chính mình.” Lam Khuyết Dương cũng bắt đầu động.
Cắn người trước thân, Bạch Tang Vận bất lực thừa nhận đoạt lấy của hai người, mà đây đúng là cái hắn muốn.
………
“Tang Vận, khá hơn chút không?” Lam Khuyết Dương sáng sớm tỉnh lại đã giúp Bạch Tang Vận xoa bóp cơ thể hỏi.
“Ừ…” Cổ họng Bạch Tang Vận hơi khàn đáp, nhưng không mở mắt ra, “Khuyết Dương… Ngươi xem Hãn Triệt chưa? Ở ngoài cung nó có quen không?”
“Tả thúc đang trông nom nó, lớn rất tốt.” Bôi thuốc cho Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương lại nằm xuống, ôm lấy thân hình bé nhỏ của Bạch Tang Vận, Lam Khuyết Dương lúc này mới vừa lòng thở phào một cái. Lưu Hoài Diệp lại tìm một danh nghĩa phái mình xuất kinh, chẳng qua là sợ mình quấy nhiễu chuyện tốt của hắn.
“Khuyết Dương… Ngươi có muốn một hài tử?” Bạch Tang Vận tựa như tùy ý hỏi.
“Không muốn.” Câu trả lời của Lam Khuyết Dương khiến cho Bạch Tang Vận có chút giật mình.
“Có con nối dõi ngươi liền cả ngày chỉ xoay quanh nó.” Câu trả lời của Lam Khuyết Dương mặc dù ngắn, nhưng ý tứ lại giống như Lưu Hoài Diệp.
“A, ngươi và Hoài Diệp về điểm này thật đúng là giống như huynh đệ.” Bạch Tang Vận trợn mắt, nhìn nam tử có chút phong sương trước mặt, rõ ràng so với mình nhỏ hơn nhiều, nhưng lúc này thoạt nhìn lại giống như người đã quá nhi lập, “Khuyết Dương… Trước kia, ta là thực sự coi ngươi là huynh đệ đối đãi, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày ta ngươi sẽ biến thành như vậy.”
“Tang Vận, ngươi hối hận?” Ánh mắt Lam Khuyết Dương cực kỳ dọa người.
“Sao?” Xoa xoa chân mày nhíu chặt của người này, Bạch Tang Vận cười nói, “Trước khi gặp được Hoài Diệp, Tả thúc thường nhắc tới hôn sự của ta, muốn ta sớm thành gia một chút, nhưng khi đó ta đã phát hiện mình không có hứng thú với nữ tử, chỉ nghĩ có lẽ là còn chưa gặp được người chính xác. Kết quả, khi hút độc cho Hoài Diệp ấy, mới phát giác, thì ra, mình lại thích nam tử. Mới đầu, lòng rất hoảng, nhưng lại nghĩ, mình cũng đều là nam tử, Hoài Diệp lại nguyện ý kết giao với ta, nếu có thể lấy thân phận bằng hữu ở chung với hắn, cũng xem như không tồi. Nhưng đâu nghĩ đến, lần đó ngươi sinh bệnh, ta giúp ngươi ủ mồ hôi, nửa đêm tỉnh dậy lại phát hiện tâm tư không nên có của mình với ngươi, lúc ấy thực sự sợ hãi, cho rằng mình là người thiên tính dâm đãng.”
“Tang Vận!” Những lời cuối cùng này, Lam Khuyết Dương không thích nghe.
“Sau đó, ta cố ý tiếp xúc một phen với Trác Quần, Trì Tuấn, phát hiện đối với hai người hắn, ta đều không có dị trạng gì, dù cho thấy những nam tử khác, ta cũng không có gì đặc biệt, mới biết, mình cũng thích ngươi. Biết được tâm ý của mình, mỗi lần ở chung với hai người các ngươi, đều phải nhịn bản thân. Khuyết Dương, khi đó ngươi toàn tay trần luyện công trong sân, ta đều không dám đi vào sân.” Nhớ tới chính mình khi đó nhìn thấy thân hình của Khuyết Dương, tim đều tăng tốc muốn nhảy ra ngoài, Bạch Tang Vận liền cảm thấy buồn cười.
“Tang Vận… Ở dưới thân chúng ta… có cảm thấy ủy khuất?” Lam Khuyết Dương không xác định hỏi.
“Khuyết Dương, ngươi đây là biết rõ còn hỏi.” Bạch Tang Vận cự tuyệt nói lại lần thứ hai.
“Tang Vận, ngươi cũng là nam tử… Lại phải nhận ở dưới thân chúng ta…” Lam Khuyết Dương không đành lòng.
“Vậy thì làm sao? Mặc dù chịu ở dưới thân các ngươi nhưng ta không cảm thấy có gì xấu hổ.” Từ thời khắc biết mình thích bọn họ ấy trở đi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới ôm bọn họ, “Bên cạnh ngươi và Hoài Diệp… cũng không chỉ có một mình ta sao? Hơn nữa… hai người các ngươi đều là người luyện võ, sao có thể để cho ta đây thương nhân tay trói gà không chặt mệt nhọc như thế?” Xoa xoa cánh tay so với chân mình còn thô ráp hơn, Bạch Tang Vận thật sự không dám nghĩ chính mình đi ôm người này.
“Tang Vận…”
“Ừ.”
“Lôi Bưu bọn họ nửa tháng nữa sẽ vào kinh, ta đã an trí ổn phòng ốc cho bọn họ, chờ bọn họ tới, ta để cho bọn họ tiến cung tới gặp ngươi.” Lam Khuyết Dương vốn còn muốn nói gì nhưng lại chuyển đề tài.
“Được, Bưu Tử bọn họ ta liền giao cho ngươi.” Nằm trong lồng ngực dày rộng kia, Bạch Tang Vận bắt đầu buồn ngủ, Lam Khuyết Dương cũng không ầm ĩ hắn nữa, im lặng nhìn người trong lòng lại thiếp đi. Sau khi người nơi đó đã ngủ, Lam Khuyết Dương vẫn chuyên chú nhìn hắn.
………
“Bạch đại ca, ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?” Thượng Quan Vân dị thường hối hận kích động của ngày hôm ấy.
“Quản Vân, ta từng bị thương nặng.” Câu nói đột nhiên tới của Bạch Tang Vận khiến cho Thượng Quan Vân có chút phản ứng không kịp, “Ngày thường hơi không chú ý một chút, sẽ bị nhiễm phong hàn. Quản Vân, thật ra trong lòng ta rõ ràng, ta không có khả năng cùng Khuyết Dương và Hoài Diệp đầu bạc đến già.” Lúc nói những lời này, Bạch Tang Vận thực bình tĩnh, Thượng Quan Vân nhưng lại khóc. “Bạch đại ca, ngươi đừng nói như vậy, ngươi nhất định có thể cùng bọn họ đầu bạc đến già.”
“Đừng khóc mà.” Bạch Tang Vận lau nước mắt của Thượng Quan Vân, “Quản Vân, ta sợ tương lai ta đi rồi Khuyết Dương và Hoài Diệp sẽ chịu không nổi, cho nên a, ta muốn lưu một hài tử cho bọn họ, để bọn họ có cái vướng bận.” Lời của Bạch Tang Vận khiến cho Thượng Quan Vân nghe càng thêm thương tâm.
“Bạch đại ca… Bạch đại ca, thuốc kia ngươi ném đi, nếu ngươi thật sự có hài tử, sẽ… sẽ muốn mạng của ngươi!” Nam nhân sinh con… Nghĩ đến chính là một chuyện đáng sợ… Thượng Quan Vân cực kỳ giận chính mình.
“Quản Vân, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi để cho ta kiếp này không còn tiếc nuối gì.” Ôm Thượng Quan Vân đang thút thít, Bạch Tang Vận ôn nhu cười, “Quản Vân, đừng nói cho Khuyết Dương và Hoài Diệp, ta thực sự rất muốn lưu cho bọn họ một hài tử… lưu một hài tử có chung huyết mạch với chúng ta… Quản Vân, ngươi là quý nhân của ta đấy.” Biết mình làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng… thân thể của mình hắn rõ nhất, có hài tử, Khuyết Dương cùng Hoài Diệp nhất định có thể hảo hảo mà sống.
“Oa…” Thượng Quan Vân khóc rống lên, vì sao người tốt phải chịu đau khổ nhiều như vậy, mà người xấu… người xấu… Thượng Quản Vân vừa giận vừa buồn.