Cô ta cũng khá tò mò, sao một người lại có thể hai mặt được đến như thế.
Lúc gặp chuyện thì lạnh lùng tàn nhẫn, lúc nói chuyện thì lại nhã nhặn ôn hòa, cẩn thận từng chút một, thậm chí phải nói là giao tiếp có chút cứng nhắc.
Quân nhân, cô ta cũng quen biết khá nhiều quân nhân.
Nhưng lại chưa từng gặp người nào giống Hàn Đông, có thể phá vỡ vòng vây của mười mấy tên có gậy gộc trong tay, hơn nữa còn giữ thế thượng phong.
Trong lúc chìm đắm trong suy nghĩ cô ta bỗng nhận ra người đàn ông này đang khó khăn bước từng bước, lại không ngừng nhìn đường, hình như là đang tìm taxi.
Không suy nghĩ nhiều, cô ta tiến lại gần rồi bấm còi.
Tất nhiên, tiếng còi xe vừa vang lên cô ta liền hối hận.
Hai người họ vốn không thân thiết, cô ta cũng không hề hiểu rõ đối phương một chút nào.
Làm việc lâu ngày tại KTV đã khiến cô hình thành nên tính cảnh giác, cũng tạo cho cô thói quen không cùng người khác giới cùng ở trên xe khi trời đã muộn như vậy.
Suy nghĩ này vừa ập đến, cô liền kìm nén lại, ló đầu ra nở một nụ cười chào hỏi: “Anh đẹp trai này, hay là để tôi tiễn anh một đoạn nhé!”
Dù sao cũng đã dừng xe rồi, còn suy nghĩ lung tung gì được nữa, nếu không thì quả thật không có tình người.
Nếu như Hàn Đông khách sáo từ chối, cô cũng sẽ tiện đó mà rời đi.
Chỉ là tiện mồm chào hỏi, chẳng mấy ai xem đó là thật cả.
Nhưng Thẩm Băng Vân ngay lập tức nhận ra bản thân nghĩ nhiều quá rồi, bởi vì Hàn Đông hoàn toàn không khách sáo chút nào mà đi thẳng về phía này.
Cửa xe đóng sầm lại, người đàn ông kia đã yên vị trên ghế phụ.
Cô ta trợn tròn mắt, cô thật sự không ngờ được lại, da mặt người đàn ông này cũng đủ dày, thật sự ngồi lên xe.
Hàn Đông hiện giờ nếu đứng dậy sẽ có chút khó khăn, nên khi được ngồi lên trên chiếc ghế mềm mại liền thoải mái thở phào một hơi: “Cảm ơn”
Thẩm Băng Vân nở một nụ cười công nghiệp, nhưng cũng đủ để cả xe sáng bừng: “Nhà anh ở đâu để tôi đưa anh về”
“Thiên Hòa Uyển”
“Ở đâu cơ?”
Thẩm Băng Vân cứ ngỡ bản thân nghe lầm bèn hỏi lại thêm lần nữa. Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch từ Hàn Đông liền kinh ngạc hô lên: “Không phải anh nói anh là nhân viên trong công ty nào đó sao. Thiên Hòa Uyển là khu biệt thự mấy chục tỉ một căn, nhân viên quèn cũng có thể ở biệt thự sao?”
Hàn Đông với cô ta chẳng thân thiết gì, nên cũng không giải thích gì nhiều, đại khái nói là tạm thời ở nhà bạn.
Thẩm Băng Vân nhướng mày: “Anh muốn bốc phét thì cũng nên tìm một lí do tử tế đi chứ?”
Hàn Đông thấy cô ta hiểu lầm: “Tôi không lừa cô…”
Thẩm Băng Vân hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, liền chủ động ngừng cuộc trò chuyện.
Chiếc xe màu đen lướt trong đêm tối, mà bên trong xe cũng dần dần im ắng.
Trong KTV, hai người phối hợp diễn trò với nhau vô cùng chân thật, nói chuyện vô cùng hào hứng.
Nhưng hiện tại, hai người đều có nhiều điều tò mò hơn nhưng lại không tìm được chủ đề.
Hàn Đông không quen với bầu không khí im ắng này liền hỏi: “Cô làm nghề này bao lâu rồi?”
Thẩm Băng Vân theo bản năng bài xích câu hỏi này, chỉ cười mà không nói.
Trong lòng cô ta thầm nghĩ quả nhiên anh chàng này theo nghề lính đã lâu, nói chuyện cũng vì thế mà nhạt nhẽo.
Thời gian trong nghề cũng giống như tuổi của cô vậy, là bí mật.
Hàn Đông cho là cô cố tình không hiểu, nên đành ngậm miệng lại, dựa vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng có mùi hương nào đó thoảng qua khiến anh không hiểu vì sao lại cảm thấy thoải mái, thậm chí cơn đau ở phía sau lưng cũng không còn rõ rệt như trước.
Thẩm Băng Vân vô tình nhìn sang bên này.
Mỗi lần tiếp xúc cô lại cảm thấy người này không giống như những người khác.
Phong thái làm việc, sự can đảm cùng với các mặt khác nữa.
Nó khiến người khác bất ngờ và nằm ngoài dự tính.
Nhìn bề ngoài có vẻ tầm 24-25 tuổi nhưng nếu không xét đến đôi mắt ẩn chứa nhiều điều kia, thì gương mặt lại khá non nớt.
Thanh âm hít thở nhẹ nhàng vang lên.
Thẩm Băng Vân hoàn toàn không nói lên lời.
Ngủ rồi sao, công nhận anh ta cũng can đảm thật đấy, có thể nằm trên xe cô mà vô thức ngủ thiếp đi.
Hàn Đông quả thật là kiệt sức đến cùng cực.
Hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Khúc mắc với Hồ Thiên Long, sự dày vò trong đồn cảnh sát, áp lực từ mẹ con Hạ Mộng cùng với Khâu Ngọc Bình, đến hôm nay lại bị đám người Trần Bân phục kích.
Anh vốn đã ngà ngà say, trong xe lại đang mở điều hòa nên bất giấc rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Anh có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh một cách rõ ràng nhưng lại lười không muốn can thiệp.
Xe dường như đã dừng lại rồi, mà mùi hương như thuốc an thần trong xe lại càng lúc nào nồng.
Hàn Đông bỗng nhiên mở mắt rồi giơ tay lên, động tác nhanh chóng mạnh mẽ như mổ đi săn mồi.
Tay anh dừng lại trong không trung, lúc này anh mới nhận ra vẻ mặt sững sờ của Thẩm Băng Vân, hóa ra bàn tay anh đang đang chuẩn bị túm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta.
Hô!
Trong lòng Hàn Đông cảm thấy bất lực, quãng thời gian trong quân đội đã dạy cho anh trạng thái ngủ ngắn giấc, đến hiện giờ vẫn không có cách nào thay đổi được.
Cánh tay đang tiến lại gần Thẩm Băng Vân thì dừng lại, sau đó bối rối rút tay về: “Ngại quá…”
Thẩm Băng Vân đưa tay ấn xuống ngực, giọng nói có chút giận dữ: “Đến rồi!”
Hàn Đông lúc này mới nhận ra xe đã dừng lại ở cửa khu biệt thự.
Khẽ lau đôi mắt nhức mỏi: “Cảm ơn, nếu lần sau có cơ hội đến KTV của các cô, tôi nhất định sẽ mời cô một bữa”
Thẩm Băng Vân cũng không để bụng: “Anh cứ tính toán cho tốt đi, ai mời cơm tôi cũng sẵn lòng đi ăn”
“Chuyện này để sau đi!”
Hàn Đông xua tay, sau khi bước vào bên trong biệt thự bóng dáng liền từ từ biến mất.
Thẩm Băng Vân quay xe lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười thích thú, người đàn ông này quả thật thú vị.
Khi Hàn Đông trở về nhà, không khí im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, nhưng ánh đèn trong phòng Hạ Mộng vẫn còn sáng.
Nhưng anh không dừng bước mà đi thẳng đến phòng ngủ cởi quần áo ra.
Trong lúc thay đồ nhìn vào gương, hình xăm con rắn hổ mang đằng sau lưng bị sưng tím lên.
Hàn Đông đổ thuốc ra, lúng túng nhìn về phía gương rồi tự tay thoa thuốc.
Vết thương kiểu như nay nếu hôm nay không được xử lý kịp thời thì đến mai sợ rằng không rời giường được mất.
Bởi vì chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát đã khiến anh lỡ mất một ngày làm việc, nếu ngày mai còn vắng mặt nữa thì có khả năng lương tháng này chẳng còn được mấy đồng.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Mộng mặc đồ ngủ đang đứng sừng sững trước cửa.
Gương mặt đẹp đẽ tinh thế như ngọc nhưng giờ đây sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Khứu giác của cô vô cùng nhạy bén, cửa vừa mở liền ngửi được mùi rượu trên người Hàn Đông trộn lẫn với mùi nước hoa. Người đàn ông này đang cởi trần đứng trước gương, mọi vết tích trên người hiện ra rõ ràng, một con rắn hổ mang khiến ai cũng phải run rẩy khi nhìn vào hiện lên trong gương. Lưỡi rắn thè ra, miệng rắn há rộng, vảy rắn hiện lên rõ ràng có cảm giác sống động như thật.
Cô không dám nhìn thêm, chỉ lẩm bẩm một câu biến thái.
Cô đã nhìn thấy nhiều người có hình xăm rồi, nhưng chưa từng thấy ai xăm rắn hổ mang sau lưng như vậy cả.
Hàn Đông phớt lờ biểu cảm như tra hỏi của cô, quay đầu lại rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Mông á khẩu, cô đến giờ vẫn chưa ngủ chính là muốn hỏi Hàn Đông tại sao lại cản trở việc phá dỡ di dời. Nhưng lời vừa đến miệng lại không cách nào nói ra được.
Nhắc đến Khâu Ngọc Bình, anh chắc chắc sẽ xù lông lên.
Hai người nửa đêm nửa hôm còn cãi cọ thì không hay ho chút nào,
Cô kìm chế cơn giận: “Cả ngày hôm nay anh không đi làm mà đi đâu? Ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có, anh coi công ty này là của nhà anh rồi chắc, không muốn làm thì viết đơn từ chức ngay từ đầu, tránh sau này bị đuổi việc, lúc đấy ai cũng không vui…”
Hàn Đông không có sức mà giải thích, mà Hạ Mộng chắc hẳn cũng chẳng thèm nghe anh giải thích.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Tất nhiên là còn, chẳng lẽ anh không định giải thích chuyện anh đến đồn cảnh sát sao? Anh hiện giờ là con rể của nhà tôi, có mất mặt hay không hả! Người nào không biết còn tưởng anh gây ra chuyện gì!!”
Hàn Đông buồn ngủ không chịu nổi, bực bội nói: “Cô biết rồi còn hỏi hỏi làm gì nữa? Nếu muốn ngủ cùng với tôi thì tới đây là được rồi. Còn nếu không muốn thì phiền cô về phòng ngủ sớm đi, tôi cần phải nghỉ ngơi”
Gương mặt của Hạ Mộng đỏ ửng lên: “Anh nói chuyện ý một chút đi. Ai muốn ngủ cùng anh chứ, cả đời này anh đừng có mà hoang tưởng”
Hàn Đông khẽ nói: “Vậy là, nghĩa vụ vợ chồng cô cũng không bằng lòng làm, vậy thì lấy tư cách gì mà quản thúc tôi, việc tôi đến đồn cảnh sát hay không thì liên quan gì đến cô? Tổng giám đốc Hạ, giờ là ngoài giờ làm việc, nếu cô muốn ra thể hiện uy phong của sếp, thì đợi khi nào đến công ty hãy thể hiện được chứ?”
“Anh quả thật là thích tự mình gây chuyện, không nói lí lẽ…”
“Cút ra!”
Hàn Đông đột nhiên ngẩng đầu ngắt lời cô.
Khuôn mặt Hạ Mông lộ ra vẻ không thể tin được, cô cứ nghĩ mình đã nghe lầm, anh ta dám nói với cô như vậy?