• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, việc đầu tiên Hạ Mộng làm sau khi đến công ty chính là kêu Hoàng Lỵ qua bên pháp vụ nhìn thử xem Hàn Đông hôm nay có đi làm không.

Nhận được đáp án phủ định, tim cô ta triệt để chìm xuống.

Thử thẳm dò nhấc điện thoại lên bấm số anh ta, nhận được thông báo đầu dây bên kia đang bận. Cô ta lại lấy điện thoại của Hoàng Lỵ ra gọi thử, lần này gọi được rồi, chỉ là Hàn Đông vẫn không nhấc máy.

Cái tên chết tiệt này thế mà dám cho tên cô vào sổ đen.

Trông thấy vẻ mặt khác thường của Hạ Mộng, Hoàng Lỵ thăm dò hỏi: “Hạ tổng, chị với Đông ca có chuyện gì à....”

“Liên quan gì tới cô chứ!”

Hoàng Lỵ lẳng lặng bĩu môi, trong lòng nghĩ không cãi nhau mới là lạ đấy, nhìn tình hình thì lần này có vẻ nghiêm trọng đây.

“Đúng rồi, cái bà Ailie kia thăm quan khu công nghiệp xong kết quả thế nào?”

Hoàng Lỵ thu lại tâm tư nói: “Bà ấy hiện đang bàn hợp đồng với ông tổng của Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Thông, em có người bạn làm việc bên ấy, nghe nói vốn đầu tư lên tới 180 tỷ đó....”

“Không thể nào, giá trị thị trường của Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Thông làm gì tới được mức đó.”

“Em cũng không biết rốt cuộc là thế nào nữa... Cụ thể chắc phải đợi vài ngày nữa, bao gồm cả việc chuyển giao một số quyền sáng chế của Hoa Thông...”

“Vậy là thu mua rồi.”

“Chắc chắn không phải thu mua đâu ạ, bên phía Chúng Hợp chỉ tham gia vào việc phân chia cổ phần thôi, còn quyền lợi cổ đông thực chất vẫn nằm trong tay mấy người của Hoa Thông.”

Hạ Mộng không còn lời gì để nói: “Vậy nghĩ là Ailie vì không nắm được môi trường kinh doanh trong nước, nên bị ông chủ của Hoa Thông lừa, ném tiền qua cửa sổ rồi.”

Hoàng Lỵ sớm đã đoán ra Ailie kia có quan hệ không tầm thường với Hàn Đông rồi, trong lòng nghĩ nếu không phải Hạ tổng chị ở trước mặt người ta hô đến gọi đi chồng mình, thì khoản đầu tư kia làm gì rơi xuống đầu Hoa Thông, ít nhất thì Chính Uy cũng phải được phân một chén canh chứ.

Mấy lời này rõ ràng không thể nói ra miệng được, Hoàng Lỵ sau đó liền ra khỏi phòng làm việc.

Hạ Mộng cau mày, hết chuyện này đến chuyện khác đều khiến người ta bực bội đến không chịu được.

Cứ thế tới tận trưa cũng không giải quyết được việc gì, cô liền vào bệnh viện thăm mẹ mình.

Nhờ sự chăm sóc của ba, cơn sốt của bà đã thuyên giảm, thế nhưng tinh thần vẫn chưa ổn định. Em gái lo lắng công việc cô ta bận rộn, dứt khoát xin nghỉ phép, vào viện chăm sóc bà.

Cung Thu Linh cũng biết con gái với con rể mẫu thuẫn rất gay gắt, thế nên tâm tình vừa chuyển biến, gặp được con gái liền lập tức truy hỏi ngay chuyện này.

Hoàn cảnh trong bệnh viện khiến tinh thần bà ta bình tĩnh, thoải mái hơn nhiều.

Hàn Đông có lẽ không phải người xuất sắc nhất, nhưng với tư cách một đứa con rể ở rể, anh ta lại là người phù hợp nhất.

Đặc biệt sau khi trải qua sự việc nhập việc lần này, Cung Thu Linh đã bước đầu sinh lòng tin tưởng với Hàn Đông. Cộng thêm lo lắng bên phía Khưu Ngọc Bình, càng khiến bà ta không muốn con gái hấp tấp ly hôn.

Hạ Mộng sao hiểu được những việc đó, thấy tinh thần mẹ mình đã ổn hơn nhiều, liền nói một tiếng bận, sau đó vội vàng rời đi.

Lại qua thêm mấy ngày, cái người tên Hàn Đông kia dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ta.

Trong nhà không gặp, ở công ty cũng không thấy, cho dù cô ta dùng điện thoại của ai để gọi, anh ta cũng không nhấc máy. Cô ta đã dùng từ messenger đến đủ loại phương tiện truyền tin khác, thậm chí lấy danh nghĩa thương lượng chuyện ly hôn để yêu cầu đối phương ra mặt, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Trong lúc chịu đựng chấn động tâm lý, Hạ Mộng đồng thời còn phải hứng chịu áp lực từ phía ba mình, yêu cầu cô ta phải tìm được Hàn Đông để xin lỗi......

Nhưng bất kể thế nào, ở công ty đã không còn người tới tìm cô ta cáo trạng Hàn Đông nữa, về phần nhà mình, nếu không phải mẹ cô ta còn chưa xuất viện, khéo đến nhà cô ta cũng không dám về mất.

Mọi chuyện cứ thế lẳng lặng biến đổi trong âm thầm.

Tiếng còi xe bíp bíp từ bên ngoài vọng vào, Hạ Mộng đi đến cửa sổ liền trông thấy chiếc BMW trắng của em gái mình.

Cô ta chỉnh sửa lại quần áo một chút, dặn dò thư ký Hoàng Lỵ mấy câu, sau đó xuống lầu, trên đường cô ta gọi điện cho Khưu Ngọc Bình, hẹn gặp mặt.

Mấy ngày này, không chỉ mình Hàn Đông mang lại phiền phức cho cô ta, mà có cả Khưu Ngọc Bình nữa.

Cô ta đó giờ vẫn không muốn tin tưởng Khưu Ngọc Bình tiếp cận mình chỉ vì chơi đùa thôi, sau khi đắn đo hồi lâu, liền quyết định nghe thử ý kiến của em gái xem sao.

Hạ Minh Minh không hổ là chuyên gia, trên đường kéo chị gái tới địa điểm hẹn, đã tiến hành một màn dạy dỗ, chỉ cho cô ta biết phải nói thế nào, gợi chuyện ra sao.

Cách địa điểm hẹn còn hơn trăm mét, Hạ Minh Minh dừng xe lại, không đi tiếp nữa.

Hạ Mộng đè nén cảm xúc căng thẳng xuống, dứt khoát đi đến quán cà phê đã hẹn.

Thực sợ, sợ Khưu Ngọc Bình thật sự không dám đi cùng cô ta tới Cục dân chính, nhưng đồng thời cũng sợ nhỡ may anh ta thật sự đồng ý, liệu cô có đủ quyết tâm ly hôn với Hàn Đông không.

Lần trước, lúc hai người xúc động, cô ta lại vì Hàn Đông xảy ra chuyện mà rời đi, khi ấy kỳ thực cô ta đã thầm thở phào một hơi.

Trong thâm tâm cô ta, kỳ thực không cảm thấy chấm dứt cuộc hôn nhân này thì sẽ như được cởi bỏ gông xiềng.

Khưu Ngọc Bình mấy ngày gần đây hẹn Hạ Mộng đều không được, nay được chủ động yêu cầu hẹn gặp, liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

Ở cái bàn sát trong góc, hai người ngồi đó tựa như một bức tranh phong cảnh vậy.

Hạ Mộng xinh đẹp thanh lệ, Khưu Ngọc Bình thoải mái tuấn lãng. Ngồi cùng một chỗ với nhau, đặc biệt hấp dẫn tầm mắt mọi người, khiến người phải trộm nhìn không biết bao nhiêu lần.

Khưu Ngọc Bình quen thuộc nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Mộng: “Mấy hôm nay có chuyện gì vậy, anh không biết có phải em đang giận anh chuyện gì không nữa......”

Sau thời gian dài tiếp xúc, quan hệ giữa hai người đã rất thân mật rồi.

Hạ Mộng khuấy khuấy tách cà phê, không dấu vết tránh thoát cái nắm tay của anh ta: “Mẹ em nằm viện, lại thêm công ty bề bộn nhiều việc, chứ không liên quan gì tới anh cả, đừng nghĩ nhiều.”

Khưu Ngọc Bình thấy cô ta không giống như đang nói dối, liền cười đáp: “Anh còn nghĩ em sẽ không chủ động nhắc đến chuyện đầu tư với anh cơ. Thế này đi, như lúc trước đã bàn bạc, chiều nay chúng ta giải quyết cho xong vụ hợp đồng nhé.”

Hạ Mộng gật nhẹ đầu.

Khưu Ngọc Bình tinh ý giỏi quan sát, thăm dò nói: “Em hình như có tâm sự thì phải.”

“Uhm, em với Hàn Đông ly hôn rồi.”

Khưu Ngọc Bình đầu tiên là ngây người, rất nhanh sau đó đã mừng rỡ nói: “Ly hôn thì tốt, hắn ta căn bản không xứng với em.”

“Đúng đó, một tên vô lại chính hiệu. Lúc ly hôn còn đòi được chia một nửa gia tài nhà họ Hạ chứ, bị bố em giáo huấn cho một trận mới thành thật ký tên vào thỏa thuận ly hôn đó.”

“Giáo huấn á?”

Ký ức của Khưu Ngọc Bình về việc Hàn Đông chỉ dùng sức một người đã có thể phá dỡ cả một tòa thành cổ hãy còn mới mẻ, vì thế có chút kinh ngạc.

“Vâng, bố em dạy dỗ anh ta, anh ta làm gì dám đánh trả chứ.”

Khưu Ngọc Bình đã bị vui mừng che lấp hết lý trí rồi: “Bất kể thế nào, ly hôn rồi em sẽ thành người tự do.”

Giọng Hạ Mộng mềm mại hơn mấy phần: “Ngọc Bình, chuyện hai năm trước, em có thể không tính toán nữa. Nhưng mà lần này......”

Khưu Ngọc Bình trịnh trọng nói: “Khưu Ngọc Bình anh sẽ không phạm phải cùng một lỗi lầm hai lần đâu......”

Hạ Mộng chủ động ngắt lời: “Em tin tưởng anh.”

Trong lúc nói chuyện, không phát hiện Khưu Ngọc Bình có chút biểu hiện giả dối nào, mắt cô ta xẹt qua một tia phức tạp.

Cô ta không biết mình cảm thấy thế nào với lần thăm dò này, nhưng chuyện đến nước này, đã không còn đường lui nữa rồi.

Sau đó, Hạ Mộng thử tưởng tượng viễn cảnh ở bên Khưu Ngọc Bình, nhưng lại phát hiện quá khó khăn. Thật vậy, từng lời yêu thương cô nói với Khưu Ngọc Bình hồi đại học không ngừng lặp lại, chỉ là, người trong tâm trí cô lúc này, đã không còn chỉ là một mình Khưu Ngọc Bình nữa rồi. Bóng dáng Hàn Đông cứ không ngừng lóe lên......

Cô ta lúc này, tựa như được hào quang bao phủ. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, khiến Khưu Ngọc Bình chói mắt, càng thêm hãm sâu vào đó.

Cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, cô ta thuận theo bầu không khí, hơi lộ vẻ xúc động nói: “Ngọc Bình, em muốn kết hôn với anh, ngay lập tức!”

Khưu Ngọc Bình theo bản năng đáp: “Kết hôn á?” Cảm thấy phản ứng như vậy không thỏa đáng, anh ta lại vội vàng chữa cháy: “Anh còn chưa tới gặp chú dì mà......”

Hạ Mộng lắc đầu: “Không cần đâu, đời này quyết định sai lầm nhất của em chính là kết hôn với Hàn Đông. Bây giờ ly hôn rồi, em chỉ mong được sống hạnh phúc với anh thôi. Trừ phi, anh ghét bỏ em đã một đời chồng rồi......”

“Sao có thể chứ, anh chỉ sợ quá đột ngột thôi mà......”

Muốn giải thích, thế nhưng đối diện ánh mắt chân thành của Hạ Mộng, cái miệng nói năng linh hoạt của Khưu Ngọc Bình lại đột nhiên trở nên vụng về.

Hạ Mộng không để cho anh ta có thời gian suy tính: “Anh ngày nào cũng thúc giục em ly hôn, nói muốn được quang minh chính đại ở bên em. Bây giờ em rốt cuộc cũng chấm dứt hết quan hệ với Hàn Đông rồi, anh còn do dự cái gì nữa?”

Khưu Ngọc Bình hơi đổi sắc mặt: “Tiểu Mộng, kết hôn đâu phải chỉ là chuyện của hai đứa mình thôi......”

“Trước khi em ly hôn, anh có nói như vậy đâu.”

Hạ Mộng thấy anh ta cứ nói đông nói tây, mãi không chịu vào chủ đề chính, trong lòng đã có chút hoảng loạn.

Không phải là bị em gái mình đoán trúng rồi đấy chứ. Chứ không thì sao đến một thái độ rõ ràng cũng không dám thể hiện ra như vậy.

Khưu Ngọc Bình đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, nhưng có chết anh ta cũng không ngờ Hạ Mộng lại lấy chuyện ly hôn ra để thăm dò mình.

Thấy vẻ thất vọng trong mắt Hạ Mộng càng ngày càng đậm, anh ta gật đầu nói: “Được, kết hôn đi!”

Hạ Mộng trực giác cảm thấy anh ta chỉ đang chống chế thôi, vội tiếp lời nói: “Cục dân chính chắc chưa đóng cửa đâu, chúng ta tách ra, về nhà chuẩn bị giấy tờ cần thiết đi.”

Khưu Ngọc Bình như thể vừa nghĩ đến điều gì: “Hộ khẩu của anh lại đang để ở nhà, bây giờ mà gửi bưu điện qua thì ít nhất cũng phải mất mấy ngày......”

“Mấy ngày thôi mà. Em đợi được!”

Vẻ bình thản mà Khưu Ngọc Bình vẫn lấy làm tự hào, lúc này đã biến mất không còn sót lại gì.

Anh ta đúng là rất thích Hạ Mộng, nhưng đứng trước yêu cầu kiên quyết muốn kết hôn của cô, anh ta lại không chấp nhận được.

“Tiểu Mộng, em đang thăm dò xem tình cảm anh dành cho em rốt cuộc có phải là thật hay không đúng không vậy. Anh thề, trong tìm anh từ trước tới giờ chỉ có duy nhất mình em thôi......”

Hạ Mộng biết anh ta thông minh, nên cũng không cảm thấy ngại ngùng gì khi sớm như vậy đã bị vạch trần.

Trên thực tế, nói chuyện đến lúc này, cô ta đã có thể khẳng định Khưu Ngọc Bình có rất nhiều chuyện giấu mình rồi.

Lười tiếp tục giả bộ, khuôn mặt cô đã không còn giữ được vẻ thờ ơ lạnh nhạt nữa: “Ngọc Bình, đến tận giờ anh vẫn còn muốn giấu tôi trong bóng tối như đối với một kẻ ngốc sao?”

Khưu Ngọc Bình đoán là đã có người mách nước cho Hạ Mộng, liền bày ra vẻ tức giận: “Có phải em vẫn chưa ly hôn với Hàn Đông, mà chỉ lấy chuyện đó ra để gài bẫy anh thôi đúng không?”

“Dù tôi ly hôn hay chưa, thì ít nhất cũng có dũng khí kết hôn với anh, còn anh thì sao?”

Khưu Ngọc Bình thấy cô ta muốn đi, vội vàng đứng lên giữ cô ta lại: “Tiểu Mộng, em nghe anh giải thích đã......”

“Chẳng có gì phải giải thích cả, tôi không muốn chấp nhận thêm bất cứ hành động trêu đùa nào nữa. Anh kết giao với tôi nếu đã không vì mục đích kết hôn, thì chẳng còn gì để nói hết.”

Khưu Ngọc Bình ngây ra như phỗng, thấy cô ta đã sắp ra đến cửa, liền vội vàng đuổi theo: “Tiểu Mộng, em đừng vậy mà.”

Không thấy cô ta đáp lại, Khưu Ngọc Bình thẹn quá thành giận: “Em cứ luôn miệng nói muốn kết hôn với anh, nói anh không đủ dũng khí. Thế còn em thì sao? Anh kêu em ly hôn với Hàn Đông lâu như vậy rồi, phiền phức đến thế cơ à, mà đến tận bây giờ vẫn không có tí tiến triển nào vậy......”

Đang muốn nói tiếp, lại trông thấy một cô gái tóc ngắn, ngoại hình giống Hạ Mộng mấy phần đi tới.

Anh ta còn chưa kịp quan sát tỉ mỉ, đã bị ăn một cái bạt tai.

Người tới chính là Hạ Minh Minh, trông thấy Khưu Ngọc Bình cứ dây dưa không chịu buông thì không nhịn được nữa.

“Minh Minh!”

Hạ Mộng vội vàng kéo em gái còn muốn tiếp tục ra tay lại.

Hạ Minh Minh không cần hỏi cũng đoán được kết quả, sắc bén nói: “Khưu Ngọc Bình, sau này anh cách chị tôi xa một chút. Nếu không, bà đây gặp anh một lần đánh một lần đấy!”

Lồng ngực Khưu Ngọc Bình phập phồng lên xuống, nhưng cô gái trước mặt này rõ ràng là người thân của Hạ Mộng, không thể phản ứng lại được, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn Hạ Minh Minh kéo Hạ Mộng lên xe, sau đó lái xe rời đi.

“Con nhỏ thối tha!”

Hồi lâu sau, anh ta mới phản ứng lại, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, có lẽ đều là ý tưởng của con nhỏ vừa nãy đã đánh mình.

Cảm giác mất mát nồng đậm cùng biến chuyển tâm lý đồng thời nảy sinh, khiến anh ta nhịn không được nghiến răng kèn kẹt.

Hạ Mộng đã không còn là Hạ Mộng của hai năm trước, cô bây giờ e rằng đã sớm không còn là cô gái đơn thuần chỉ yêu thích mình nữa rồi. Chứ nếu không thì sao lại mãi cũng không bỏ được người chồng rác rưởi kia chứ.

Kể từ khi nối lại quan hệ với nhau, anh ta cứ luôn cảm thấy Hạ Mộng có chút dè dặt với mình. Lần trước cô ta thất hẹn, Khưu Ngọc Bình đã có dự cảm không lành rồi, sự việc ngày hôm nay càng thêm khẳng định phỏng đoán của anh ta.

Không cam tâm, anh ta đã vì Hạ Mộng thỏa hiệp nhiều như vậy, đã giúp đỡ cô ta nhiều đến thế, thật sự không cam tâm khi bị phán xét thế này.

Anh ta phải khiến cho Hạ Mộng quay lại, chủ động quay lại tìm anh ta xin giúp đỡ, cầu xin anh ta!

Còn cái tên Hạ Long Giang đáng chết kia, anh ta sẽ khiến ông ta nếm trải hậu quả vì trước kia đã hạ thấp, xúc phạm mình. Nếu không vì ông ta, anh ta và Hạ Mộng đã chẳng nảy sinh nhiều khúc mắc như vậy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK