Vương Lợi Quốc cũng đang quan tâm đến chuyện của khu Phố cổ, Khâu Ngọc Bình gây áp lực trên mọi phương diện khiến anh ta đang nóng lòng tạo ra chiến tích không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ cần ám chỉ đơn giản mà Lưu Kiến Dân đã xung phong nhận việc tiến đến khu Phố cổ bắt người, về phần dùng thủ đoạn gì, loại thủ đoạn nào, cũng không phải là thứ anh ta quan tâm, cái anh ta muốn chỉ là kết quả mà thôi.
Nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ được, một việc nhìn như bắt bài bình thường lại lôi cả Bì Văn Bân người này vào.
Không khó để tra được lai lịch của đối phương, cũng vì nguyên nhân này mà Vương Lợi Quốc sứt đầu mẻ trán.
Nhà họ Bì.
Tay của cha con nhà họ Hàn vậy mà lại có thể vươn xa được như thế.
Loại gia tộc này lãnh đạo cũng sẽ không tuỳ tiện đắc tội mà anh ta còn muốn giữ sĩ diện ở trước mặt đối phương, đúng là trò cười.
Âm thầm mắng một câu, Vương Lợi Quốc sửa sang lại quần áo tiến về khu Phố cổ.
Đây là lần thứ hai anh ta bởi vì chuyện của Hàn Đông mà phải tự mình chạy tới, không có lựa chọn nào khác.
Nếu như chuyện này bị đâm chọc đi lên, nói không chừng anh ta cũng ngồi không vững cái ghế này nữa.
Trên xe, Khâu Ngọc Bình gọi điện thoại tới hỏi thăm kết quả.
Vương Lợi Quốc cười khổ: “Tổng giám đốc Khâu, hiện tại tôi đã dốc hết toàn lực muốn mau chóng đem hợp đồng quyết định xuống nhưng muốn hủy nhà như lời ông nói thì với tình hình hiện tại mà nói xem ra căn bản không thực tế rồi.”
“Sao vậy, ngay cả cha con nhà họ Hàn mà các anh cũng không giải quyết được à?”
Vương Lợi Quốc nói: “Cho dù như thế nào thì ngoại trừ con đường hiệp thương hợp pháp này ra chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, yên tâm chớ vội, tôi qua đó xem một chút rồi sau đó sẽ thông báo kết quả cho ông.”
Khâu Ngọc Bình yên lặng, giọng nói nhạt dần: “Thị trưởng Vương, tôi cũng hi vọng có thể mau chóng quyết định được, ngoại trừ hạng mục thành phố Đông Dương thế kỉ ra thì tôi và Tổng giám đốc Triệu còn muốn hợp tác với Đông Dương ở một cấp độ sâu hơn nữa.”
“Tôi sẽ nỗ lực hết sức.”
Vương Lợi Quốc để điện thoại di động xuống, tức giận trên mặt lóe lên một cái rồi biến mất.
Một thương nhân mà lại dám dùng chuyện này lặp đi lặp lại uy hiếp anh ta thì rất dễ dàng khiến anh ta sinh ra phản cảm.
Loại phương thức làm người này, hiện tại Vương Lợi Quốc rất hoài nghi rốt cuộc Khâu Ngọc Bình làm cách nào để phát triển được đến bây giờ.
Ông ta đã trải qua rất nhiều cái gọi là nhân sĩ thành công nhưng ngay cả tố dưỡng và kiến thức cơ bản nhất của thương nhân mà Khâu Ngọc Bình cũng không có.
Đây không phải là thập niên tám mươi nữa.
Cưỡng ép là tuyệt đối không được.
Ngày này, tin tức truyền đi với tốc độ rất cao, chỉ cần sáng có gió thổi cỏ lay thì có thể cả thế giới đã chú ý đến rồi.
...
Khu Phố cổ, Lưu Kiến Dân dưới sự mỉa mai không nhẹ không nặng của Bì Văn Bân, không biết là thời tiết khô nóng hay là cớ gì, đầu đã đầy mồ hôi.
Người trong đội, hơn phân nửa đã thẳng thắn nói ra, không nể mặt mũi.
Bì Văn Bân cũng điển hình là loại tính cách này, cũng không định từ bỏ ý đồ, chậm lo lắng nói: “Anh Đông có tội là sự thật, không bằng ông đem người mang về trước, ai sai lầm thì phải gánh chịu thôi.”
Khí thế của Lưu Kiến Dân hoàn toàn bị áp chế, khổ không thể tả.
Bây giờ có cho ông ta mười cái lá gan cũng không dám động vào Hàn Đông.
Muốn thật sự bắt Hàn Đông sao, vậy nguyên nhân phía sau hành động bắt bài bạc “Nhìn như bình thường” hôm nay có thể sẽ bị lộ hết ra.
Ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: “Cậu Bì, tôi cũng không biết quan hệ giữa cậu và Hàn Đông, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm mà thôi...”
“Hiểu lầm, ông nói nhẹ nhàng linh hoạt thế nhỉ, suýt chút nữa đã quậy ra mạng người mà ông chỉ dùng một câu hiểu lầm là rũ sạch hết được sao!!”
Lưu Kiến Dân hung ác nhẫn tâm quay đầu nhìn về phía Liễu Kim Thủy còn đang ôm bụng dựa vào người vịn, khiển trách: “Cậu làm việc thế nào vậy, tôi bào cậu đi bắt bài bạc chứ không phải bảo cậu đi bắt người lung tung. Nếu hôm nay chẳng may xảy ra chuyện gì thì cái công việc cảnh sát này cậu cũng không cần làm nữa đâu.”
Liễu Kim Thủy phiền muộn tới cực điểm nhưng biết đây là cục trưởng đang tìm bậc thang cho chính mình nên không dám lên tiếng.
Hàn Đông nói tiếp: “Tìm hai tên xã hội vớ vẩn tới phòng bài bạc ở khu Phố cổ giả mạo thành khách sau đó những người này tùy thời mà động. Tôi không biết đây là chủ ý của ai nhưng nếu không cho tôi được một lời giải thích rõ ràng thì chuyện này không xong đâu!”
Ánh mắt Lưu Kiến Dân nhìn ra hai vị trước mắt cũng không dễ dây vào, không dám phản bác, cười theo nói: “Anh Hàn cứ yên tâm, trở về tôi chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng.”
Bì Văn Bân nhìn về phía Hàn Đông, không nói gì.
Hôm nay đều xem ý tứ của anh, nếu anh muốn truy cứu thì mình sẽ bồi thêm một chuyến nữa nhưng nếu anh không muốn truy cứu thì Bì Văn Bân cũng vui vẻ bớt lo.
Bầu không khí hơi lạnh lẽo.
Hàn Đông trầm mặc nửa ngày: “Vậy bọn tôi chờ kết quả điều tra của Cục trưởng Lưu.”
Lưu Kiến Dân nhẹ nhàng thở ra: “Trong một tuần, tôi sẽ cho anh Hàn đây một cái câu trả lời rõ ràng.”
Dứt lời, trực tiếp đưa bày tay ra: “Thu đội!”
Một đám người, giống như thủy triều ão não rút đi.
Tận đến khi tất cả mọi người lên xe rời đi, Trịnh Văn Trác mới như tỉnh lại ở trong mộng.
Trước khi Bì Văn Bân đến, anh ta gần như đã cho rằng chuyện hôm nay sẽ làm lớn lên, làm không cẩn thận mình và Hàn Đông còn phải vào tù.
Nhưng trong chớp mắt, tình thế thay đổi một trăm tám mươi độ.
Thái độ cường thế của Lưu Kiến Dân chuyển biến một trăm tám mươi độ, Hàn Đông từ bị động chuyển thành chủ động.
Lúc đang suy đoán lai lịch của Bì Văn Bân anh ta lại nghe thấy Hàn Đông giới thiệu mình, anh ta vội vàng cười giơ tay ra: “Tôi là Trịnh Văn Trác, là bạn của anh Đông.”
Bì Văn Bân không quá mức hứng thú để ý tới anh ta mà đã trở lại trò chuyện cùng Hàn Đông một lần nữa, hỏi thăm tình hình gần đây cùng nghe ngóng một ít chuyện. Khóe mắt liếc qua chú ý tới một người phụ nữ đang đi về phía bên này, anh ta không chịu được nhìn chăm chú.
Hai mắt tỏa sáng: “Anh Đông, cô ấy chính là chị dâu đúng không.”
Người tới chính là Hạ Mộng, vừa rồi tình thế khác biệt nên cô không tốt tham gia náo nhiệt, bây giờ thấy người đã tản bớt đi mới chuẩn bị tới lên tiếng gọi về công ty.
Thấy Hàn Đông gật đầu thừa nhận, Bì Văn Bân mắt ngấn nước thở dài: “Bây giờ tôi đã lý giải được vì sao anh Đông lại trở về rồi, có người vợ xinh đẹp như vậy nếu là tôi thì tôi cũng nguyện ý.”
Cũng không phải cố ý tán dương mà là thật sự có chút kinh ngạc về dung mạo và khí chất của Hạ Mộng.
Hạ Mộng bị anh ta khen nên hơi ngượng ngùng, biết Bì Văn Bân có lai lịch không tầm thường nên chỉ đơn giản chào hỏi vài câu sau đó cười cười: “Vậy mấy người trò chuyện đi, công ty còn có chút việc nên tôi phải về rồi.”
Sau đó nhìn thấy một chiếc xe Audi quen thuộc lái tới.
Hạ Mộng đã từng nhìn thấy chiếc xe này, đó là xe của thị trưởng Vương Lợi Quốc hay ngồi, cô suy đoán chắc chắn đối phương đến tìm Hàn Đông đàm phán chuyện phá dỡ.
Trước kia cô cảm thấy Hàn Đông không có tư cách gì cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với Khâu Ngọc Bình nhưng bây giờ thì tâm tính đại biến, có chút lo lắng thay cho Khâu Ngọc Bình...
Cuối cùng, cô vẫn cho là Hàn Đông cản trở chuyện phá dỡ là vì muốn nhận được thêm nhiều tiền bồi thường.
Phá dỡ đối dân cư ở khu Phố cổ mà nói là một chuyện tốt, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao lại có nhiều người muốn đem chuyện tốt xem như chuyện xấu như vậy.
Đương nhiên, cô vĩnh viễn cũng không có cách nào trải nghiệm tâm tư của người khác nên cũng không thể lý giải được tâm tư của những gia đình bị phá dỡ kia.
Thật ra có rất nhiều cụ già đối với tiền không có tình cảm quá lớn, cái bọn họ quan tâm chính là không khí và không gian sống mà thôi.