Dạ Dịch Nhân dường như trở thành một người lạnh lùng vô cảm và tàn nhẫn hơn bất kì ai, điều này khiến cho Dạ Đường Tâm hài lòng hơn mong đợi cho đến một ngày ông ta biết hắn đang hẹn hò cùng một cô gái thì liền từ Anh âm thầm bay về gặp cô ấy...người đó chính là Kỷ Mặc Yên.
Ở một nơi khác, Bạc Nhiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mõi cùng với Phó Thiếu Thần.
Cô không biết nên vui hay nên buồn, tâm tư nói ra thì thoải mái hơn nhưng lại giống như một sợi dây ngày càng thắt chặt lại giữa hai người khó mà gỡ ra được.
"Rinh..rinh.." chuông điện thoại.
"Alo?..Lâm Thư à.."
*"Ti**ểu Nhiên.**..c**ậu mau đến bệnh viện đi...Bạc Hạo đang hôn mê ở đây"*
"Cái...cái gì..tôi đến ngay.."
Bạc Nhiên cuốn lên, nhanh chóng chuẩn bị đến đó thì bị Phó Thiếu Thần nắm tay lại hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
"Hạo Hạo đang ở bệnh viện..em phải đến đó"
"Anh đưa em đi"
Hơn mười phút sau, Bạc Nhiên cùng với Phó Thiếu Thần đã đến nơi. Nhìn thấy Lâm Thư còn có cả Hình Hạo Dân ở đó.
"Bạc Hạo..thằng bé sao rồi.."
"Mình không biết...thằng bé bị tai nạn giao thông và lúc đó mình và Lâm tiểu thư tình cờ đi ngang đó"
Bác sĩ lúc này cũng đi ra, sắc mặt ảo não nhìn một loạt người ở đây.
"Bệnh nhân mất quá nhiều máu....phần đầu bị chấn thương rất nặng, chúng tôi đã cố gắn hết sức...người nhà xin nén đau thương"
Bạc Nhiên khi nghe xong liền ngã quỵ xuống sàn ngất xĩu. Hình Hạo Dân đã đi làm thủ tục ở bệnh viện còn Phó Thiếu Thần vẫn ở cạnh cô suốt một thời gian trông chừng cô.
Giờ Bạc Nhiên chỉ còn lại một mình, người em trai duy nhất của cô cũng đã rời xa cô mãi mãi...làm sao có thể không đau lòng cơ chứ.
Hơn nữa tiếng sau, Bạc Nhiên mới từ từ tỉnh lại, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt mỹ lệ của cô càng khiến cho Phó Thiếu Thần đau lòng không ngừng ôm lấy cô an ủi.
"Nhiên Nhi..em còn có anh mà...từ hôm nay chúng ta sẽ là người thân..em đừng đau lòng nữa"
"Thằng bé..thằng bé hứa với em sẽ luôn bên cạnh em vậy mà nó lại..Thiếu Thần, em phải sống làm sao đây"
Giọng nói yếu ớt đến đau lòng, Phó Thiếu Thần cứ ôm lấy cô không buông ra, chỉ sợ nếu buông lõng một dù một chút thì cô sẽ biến mất vậy.
Hình Hạo Dân định đi vào thì bị Lâm Thư cản lại, sắc mặt lạnh lùng hỏi hắn.
"Khoang đã.."
"Sao?.."
"Anh chắc chắn chuyện này không liên quan đến anh sao?"
"Lâm tiểu thư..cô đừng có suy bụng ta ra bụng người"
Ánh mắt sắc lạnh khiến Lâm Thư càng thêm nghi ngờ không thể yên tâm khi tên này ở cạnh Bạc Nhiên nhưng hắn chẳng phải là bạn thân của cô sao...không thể nào làm chuyện kinh khủng này được.
"Tôi cũng mong là thế.."
Lâm Thư lạnh lùng rời đi, Phó Thiếu Thần cũng từ trong phòng đi ra.
"Cô ấy ngủ rồi.."
"Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy"
"Bạn gái tôi cần đến cậu quan tâm sao.."
Sau khi Bạc Nhiên khoẻ lại, Phó Thiếu Thần đã đón cô về nhà tịnh dưỡng. Cô cũng muốn như thế, ở lại nơi đó chắc cô sẽ khóc đến cạn nước mắt luôn mất.
"Cạch.." tiếng cửa mở ra.
"Nhiên Nhi..em ăn một chút đi"
"Em không muốn ăn..anh đi làm đi, đừng vì em mà ảnh hưởng đến công việc"
Khuôn mặt của Bạc Nhiên ngày càng xanh xao, cô bị ốm đi rất nhiều vì không ăn uống cũng không ngủ gì cả..ngày nào cô cũng nhìn hình của cậu em trai mà im lặng rồi khóc...điều này càng ngày càng làm cho Phó Thiếu Thần sợ và lo lắng cho cô hơn.
"Nếu em không ăn thì anh cũng sẽ không ăn gì cả.."
"Thiếu Thần.."
"Coi như vì anh...ăn một chút đi"
Bạc Nhiên nhìn hắn không nói gì, nhẹ nhàng cầm lấy bát cháo ăn một miếng rồi nghe lời hắn uống thuốc vào nghỉ ngơi một lát.
Khi cô ngủ rồi hắn mới yên tâm rời đi, người làm theo lệnh hắn không ngừng trông chừng cô, làm gì cũng nhẹ nhàng sợ cô tỉnh giấc.
Phía cảnh sát đang tiến hành điều tra và đây không phải tai nạn bình thường, chiếc xe tông vào Bạc Hạo có biển số rất lạ, tài xế lái xe đã khai nhận rằng do uống rượu bia mà dẫn đến tình trạng này.
Phó Thiếu Thần chau mày nghi ngờ, không thể như vậy được...hắn có cảm giác tên này đang cố che giấu chuyện gì đó.
"Thần Thiếu..tài xế này có tên là Hồ Tự Chin, ba mươi hai tuổi. Ông ta đã làm tài xế được bảy năm, đây là lần đầu tiên ông ta tông chết người..."
"Cứ tiếp tục điều tra...tôi không nghĩ ông ta đang nói sự thật đâu"
"Vâng"