• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trung úy Barry · Alewiss, trong đầu Corrine hiện ra một nam nhân dáng cao khỏe mạnh, đầu tóc quăn đen, trên mặt luôn luôn lộ nụ cười thật thà. Barry không phải chết trên chiến trường, một chiến sĩ dũng cảm tự mình nằm vùng ở đế quốc Cady, sau đó với tội danh gián điệp bị địch quốc bí mật xử tử. Đối mặt với con trai độc nhất của Barry, Tâm tình của Corrine hết sức phức tạp.

Edda và Ryan ngồi đối diện, trước mặt mỗi người là một ly cà phê đặc chế cho trẻ con, Edda cao một chút còn đỡ, Ryan miễn cưỡng lộ được cái đầu.

"Edda, chú biết ba ba nhóc." Corrine nói.

Edda chống đầu, trong mắt đen lóe tia sáng.

"Cha nhóc mùa đông thích mặc đồ ngắn tay, mỗi ngày sáng sớm sáu giờ rời giường, sau đó chạy quanh hồ Oss một vòng; cha nhóc có nuôi một con chó, con chó kia rất nặng, lông rất dài, nhìn từ xa tựa như một con sư tử; cha nhóc là chiến sĩ cấp A của đế quốc, sức lực dũng mãnh, có thể tay không đối phó một con hổ."

Mắt Edda càng lúc càng sáng, cha là anh hùng trong lòng nó, đây là chuyện về cha nó nghe từ mẹ, nguyên lai cha còn có nhiều chuyện mẹ cũng không biết như vậy.

"Edda, nguyên lai ba ba cậu lợi hại như vậy." Ryan nghiêng đầu nói.

Edda cũng thập phần vui vẻ, kéo tay Ryan.

Ryan tò mò nghe, sau đó vươn hai tay lấy ly cà phê muốn uống một hớp, đáng tiếc vươn tay ngắn thế nào cũng không được. Corrine cũng chú ý tới, nhóc kia giống như một chú chuột nhỏ vậy, mỗi lần đều đều chọt ly càng lúc càng xa. Corrine vươn tay dời ly qua một chút, Ryan rốt cục nắm được, mắt lóe sáng. Corrine đột nhiên thật muốn sờ sờ đầu mao nhung nhung của nó.

"Cám ơn chú!" Ryan miệng ngọt ngào nói.

"Ryan, ba ba nhóc đâu?" Corrine hỏi. Nhóc con khả ái như thế, cũng không biết cha mẹ như thế nào.

"Ba ba rất lợi hại." Ryan cũng vui vẻ, kiêu ngạo nói, "Ba ba đối cục cưng rất tốt."

"Chú Corrine, con ở trên ti vi thấy qua chú."Ryan nháy mắt nói.

Corrine cũng hứng thú: "Nhìn thấy gì?"

Ryan còn muốn nói gì, di động loại nhỏ đeo trên tay đột nhiên vang lên. Ryan vội vàng để bên tai: "Ba ba!"

"Bảo bối, con đi nơi nào?"

"Ba ba, cục cưng ở..." Con ngươi của Ryan chuyển vòng, "Ở khách sạn Graham!"

Ở đầu bên kia sắc mặt Iven đột nhiên thay đổi, tay cầm di động cũng nắm thật chặt, thanh âm không hề ôn nhu: "Ryan, con tại sao lại ở đó? Vì sao không nói cho ba ba đã chạy loạn?"

Nghe được ngữ khí tức giận của Iven, Ryan bối rối một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khẩn trương: "Ba ba..."

"Con bây giờ đang làm gì?" Iven tiếp tục hỏi.

"Con... Con và Edda ở quán cà phê, ở cùng với tướng quân Corrine..." Ryan cắn môi nói.

Iven trắng mặt, hai tay cũng bắt đầu run rẩy: "Ryan, con bây giờ xuống tới cửa khách sạn, ba ba lập tức đón con."

Cúp máy, Ryan liền từ trên ghế bò xuống.

Corrine thấy được nhóc bàng hoàng cùng khẩn trương, bộ dạng đáng thương khiến người ta đau lòng.

"Chú Corrine, Edda, con phải đi." Ryan nói xong liền muốn đi ra ngoài, Edda theo thật sát phía sau nó.

Hai nhóckia gần như nửa đi nửa chạy ra ngoài, Corrine còn chưa kịp nói, bóng dáng hai nhóc đã biến mất. Một thân một mình ngồi trong quán cà phê, Corrine theo bản năng sờ thuốc lá trong túi.

Một lát sau, hai nhóc con lại chạy trở về.

Edda đặt một tờ giấy trước mặt Corrine: "Tướng quân Corrine, giúp con ký một chữ, con muốn tặng cho ba ba làm quà giáng sinh."

Corrine lấy ra bút ra, nghiêm túc ký lên giấy.

Barry · Alewiss, niềm kiêu ngạo của đế quốc.

Sau đó ký tên mình xuống. Corrine không có lập tức đưa giấy cho Edda, mà hỏi: "Ryan, có chuyện gì gấp như vậy?"

Ryan nhăn mày: "Ba ba gọi xuống dưới lầu chờ y, y tới đón con."

"Ba ba nhóc là từ nhà xuất phát sao? Đến nơi đây phải cần một khoảng thời gian, vì thế nhóc không cần phải gấp gáp." Corrine nói.

Ryan cắn môi. Edda hiển nhiên còn không muốn rời đi, kéo tay Ryan, Ryan nhìn Edda, vẫn là ngồi về trên ghế sa lon.

Ryan vẫn có chút bất an, vì thế lúc đó vẫn là Edda nói chuyện cùng Corrine, Ryan không xen vào, có thể căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Corrine cũng nhìn ra. Nhìn đồng hồ, qua hai mươi phút, liền đứng lên nói: "Chú đưa các nhóc xuống lầu nha."

Corrine vươn tay về phía hai nhóc, nắm tay đi đến thang máy.

Ba ba của Ryan, hắn đột nhiên rất tò mò đó là một nam nhân thế nào.

"Tướng quân, phu nhân gọi tới cho ngài!" Kach chạy đến, lời của gã cắt ngang bước tiến của Corrine.

Corrine xoay người cầm lấy di động của mình, ánh mắt rơi vào trên di động, dừng một chút, phân phó nói: "Kach, đưa hai bạn nhỏ này xuống dưới."

Kach nhận lấy hai nhóc từ trong tay Corrine, gã lần đầu tiên biết nguyên lai Tướng quân Corrine lại thích trẻ con, bất quá nhìn đứa bên trái đen đen tráng tráng như tiểu lão hổ, bên phải trắng trắng mềm mềm như tiểu bánh bao, quả thực quá khả ái, vì thế rất vui vẻ nhận nhiệm vụ này.

Corrine rất đau đầu vì điện thoại của Margaret, thế nhưng hết lần này tới lần khác không thể không nhận. Thủ đoạn của phu nhân Margaret rất cao minh, hắn căn bản không thể từ chối. Corrine đi tới chỗ an tĩnh, nhấn nhận. Video của phu nhân Margaret lập tức phát lên. Corrine nhu nhu mi giác, sau đó đè xuống nút đồng ý.

"Thân ái, buổi chiều tốt lành!" Phu nhân Margaret cười nói.

"Buổi chiều tốt lành." Corrine trả lời, "Phu nhân thân ái, hôm nay thế nào lại rảnh rỗi như thế?"

"Có tin tốt muốn nói cho con."

"Tin tốt gì?"

"Harry đáp ứng nghỉ học." Phu nhân Margaret cười híp mắt nói, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Corrine trở nên mặt không biểu tình: "Phu nhân, người đây là ý gì? Nghỉ học, đây đối với một học sinh mà nói cũng không phải là việc vinh quang gì."

"Thân ái, gia tộc Gris không cần một chiến sĩ cơ giáp, mà là cần một người thừa kế." Margaret nói.

"Phu nhân, người sao lại muốn ép con?" Corrine mặt không chút thay đổi nói.

"Thân ái, không nên dùng những cớ kia lấy lệ với ta, lúc trước hạng mục người cải tạo gen, ta và con thương lượng qua, hiện tại toàn bộ đều thích hợp, chỉ cần các con kết hôn, tất cả sẽ hoàn mỹ."

Thúc ép của phu nhân Margaret khiến hắn thấy một luồng khí nghẹn trong lòng, Corrine đột nhiên mỉm cười; "Phu nhân, người không thể nắm trong tay vận mệnh của con. Con hiện tại cũng không muốn cùng Harry kết hôn, vì thế... Con sẽ không đáp ứng."

"Corrine!" Margaret nữ sĩ sắc mặt của cũng thay đổi.

"Chúng ta là mẹ con, chắc là thân mật gắn bó , thế nhưng gần đây cũng vì việc này mà cãi nhau. Phu nhân, người không cần nói, con sẽ mau chóng trả lời cho người."

Corrine còn muốn nói điều gì, phu nhân Margaret bên kia trực tiếp cúp máy.

Corrine ném điện thoại qua một bên. Điện thoại của Margaret vừa treo không được bao lâu, điện thoại của Harry lại đến. Thiếu niên trên mặt hổ thẹn cùng bất đắc dĩ, nhìn sắc mặt không tốt của Corrine, lo âu hỏi: "Corrine tiên sinh, ngài không sao chứ? Vừa nãy phu nhân Margaret gọi cho anh sao? Em bị bà quấn đến choáng mơ hồ đáp ứng, xin lỗi."

"Chuyện này không liên quan tới em, em không cần để ý, có chuyện gì bảo bà gọi điện thoại cho anh." Corrine nói.

"Corrine, anh gặp Iven rồi sao?" Harry đột nhiên hỏi.

Corrine trầm mặc chốc lát.

"Đúng vậy."

"Corrine, anh nghĩ thế nào? Là người thừa kế duy nhất của gia tộc Gris, anh nhất định phải kết hôn. Hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất chính là phục hôn với Iven, thứ hai là kết hôn với em. Corrine, anh tột cùng nghĩ như thế nào?"

Vấn đề của Harry rất trực tiếp.

Corrine vẫn không đối mặt với vấn đề này. Corrine biết, hắn thích Iven . Corrine trước đây cũng không cảm nhận được, cho dù sau khi Iven rời đi, hắn cũng cảm thấy khuyết thiếu vật gì đó. Có thể bởi vì trong tiềm thức của hắn, Iven vẫn là thuộc về hắn, cho dù rời đi, cũng sẽ có một ngày trở lại bên người của hắn.

Lần thứ hai nhìn thấy Iven, người nọ vẫn giống như trong trí nhớ, niềm kiêu ngạo của hắn không cho phép mình cúi đầu trước Iven, nhưng theo bản năng lại muốn để Iven quay về thành Oss, trở lại chỗ hắn có thể nhìn thấy.

Lúc nhìn thấy Iven và người khác thân mật, kiêu ngạo của hắn đột nhiên biến mất, hết thảy đều trở nên không khống chế được. Hắn chưa từng có tình cảm kịch liệt như vậy, đoạn tình cảm này chẳng biết bắt đầu từ đâu, lại đột nhiên trở nên sâu khắc.

Thế nhưng bây giờ vấn đề là, cho dù hắn muốn cùng Iven phục hôn, Iven cũng không nhất định sẽ đáp ứng hắn. Vô luận là bởi vì tức giận hay là bởi vì... nguyên nhân khác.

"Harry, anh nghĩ Iven, có thể không muốn cùng anh phục hôn." Corrine nói.

"Thân ái, sự tự tin của anh đâu?" Harry mở to hai mắt nhìn.

"Mấy ngày nay anh nghĩ rất nhiều việc, Iven tựa hồ là thực sự hận anh." Corrine có chút bực mình nói, đôi mắt không chút tình cảm của Iven ở đung đưa trong đầu. Hắn nhớ rõ ánh mắt của Iven nhìn hắn nhiều năm trước, an tĩnh mang yêu thương . Mấy ngày này, cuối cùng cũng khiến Corrine hiểu rõ, cũng không phải là bởi vì một chữ hận đơn giản như vậy.

Harry cũng trầm mặc.

"Người nghiêm túc thường cố chấp." Corrine nói.

"Người nghiêm túc cũng rất chuyên tình." Harry nói, "Cố chấp chuyên tình."

"Anh nên làm cái gì bây giờ?" Corrine có chút phiền muộn nói, "Chẳng lẽ muốn anh đi cầu y?"

Ở trước mặt Iven, đã có rất nhiều ngoại lệ, trong y viện, hắn cơ hồ như người điên, ở yến hội, hắn dựa vào men say làm ra những chuyện kia. Thế nhưng Iven vẫn thờ ơ như trước.

"Ý kiến hay!"

"..."

^^

Iven ngồi ở trong xe, hai tay nắm tay lái thật chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trong đầu Iven vẫn hiện lên một ý nghĩ, nếu như Corrine phát hiện Ryan tồn tại, hắn sẽ như thế nào?

Thế lực của gia tộc Gris quá mức lợi hại, sự công bằng của luật pháp chỉ là tương đối, nếu là thật sự tranh đoạt, pháp luật chắc là sẽ không đứng ở bên y. Vừa nghĩ tới việc phải mất đi Ryan, tim của Iven sẽ rất đau.

Ánh mắt Iven vẫn chăm chú nhìn cửa, thẳng đến khi thân ảnh nho nhỏ tiến vào tầm mắt của y, Iven mới thở dài một hơi. Kach nắm tay Ryan và Edda đi ra, Iven cúi đầu xuống một chút, sau đó gọi cho Ryan.

Iven để Ryan và Edda đi tới khúc quanh, sau đó để Kach rời đi. Ryan là một đứa nhỏ thông minh, nắm tay Edda đi tới khúc quanh, không biết cùng Kach nói gì đó, Kach sau đó rời đi.

Thấy Kach đi xa, Iven mới lái xe đến, sau đó mở cửa xe. Ryan thấy Iven liền nhào tới.

"Ba ba, cục cưng sai rồi!" Thanh âm của Ryan ẩn chứa sự kinh hoàng.

Hai mắt Ryan đang nhìn y, trong đôi mắt xanh thẳm chứa một tầng hơi nước, liều mạng cắn môi không khóc ra.

Iven rốt cục ý thức được, mình làm con sợ hãi.

Iven vuốt cái đầu của nó nói: "Bảo bối ngoan, sau này không nên chạy loạn nữa, nếu như muốn đi đâu trước phải nói cho ba ba, nếu không ba ba sẽ lo lắng."

"Cục cưng đã biết." Ryan liều mạng gật đầu.

"Chú, bảo bảo là vì giúp con mới chạy đến đây, đều là con không tốt." Edda đứng tại cửa nói.

"Là cục cưng mà, cục cưng nói muốn dẫn Edda đi xin chữ kí." Ryan vội vàng nói.

Edda đột nhiên vọt tới, hôn lên mặt Ryan một cái. Nhìn bộ dáng thân mật của hai nhóc kia, Iven cũng không đành lòng trách cứ nữa.

Iven trước đưa Edda về nhà, sau đó mới trở về nhà của mình. Đóng cửa lại, Iven liền có chút khẩn trương hỏi: "Ryan, con đã gặp Corrine sao?"

Ryan nghiêm túc gật đầu.

"Vậy các con đã nói gì?"

Ryan suy nghĩ một chút: "Chú Corrine kể chuyện của ba ba Edda, hắn còn hỏi ba ba, con còn chưa nói, ba ba đã gọi cho con."

Iven rốt cục thở dài một hơi.

Iven trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Ryan, con có thích chú Corrine không?" Huyết thống là một thứ kỳ diệu, bởi vì huyết thống tồn tại, Iven sợ Ryan và Corrine thân cận, sau đó vứt bỏ y.

"Thích." Ryan nói.

Sắc mặt của Iven cũng không dễ nhìn.

"Bởi vì hắn đẹp." Ryan tiếp tục nói. Nhóc đã nhận ra ba ba không thích mình ở cùng một chỗ với cái chú đẹp mắt kia.

Tâm tư của nhóc rất mẫn cảm, sau khi nhận thấy được Iven đã không còn giận, liền nghịch ngợm một chút.

"Vậy hắn với ba ba, Ryan thích ai hơn?" Iven trong lòng đã thở dài một hơi, cố ý phụng phịu hỏi.

Nhóc con nỗ lực giang hai cánh tay ra: "Thích ba ba nhiều như vậy."

Nhóc để hai tay xuống, sau đó đưa tay phải ra, giữa ngón trỏ và ngón cái có một khoảng cách hơi nhỏ: "Thích chú Corrine nhiều như vậy."

Iven rốt cục bị chọc cười, bế nhóc lên: "Vừa nãy chú Daniel gọi hẹn con đi xem lang bảo bảo."

"Được!" Ryan nói, "Loại phim ấu trĩ này Edda khẳng định thích, chú Daniel có thể mang Edda theo không?"

"Đương nhiên có thể, vậy ngày mai sau khi tan học trực tiếp đi xem phim, cục cưng trước nói với Edda đi."

"Edda sẽ vui muốn chết." Ryan đột nhiên bụm miệng, "Ba ba, nguyên lai chú Daniel và Edda thích thứ như vậy a!"

Hẹn xem phim vào ngày hôm sau, Daniel thậm chí ngay cả vé đều mua xong. Thế nhưng Iven nhưng không có cùng xem phim lần này.

Iven lần thứ hai nhận được điện thoại của Corrine.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phía trước có chút nói không thông, qua một thời gian ngắn sẽ sửa đổi một chút o(╯□╰)o khinh bỉ Phạn Phạn đi ~

—-¤—-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK