Mùa hè ở thành Oss rất nóng, ánh dương quang đốt cháy cả đại địa, trong gió cũng xen lẫn một tầng khí nóng, khiên người phiền muộn không rõ. Đợi xe trong sân bay so với ở bên ngoài tuyệt nhiên bất đồng, dưới tác dụng của máy điều hòa công suất lớn, không khí mát mẻ dễ chịu. Nam nhân mặc tây trang được cát may khéo léo, ngồi trong sảnh chờ, trong tay một bó hoa đỏ tươi, hợi tựa trên ghế, ánh mắt rơi vào người đi qua trên lối đi.
Ánh mắt của nam nhân đột nhiên hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Một đứa trẻ bốn năm tuổi đi vào sảnh chờ máy bay. Cậu bé mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một áo ghi lê màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn rất khốc. Tay nhỏ của cậu bé nắm chặt một người. Người nọ ăn mặc như cậu bé vậy, kính râm cơ hồ che nửa mặt, lọ ra ngoài làn da thập phần trắng nõn.
Tay của nam nhân khẽ đảo, bó hoa trên không trung vẽ ra một đường cung đẹp mắt, liền rơi vào tay của nam nhân. Trong nháy, một lớn một nhỏ cũng đi tới trước mặt nam nhân. Người nọ tháo kính râm xuống, đôi mắt đen sáng ẩn bên dưới, cực kỳ đẹp. Người nọ quan sát nam nhân một phen, đột nhiên nở nụ cười: "Bác sĩ Byrnes thân ái, buổi sáng tốt lành."
Byrnes đem hoa cầm trong tay nhét vào tay của đối phương, lộ ra một nụ cười đẹp mắt: "Iven, hoan nghênh trở về."
Một lớn một nhỏ này, chính là Iven và Ryan đến từ thành Klims. Iven ôm Byrnes một cái thật to.
Nửa năm, nhóc con kia cao hơn rất nhiều,từ một nhóc con tròn tròn trịa trịa trưởng thành một cậu bé xinh đẹp, mặt nho nhỏ mới gặp người tuấn mỹ đầu tiên. Ryan nháy đôi mắt xanh thẳm, tò mò nhìn Byrnes.
Byrnes buông Iven, nhìn Ryan, nhóc kia đang nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ phát sáng. Byrnes nhịn không được há to miệng: "Trời ạ, đứa nhỏ thật khả ái!" Tiểu sinh mệnh này là hắn phát hiện, hiện tại cư nhiên lớn thành đứa nhỏ khả ái, cảm giác tương phản trong đó, khiến hắn có chút khó tin.
"Đây là chú Byrnes." Iven giới thiệu.
"Chú Byrnes!" Miệng của nhóc kia rất ngọt, hơn nữa đối với người tướng mạo tuấn mỹ, nhưng hành vi rất quái đản tràn ngập tò mò.
Byrnes sờ sờ đầu Ryan, sau đó từ trong ngực lấy ra một quyển sách đưa cho Ryan.
"Bất luận là vật thể gì đều là do nguyên tử cấu thành, vật thể, tinh hệ, rồi đến vũ trụ, thậm chí là thế giới ngoài vũ trụ, đều là do nguyên tử cấu thành, đây là một hệ thống chuyển động ghép lại. Định luật nguyên tử học, đây là định luật nhà vật lý học Charlie nổi danh ba thế kỷ trước đưa ra, mà quyển sách này giải thích rất rõ về định luật này. Đây chính là bảo bối chú cất kỹ mười năm, nhóc con, tặng cho cháu."
Iven: "..."
Ryan rõ ràng bị làm cho choáng, vẻ mặt mê man nhận lấy quyển sách kia. Byrnes vẫn đắm chìm trong vui sướng tặng quà của mình. Hắn không biết, bởi vì món quà hắn lần đầu gặp mặt này, đã bị nhóc kia đưa vào nhóm người có hành vi quái đản.
Byrnes lái xe đưa Iven và Ryan đi, dọc đường đi, Byrnes đều hỏi tình huống năm năm này của Iven.
Lúc Byrnes an tĩnh là một thiên sứ, lúc nói nhiều lại là người điên. Đáng lưu ý hơn chính là, Byrnes gần bốn mươi phần trăm thời gian đều bị vây trong trạng thái người điên, còn dư sáu mươi phần trăm thì đang ngủ hoặc làm việc.
"Iven, chú tớ dọn đến thành phố khác, nhà liền trống. Cậu và Ryan vừa vặn dọn vào, gia cụ đầy đủ hết, có sân thượng, hai nghìn Oss tệ một tháng." Byrnes nói.
Byrnes ở nội thành, tiền thuê nhà hơi cao chút, hơn một vạn, cho dù là vùng ngoại thành cũng đã bốn năm nghìn, hai nghìn này rõ ràng là đã giảm bớt, không để Iven thấy hổ thẹn mà ra giá.
"Cám ơn cậu, Byrnes." Iven nghiêm túc nói.
"Cảm ơn thật tình liền thuận tiện giúp tớ giải quyết vấn đề ăn uống đi. Cơm bệnh viện quả thực khó ăn!" Byrnes tựa hồ nghĩ tới điều gì, làm ra một biểu tình chán ghét.
Iven không nhớ rõ cơm bệnh viện khó ăn bao nhiêu, y nhưng thật ra nhớ kỹ Byrnes kén chọn kinh khủng cõ nào. Thế nhưng y hiền lành không có vạch trần.
Một giờ sau, bọn họ liền đến nơi ở. Đó là một cái nhà lầu, hoàn cảnh chung quanh tốt, trong phòng cũng rất sạch sẽ. Byrnes ném chìa khóa cho Iven, liền trở về nhà ngủ bù.
Iven mở cửa, đối với nơi ở mới hết sức hài lòng, hai phòng ngủ một phòng khách, trên ban công trồng hoa cỏ, không khí trong lành. Thế nhưng dù sao mấy tháng không ai ở, vì thế trong nhà tích đầy bụi. Iven vén tay áo lên bắt đầu quét tước, Ryan thì cầm khăn nhỏ lau bàn, qua nửa ngày nổ lực của hai cha con, nhà rốt cục sạch sẽ, nhóc con trực tiếp bò lên sô pha, ở trên đó lộn mấy vòng.
Iven đi tới, hôn lên mặt Ryan một cái: "Bảo bối, chúng ta sau này ở nơi này nha."
Tiểu tử kia ban đầu còn rất tò mò, đi khắp một vòng, sau lại an tĩnh ghé vào trên ban công, nhìn ra ngoài. Iven nấu xong bữa trưa, mới phát hiện sự quái dị của Ryan. Nhóc con kia có chút bực mình.
Iven vươn hai tay, sờ sờ mặt của Ryan: "Bảo bối, làm sao vậy?"
"Hoa nhỏ không có ai tưới nước." Ryan rầu rĩ nói, đó là quà Edda tặng nó.
Iven ôm Ryan vào trong ngực. Y biết Ryan luyến tiếc trấn Johan, nó từ nhỏ đã sinh ra ở nơi đó, sau đó sinh sống gần năm năm.
Đột nhiên tới một thành phố xa lạ, sau hiếu kỳ, đó là hoài niệm.
Iven vốn cũng không muốn đến thành Oss sớm như vậy, thế nhưng năm ngày trước, y nhận được điện thoại của y viện trung tâm Klims.
"Bác sĩ Gaelle là chuyên gia trong việc ghép tim, hắn hiện đang ở y viện thánh Maria tại thành Oss. Phẫu thuật của bệnh nhân, nếu như chuyển tới y viện thánh Maria mà nói, xác xuất thành công có thể cao hơn ba phần."
Đây là nguyên lời của bác sĩ trưởng của Ryan. Vì ba phần kia, Iven hầu như không chần chờ, liền quyết địng tới thành Oss. Cho dù nhiều một phần, Iven cũng sẽ chọn hy vọng cao hơn. Vì vậy lần phẫu thuật này, chỉ có thể thành công. Iven không dám tưởng tượng đến khả năng thất bại.
Iven thay Ryan rửa sạch kiểm, ăn cơm trưa xong, liền dẫn Ryan ra ngoài một chút. Lối kiến trúc ở thành Oss vẫn khác với thành Klims, toàn bộ kiến trúc ở thành Klims tương đối thấp, nóc nhà hình tròn, mang chút vẻ cổ điển ý nhị. Mà kiến trúc ở thành Oss lại cao hơn, mang khí thế vương giả. Nhóc con tò mò nhìn bốn phía, nhìn kiến trúc ly kỳ, nhìn hoa cỏ chưa từng thấy, biểu tình trên mặt cũng dần dần vui lên. Iven thở dài một hơi, bảo bối của y đang từ từ tiếp thu tòa thành này.
Buổi tối đầu tiên đến thành Oss, Iven ngủ cũng không ngon. Đây là nơi y sinh sống mấy năm, cái loại cảm giác quen thuộc tiềm tàng này khiến Iven nghĩ tới chuyện rất nhiều năm trước. Hồi ức làm người ta mất ngủ.
Sáng hôm sau, Iven vẫn đúng giờ tỉnh dậy, mang Ryan đi nhờ xe của Byrnes đến y viện thánh Maria.
Iven đã sớm hẹn trước, bác sĩ trưởng mới sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện thân thể của Ryan, sau đó ước đưa ra phương án chữa trị thích hợp nhất.
Năm năm trôi qua, y viện thánh Maria không có thay đổi gì lớn. Y viện này, Iven đến không dưới năm mươi lần, khi đó, y đến xem chính là mình có thể mang thai hay không, song lần này đến, Iven quay đầu nhìn thoáng qua Ryan... Nhân sinh kỳ diệu như thế đó.
Lúc kiểm tra, Iven không thể đi vào, y tá xinh đẹp kéo tay Ryan đến phòng kiểm tra. Trong mắt của nhóc hiện lên một tia bất an. Iven đột nhiên đi về trước vài bước, hôn lên má Ryan.
"Ba ba ở bên ngoài chờ con." Iven ôn nhu nói.
Nhóc kia lúc này mới ưỡng ngực, đi vào.
Iven ngồi ở hành lang, tâm tình tuyệt không bình tĩnh. Bất an chờ đợi quá trình dài dằng dặc này, y không biết kết quả sẽ như thế nào. Vạn nhất... Không có vạn nhất , kết quả kiểm tra của Ryan ở y viện trung ương Klims vẫn tốt.
"Iven..."
Một tiếng nữ do dự vang lên.
Iven quay đầu nhìn lại, một nữ nhân quý phái đang đứng ở đó, thấy ngay mặt, kinh hỉ trên mặt nữ nhân sâu hơn.
"Trời ạ, Iven, thật là con! Ta không phải là đang nằm mơ chứ!" Phu nhân Margaret vui vẻ nói.
Iven ôn hòa mỉm cười, kéo tay của nữ nhân, ở trên mu bàn tay bà hôn lên: "Phu nhân thân ái, là con."
"Iven, ta không nghĩ tới chỗ này có thể gặp con? Con sao lại ở chỗ này? Là thân thể không thoải mái sao? Năm năm này con đi nơi nào? Ta gọi cho con cũng không gọi được!" Phu nhân Margaret tựa hồ có chút kích động, hỏi liên tiếp.
"Phu nhân, con tới thăm một người bạn." Iven theo bản năng giấu diếm nói, sau đó tiếp tục nói, "Ta đến thành Klims. Đảo mắt liền qua năm năm, phu nhân, thân thể của người có khỏe không?"
"Tốt, tốt." Phu nhân Margaret liên tiếp đáp hai tiếng, "Thân ái, con bây giờ đang ở nơi nào?"
"Hiện tại đang ở nhà bạn, cảm ơn quan tâm của người."
Hai người lại nói một ít, phu nhân Margaret rốt cục rời đi. Iven thở ra một thật dài, khi y chọn quay về thành Oss, y chỉ biết sẽ gặp phải một số người quen. Chỉ là y không nghĩ tới trở về ngày thứ hai liền gặp phu nhân Margaret. Duyên phận là thứ rất quái dị.
"Xin hỏi là Winston tiên sinh sao?" Y tá xinh đẹp đỏ mặt hỏi.
Iven chợt đứng lên: "Có kết quả sao?"
"Kết quả đã có rồi, bác sĩ Gaelle muốn gặp ngài."
Bác sĩ Gaelle là một nam trung niên, ăn mặc và khuôn mặt đều cẩn thận tỉ mỉ . Người như vậy, khiến người có loại cảm giác tín nhiệm không rõ.
"Trái tim được tạo ra cần khoảng nửa năm, nửa năm sau có thể tiến hành phẫu thuật. Tôi vừa kiểm tra qua, phẫu thuật của bệnh nhân có xác suất thành công là 90%." Bác sĩ Gaelle nghiêm túc nói.
Sắc mặt Iven trong nháy mắt trắng đi: "Trước kia bác sĩ nói là chín mươi lăm phần trăm."
"Bệnh nhân của tôi, với chẩn đoán của tôi khá chuẩn." Sắc mặt Gaelle có chút không hài lòng.
Iven vốn cho rằng có thể đạt được chín mươi tám phần trăm, hiện tại đột nhiên biến thành 90%, đột nhiên thiếu 8%, tự nhiên có đả kích. Thế nhưng y biết kết quả chẩn đoán của bác sĩ Gaelle so với trước kia đáng tin hơn, vì thế cũng chỉ có thể tiếp thu.
Cửa phòng chẩn đoán mở ra, Ryan mặc áo bệnh nhân màu trắng rộng thùng thình đi ra, bởi vì trải qua một hồi kiểm tra, vì thế sắc mặt cũng không tốt.
Iven hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục lại bình thường, bế Ryan lên, một bên để ý tóc nó có chút rối. Nhìn bộ dạng của hai cha con, Gaelle nhắc nhở: "Xác suất chín mươi phần trăm là rất cao."
"Cảm ơn bác sĩ Gaelle." Iven nói lời cảm ơn.
Iven giúp Ryan đổi y phục, liền trở về nhà. Về đến nhà, Iven lao thẳng đến Ryan ôm vào trong ngực không có buông ra.
"Ba ba..." Ryan thấp giọng kêu, "Ba ba không nên khổ sở."
Iven hít một hơi thật sâu, y cư nhiên lại cần Ryan an ủi...
"Ba ba không có khổ sở, ba ba chỉ là đang suy nghĩ nên làm những gì." Iven nói. Bọn họ vừa tới thành Oss, bọn họ còn có tương lai tốt đẹp.
Iven hiện tại bị vây vào trạng thái không làm việc, vì thế có nhiều thời gian ở cùng Ryan hơn. Lúc Iven làm bạn Ryan, đồng thời cũng tìm rất nhiều chương trình của trường học ở đây. Trải qua một phen so sánh, Iven cuối lựa chọn học viện bồi dưỡng chiến đấu Sibia, bởi vì bộ môn chỉ đạo chiến đấu ở trường này là xuất sắc nhất. Iven trước tiên ở trên mạng nhìn một chút, sau đó quyết định tự đến trường nhìn.
Ngày một tháng bảy, khí trời sáng sủa, qua vài trận mưa, thành Oss không còn nóng như trước. Ngày này cũng là ngày trường học bắt đầu chiêu sinh, trong sân trường thập phần náo nhiệt.
Iven đã rất nhiều năm không có bước vào trường học, nắm tay Ryan đi trên đường lớn trong sân trường, kéo tới rất nhiều ánh mắt. Ryan mặc T-shirt màu trắng, mặc quần bó sát người, trong nét khả ái mang theo vẻ khốc. Iven mặc sơ mi đen, buộc quanh vóc người thon dài, tóc đen mắt đen, thập phần thanh tú. Hai người đi cùng một chỗ, có cảm giác hài hòa kỳ dị.
"Ba ba cũng muốn đến trường sao?" Ryan hiếu kỳ hỏi.
Iven nói đùa: "Ba ba và bảo bối cùng học được không?"
Ryan bắt đầu chăm chú suy tư, sau đó nghĩ thập phần thú vị, vui vẻ vỗ tay nói: "Được! Ba ba khẳng định thông minh hơn Edda!" Nghĩ đến Edda, Ryan lại xìu đi.
Iven ôm Ryan vào trong ngực.
Mặt của nhóc đột nhiên đỏ: "Ba ba, con lớn như vậy, người khác sẽ thấy!"
Nhóc con xấu hổ. Nhóc con đã trưởng thành, cư nhiên lại ở bên ngoài bởi vì bị ba ba ôm lấy mà xấu hổ. Iven lại không có buông nó ra, sau cùng nhóc con cam chịu vùi đầu vào trong lòng Iven.
Iven đến chỗ chiêu sinh, năm nay thu nhận học sinh có hơn mười thầy giáo, mỗi người thu nhận không giống nhau từ mười đến một trăm người. Iven xem qua giới thiệu của vì thầy giáo này một lần, không nghĩ lại có thu hoạch bất ngờ.
Thầy giáo bên trong lại có Aldrich, vị tiên sinh này là một quái tài, ở phương diện chỉ đạo chiến đấu có thành tựu rất lớn. Quan niệm của Aldrich vẫn rất quái dị, nhưng lại hết ý thực dụng. Iven thời niên thiếu bắt đầu đọ sách của Aldrich, cũng thu hoạch được rất nhiều. Nếu như có thể trở thành học trò của vị tiên sinh này...
"Thầy Aldrich chỉ thu nhận mười học sinh a!"
"Đúng vậy, chương trình dạy của hắn rất tốt, hơn nữa hạng mục của hắn rất nhiều, học trò của hắn không chỉ có phụ cấp cố định, còn có thêm rất nhiều khoản thu bên ngoài."
"Ưu điểm càng nhiều, trúng tuyển càng khó, cậu đầu heo này, không cần nghĩ!"
"Thiết, cậu mới là đầu heo!"
Nhìn hai người trẻ tuổi xô xô đẩy đẩy đi qua, Iven lấy một phần tư liệu của Aldrich, trong lòng đã quyết định.
Có mục tiêu rồi, Iven liền bắt đầu nghiêm túc xem sách. Năm năm này, bởi vì quá bận rộn, y hầu như bỏ bê chuyên ngành của mình, hôm nay học lại một lần nữa, vẫn còn có chút trúc trắc.
Lúc Iven học, nhóc con lại an tĩnh ngồi một bên xem sách. Nhóc con thấy mệt mỏi, sẽ ngoan ngoãn năm trong lòng Iven, sau đó ngủ.
Iven những ngày kế tiếp rất phong phú, sẽ dẫn Ryan ra ngoài chơi, sẽ ở nhà đọc sách xem video. Thẳng đến có một ngày, có một vị khách đến.
Lúc chuông cửa vang lên vẫn còn rất sớm, nhóc con còn đang ngủ. Iven mặc áo ngủ màu trắng ngồi trên ban công, trong tay cầm báo, thỉnh thoảng uống một ngụm cà phê vừa pha, ánh dương quang chiếu lên người Iven, có cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Iven buông báo xuống, mở cửa, phu nhân Margaret liền đứng ở ngoài cửa. Iven sửng sốt một chút.
"Buổi sáng tốt lành, quấy rầy." Phu nhân Margaret cười nói, trong tay mang theo một rổ, "Ta ở vườn trái cây gần đây, sau đó nghĩ đến con ở gần đó, liền hái một ít hoa quả đem tới."
Iven nhận lấy rổ, nhìn các loại hoa quả bên trong, nói cảm ơn: "Phu nhân, người thật có lòng."
Phụ nhân Margaret hít mũi một cái: "Ta tựa hồ ngửi thấy được mùi cà phê."
"Phu nhân, mời vào." Iven do dự chốc lát, sau đó nói.
Phu nhân Margaret ngồi xuống ghế sa lon, ánh mắt đảo qua một vòng, căn nhà tuy không tính là xa hoa, thế nhưng rất sạch sẽ. Phu nhân Margaret đột nhiên phát hiện trong nhà có chút quái dị, bởi vì bên trong có thật nhiều đồ dùng của trẻ con. Giày của trẻ con ở trên kệ, quần áo của trẻ con phơi trên ban công, trên bàn ngay ngắn để sách của trẻ con. Nơi nơi đều có dấu vết của trẻ con.
Lúc phu nhân Margaret đang nghi ngờ, Iven đã đưa cà phê tới trước mặt bà. Mùi vị đã lâu trong trí nhớ khiến phu nhân Margaret hơi nheo hai mắt, kỳ thực bà vẫn rất thích Iven, nhất là hơn cái đứa giảo hoạt kia, Iven ôn hòa nghiêm túc có chút tốt hơn. Đáng tiếc a...
Margaret không thể nhịn được thở dài một hơi.
"Iven, con gặp qua Corrine chưa?" Phu nhân Margaret đột nhiên hỏi.
Iven đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ: "Corrine vẫn bề bộn nhiều việc."
"Iven, " Phu nhân Margaret dừng một chút, tiếp tục nói, "Nếu như có rãnh, con đi xem hắn một chút đi."
Iven đột nhiên nở nụ cười: "Phu nhân, người nói đùa. Quan hệ của chúng con như vậy..."
Sắc mặt của phu nhân Margaret trở nên nghiêm túc, lắc đầu nói: "Iven, con không biết. Corrine thay đổi, nửa năm trước sau khi từ thành Klims trở về liền thay đổi. Hắn hầu như suốt ngày đều ở quân bộ, điên cuồng làm việc, không tham gia bất kỳ yến hội nào, không chút thư giản, thời gian nghỉ ngơi có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thậm chí ngay cả haiz..." Phu nhân Margaret nói đột nhiên dừng lại, sau đó thở dài một hơi.
"Corrine đối với công tác vẫn rất nghiêm túc." Iven rũ mi nói. Y không muốn suy nghĩ đến việc thay dổi của Corrine có liên quan đến y không.
Từ góc độ này nhìn sang, phu nhân Margaret nhìn không thấy vẻ mặt của y.
"Cho dù chăm chú đến mấy cũng không có thể không nghỉ ngơi a!" Phu nhân Margaret bất đắc dĩ nói, "Hơn nữa ta không cảm thấy là bởi vì việc của quân bộ đột nhiên nhiều đến mức khiến hắn không ngủ không nghỉ, mà là bởi vì... Bởi vì bị đả kích. Ta không biết hắn rốt cuộc chịu đả kích gì, thế nhưng tựa hồ chỉ có liên tục làm việc mới có thể khiến hắn dễ chịu một chút. Corrine như vậy, thật khiến ta lo lắng."
Iven vẫn rũ mi, không nói gì.
Phu nhân Margaret thấy Iven vẫn trầm mặc, rốt cục không nhịn được nói: "Iven, coi như là giúp ta, lúc rảnh đi nhìn hắn một chút đi."
Iven vẫn là một người ôn hòa lễ phép, phu nhân Margaret rất ít khi nghe tháy y cự tuyệt, ngoại trừ lần trước, sau khi bọn họ ly hôn, lúc bà đề nghị y cùng ở với bà.
"Phu nhân, nhiều nói với con, còn không bằng đi tìm người thật sự có tác dụng... Tỷ như Harry."
Phu nhân Margaret nhìn Iven thật kỹ, sau đó nói: "Iven, ta hiểu rồi. Con đứa nhỏ này, bề ngoài nhìn ôn hòa, kỳ thực rất quật cường."
Phu nhân Margaret rời đi, Iven ngồi trên ghế sa lon một hồi, chờ khôi phục lại tinh thần, đẩy cửa ra, chỉ thấy nhóc con đang lăn trên giường.
"Bảo bối, rời giường." Iven nói.
Tiểu tử kia rốt cục không lăn nữa, vẻ mặt mơ màng nhìn Iven, Iven kéo Ryan lên.
"Ba ba, vừa nãy là ai vậy?" Nhóc con dụi dụi mắt nói, như làm nũng nói, "Kỳ thực con đã sớm tỉnh, thế nhưng thấy có người... Ba ba, cục cưng rất ngoan đi ~ "
Iven không nhịn cười được, nhóc con từ khi tự cho là đã lớn cũng rất ít có động tác nũng nịu như thế.
—-¤—-