Heber mặc y phục giống y Roy, hơi tựa trên người Roy, tựa như một đứa trẻ nhu thuận. Góc cạnh khuôn mặt của Heber càng ngày càng sắc bén, ngũ quan sâu sắc, đã sớm bỏ đi nét non nớt của thiếu niên, chỉ là cậu ta bình thường thích lộ vẻ mặt vô tội, điều này khiến cả người cậu ta nhu hòa hơn rất nhiều, thoạt nhìn nhu thuận vô hại. Chỉ là, ai cũng không biết, ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài đó, là một tâm tư mạnh mẽ hung ác mức nào.
Roy không nói nhiều, cậu chỉ an tĩnh nhìn Iven. Lúc Heber đi vệ sinh, nụ cười trên mặt Roy đột nhiên phai nhạt một ít. Cậu cúi đầu, sau đó nói: "Bộ đồ này là Heber chọn."
Kế tiếp là trầm mặc. Roy nhíu mi, tay phải của cậu ở trên y phục, chà chà, sau đó càng lúc càng dùng sức. Đó là một động tác lặp đi lặp lại nhiều lần, từ góc độ tâm lý mà nói, biểu hiện phiền muộn của chủ nhân.
"Roy, cậu thích cuộc sống bây giờ sao?" Iven hỏi.
Roy ngừng lại.
"Thầy, con có chút mờ mịt." Roy mở miệng nói, "Con không biết con nghĩ muốn cái gì."
Roy suy nghĩ một chút, lại nói: "Heber đối với con rất tốt, cậu ấy cũng thích bám lấy con."
"Cậu có nghĩ tới việc trở thành một chiến sĩ lần nữa không?" Iven hỏi.
Roy tựa hồ nghĩ tới điều gì, mắt chợt co rúm lại, sau đó trong mắt đột nhiên lóe sáng: "Con nghĩ, cuộc sống như thế khiến con thấy áp lực."
"Cậu đã sớm nghĩ xong."
Roy gật đầu, lại khẽ thở dài một hơi. Sau khi Heber trở về, Roy liền một lần nữa ngậm miệng lại. Heber cọ lưng của Roy, Roy liền đứng lên, nói lời từ biệt với Iven.
Sau lần đó, Iven chưa từng thấy Roy. Lần nữa nghe được tin tức của Roy, đã là nửa năm sau. Heber gọi cho y, trong thanh âm mang theo sợ hãi cùng vội vã.
Roy không thấy, Heber tìm khắp mọi nơi, đều không tìm được Roy.
Toàn bộ thành Oss, ngoại trừ Heber, người thân mật với Roy nhất chính là Iven. Vì thế Heber kinh hoảng tìm đến Iven. Cúp máy không lâu sau, Heber liền gõ cửa nhà Iven, sau đó khi cậu ta tìm một vòng trong nhà.
Heber hoài nghi Iven giấu Roy đi, tìm một vòng không thấy, cậu ta có chút thất vọng, sau đó tới trước mặt Iven, vẻ mặt bất lực cùng cầu xin, thanh âm cũng yếu ớt: "Iven, Roy không ở nơi này?"
"Tôi không biết cậu ấy đi nơi nào."
Mặt của Heber đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt của cậu ta quá mức lợi hại, mang theo một tia lãnh ý khó tả. Iven tựa trên cửa, hai tay đặt ở trong túi, sắc mặt nhàn nhạt nhìn cậu ta.
"Iven, Roy đi nơi nào?" Heber lạnh giọng hỏi. Trên mặt thiếu niên vẻ vô hại hoàn toàn thối lui, biến thành một nam nhân ngoan lệ.
"Tôi không biết, tôi đã rất lâu không liên lạc với Roy." Iven nói, ánh mắt của y đột nhiên sắc bén, "Heber, cậu rốt cuộc làm cái gì với Roy?"
Heber mặt mày biểu cảm nhìn chằm chằm Iven, đây là một loại giằng co, Heber tựa hồ muốn từ trong mắt Iven nhìn ra chút gì, Iven lại muốn biết câu trả lời của cậu ta. Cối cùng Heber thỏa hiệp, cậu ta ngồi trên ghế sa lon, hai tay chống trán, có chút buồn bực: "Roy nói cậu ấy muốn trở lại bộ đội tác chiến."
"Sau đó thì sao?"
"Cậu ấy vẫn luôn có bóng ma, trở lại bộ đội tác chiến, tôi sợ cậu ấy sẽ sụp đổ." Heber tiếp tục nói.
"Cho nên cậu đã làm gì với cậu ấy?"
"Roy và tôi cãi nhau, sau đó tôi..." Heber cắn môi, không nói tiếp nữa.
"Sau đó cậu nhốt cậu ta?"
Heber đột nhiên ngẩng đầu, trừng Iven: "Đó không phải là nhốt, tôi chỉ muốn để cậu ấy suy nghĩ thật kỹ!"
"Roy cũng là một con người, cậu ấy không là thứ phụ thuộc vào cậu, cậu ấy cần cuộc sống của mình." Iven lạnh lùng nói.
Heber sửng sốt một chút, sau đó chợt nắm tóc, nhắm mắt lại, liền hơi tựa trên ghế sa lon. Một lát sau, Heber ngồi ngay ngắn, biểu tình đã tỉnh táo trở lại.
"Tôi đã biết, Iven, nói cho tôi biết Roy đi đâu?" Heber hỏi.
"Tôi không biết Roy ở đâu, tôi vừa nãy đã nói." Iven nói.
"Anh!" Heber đột nhiên đến gần Iven, hung hăng nhìn y chằm chằm.
Iven lẳng lặng nhìn cậu ta. Heber cuối cùng xì hơi, sau đó xông ra cửa. Sau khi Heber rời đi, Iven ngồi trong nhà một lúc, cũng xoay người ra ngoài. Y lái xe ra ngoài, vòng qua tuyến đường chính, băng qua đường lớn thật dài, sau đó vòng mấy vòng, liền đến trước một tòa kiến trúc hùng vĩ. Bên ngoài là tường cao, nơi cửa có một pho tượng lớn, pho tượng kia đó là ông của Arise, người lập ra đế quốc Oss. Nơi này là trung tâm chỉ huy tác chiến hàng đầu đế quốc, bên trong đều là chiến sĩ đế quốc, vô luận là hòa bình hay là thời chiến loạn, bọn họ mỗi ngày đều đúng giờ luyện tập, chuẩn bị tùy thời xuất chiến.
Iven lái xe vòng quanh một vòng, sau đó quả nhiên thấy được một thân ảnh nơi góc tường. Iven dừng xe, sau đó đi xuống, liền thấy Roy đứng dựa vào tường, ánh mắt đang hướng về phương xa.
Iven thậm chí chưa kịp nói, phía sau liền có một bóng người lao ra, sau đó ôm chặt lấy Roy.
Roy đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, Heber cũng đã nhận ra sự thờ ơ của cậu, sau đó đứng một bên, giống như một đứa nhỏ vô tội, vẻ mặt xin lỗi nói: "Roy xin lỗi, chuyện như vậy cũng sẽ không phát sinh nữa, thân ái, chúng ta về nhà đi."
Heber nói xong liền muốn kéo tay Roy, khí lực của Roy tựa hồ lớn chưa từng có, Heber dùng lực, cũng không hề nhúc nhích. Heber đột nhiên có chút luống cuống, thế nhưng cậu ta kiềm nén hoảng loạn, mà cẩn thận dựa sát vào, hôn lên khóe môi của Roy một cái: "Roy, chúng ta về nhà."
Roy đột nhiên vẫy khỏi tay cậu ta, mặt không biểu tình: "Tớ sẽ không trở về."
Heber có chút bối rối. Roy dung túng cậu ta, cho dù cậu ta làm chuyện gì quá phận, chỉ cần giả bộ đáng thương, Roy đều sẽ mềm lòng, sau đó ngày nên thế nào thì tiếp tục thế đấy. Có người dung túng mới có thể tùy hứng. Roy lui về sau một bước, Heber tiến lên một bước, vì thế sau đó thay đổi thành như vậy.
Sau đó, vô luận Heber nói cái gì, Roy đều vẫn làm ngơ. Kiên trì của Heber đã dùng hết, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Cậu ta hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người, lái xe rời đi.
Iven tới trước mặt Roy, trên mặt Roy lộ ra một nụ cười khổ: "Iven, con nghĩ một người ngốc ngốc."
Iven nhìn Roy, không nói gì nữa, sau đó xoay người rời đi.
Roy đi dọc theo tường rào một vòng, sau đó đến nơi nhiều người, trong đám người, thân ảnh của Roy trở nên nhỏ bé, tựa như tùy thời cũng có thể biến mất.
Heber vẫn lái xe đuổi theo thân ảnh kia, nhìn thân ảnh kia biến mất ở trong đám người, cậu ta cũng không cách nào tìm thấy trong đó, Heber vỗ mạnh tay lái, sau đó nhảy khỏi xe, liền vọt vào trong đám người.
Heber như dã thú nổi điên, ở trong đám người đấu đá lung tung, thẳng đến thấy thân ảnh quen thuộc kia, cậu ta mới ngừng lại được. Roy đứng giữa quảng trường, pho tượng lớn trên quảng trường tạo thành một cái bóng. Roy liền đứng trong cái bóng đó, ánh mắt rơi vào trên người Heber.
Heber đi tới, sau đó lẳng lặng đứng ở bên cạnh cậu. Roy đi một bước, Heber cũng theo một bước, như bóng với hình , hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng lại cũng không xa cách. Roy chậm rãi đi không mục đích, phía sau vẫn luôn theo một cái đuôi.
"Roy, cậu quay về trung tâm chỉ huy đi." Heber nói.
Roy rốt cục dừng bước, nhìn cậu ta một cái. Heber thấy Roy buông lỏng, vội vã xẹt tới: "Roy, tớ sai rồi, sau này cậu nghĩ muốn cái gì, tớ cũng sẽ không ngăn cản."
Roy nhìn cậu ta, Heber vẻ mặt thành thật. Roy đột nhiên xoay người rời đi, cậu tựa hồ đã hạ quyết tâm.
Trận chiến không tiếng động này kéo dài suốt một tháng, sau này Heber nhớ lại, lòng vẫn còn sợ hãi. Roy dọn khỏi nhà cậu ta, dọn vào nhà trọ tự mình thuê, lúc đầu, căn bản sẽ không nói chuyện với Heber, về sau cũng là hỏi một câu đáp một câu, chưa bao giờ chủ động lên tiếng. Heber kiên trì chưa từng có, bởi vì cậu ta có dự cảm, nếu như cậu ta đi, Roy liền không bao giờ ... trở lại bên người cậu ta nữa.
Roy về trung tâm chỉ huy, bắt đầu huấn luyện. Chiến sĩ cùng huấn luyện, có một số quen biết, có một số xa lạ. Chuyện xưa kinh khủng tựa hồ bị mọi người quên lãng, bọn họ đối Roy rất nhiệt tình, ngày đầu tiên khi cậu trở về, liền mời cậu cùng đi uống rượu.
Tửu lượng của Roy rất bình thường, mặt rất nhanh liền đỏ lên. Những người khác chỉ vào cậu cười, không có trào phúng. Roy mơ mơ màng màng ngồi ở đó, cậu nghĩ tựa hồ cậu đem bản thân bọc dưới lớp kén, lúc đi ra, phát hiện mọi thứ đều không tồi tệ như cậu tưởng tượng.
Roy dần dần cởi mở, thế nhưng Heber lại bắt đầu uất ức. Cậu ta bình thường sẽ canh đến đêm khuya, mà Roy được các bạn của cậu mang về, mùi rượu đầy người. Thanh niên cao lớn, mặt đỏ lên, khom người ngồi ở chỗ kia, vô hại lại thêm một chút khả ái. Ánh mắt của Heber có chút đỏ lên, cậu ta đi tới, sau đó kéo áo khoác trên người Roy xuống. Roy cũng đỏ mắt, liều mạng giữ lấy áo của mình, hai người giằng co.
"Heber, cậu muốn làm gì?" Miệng Roy thở ra mùi rượu nồng đậm.
Ngửi thấy mùi rượu, Heber có chút mê muội, cơ thể nóng lên, lý trí tựa hồ từng chút tiêu tán, cậu ta dùng sức kéo quần áo của Roy xuống, sau đó kéo cậu ôm vào phòng tắm, nước ấm dội xuống, tẩy đi mì rượu trên người cậu, tay của Heber cũng có chút mê loạn.
Roy bị áp chế đột nhiên bạo phát một sức lực rất lớn, cậu đẩy Heber tới bồn tắm, có chút chật vật muốn đứng lên. Heber cố kéo cậu lại.
"Cậu mỗi lần đều..." Roy say, vì thế những lời bình thường khó mở miệng cũng nói ra, "Tớ cũng là nam nhân!"
Heber toàn thân đều ướt đẫm, cậu ta lăng lăng ngồi ở đó, sau đó đột nhiên nở nụ cười. Roy gần như có chút tức giận đi ra ngoài.
Hậu quả uống say là ngày hôm sau có chút chóng mặt, sau khi hoàn tất huấn luyện, Roy cũng không muốn về nhà, mà là ra ngoài đi ăn với các chiến hữu của cậu, thế nhưng ngày hôm nay, cậu không uống rượu. Sau khi ăn xong, tất cả mọi người đều rời đi, Roy liền đi dạo một vòng, sau đó mới trở về nhà. Roy đẩy cửa ra, bình thường, luôn sẽ có một người canh giữ ở cửa. Cậu thấy có chút quái dị. Roy đi tới phòng bếp, bên trong trống không, cậu đi vào toilet, vẫn không có một bóng người. Khi cậu đẩy ra cửa phòng ngủ, sau đó liền mở to hai mắt nhìn.
Một người mặc váy đỏ bó sát người nằm trên giường, da thịt trắng noãn lỏa lộ ra ngoài. Người nọ khẽ cười, hợp với một thân xiêm y, lại có loại mê hoặc khó tả.
Roy nghĩ đến thật lâu trước đây, nam nhân cầm cái váy này đe dọa dụ dỗ muốn cậu mặc, Roy đều mặt đen cự tuyệt, mà bây giờ, cái váy này đang ở trên người chủ nhân của nó.
Roy cảm thấy cổ họng hơi khô, cậu theo bản năng đi về phía bên giường, chờ lúc đến gần, một chân vươn ra, ôm lấy chân cậu.
Ngày hôm sau, lúc Roy tỉnh lại, tứ chi của Heber đều quấn trên người cậu, trên khuôn mặt tuấn lãng mang vẻ uể oải. Roy khẽ động, Heber cũng mở mắt ra, tựa như một chú mèo thoả mãn. Heber đưa môi về phía cậu: "Thân ái, hôn một chút."
Roy chậm rãi xít lại, sau đó ngay tại giây phút đó, trời đất quay cuồng, Heber liền ghé vào trên người cậu, chán chường vừa lướt qua, trong mắt chợt lóe sáng như sói con.
Ngày vừa mới bắt đầu.