• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Chị...!sao?"
- Tất nhiên cô phải gọi tôi là chị rồi, không lẽ tôi gọi!! Tiểu muội muội thông minh lên một chút.
- Ồ.
Trần Lập Anh hơi khó xử, uống một hơi hết sạch ly rượu trên tay.

Còn Vũ Hàn Nguyệt nhìn kỹ Bùi Viện liền thấy như đã gặp ở đâu đó mà không nhớ ra, giọng điệu nghi hoặc:" Cái cô Bùi Viện này sao ta thấy quen quen.

Rốt cuộc là ai ta??".
Trần Lập Anh ngay cái nhìn đầu tiên đã nhận ra, hồi trước cô và Bùi Viện từng có tranh chấp ở khu thương mại khi ả ta cố tình giành đôi hoa tai đính kim cương.

Tiếc thay cuối cùng vẫn là về tay quý nữ Trần ra đây rồi.

Trần Lập Anh liền lên tiếng:" Chẳng qua chỉ là một tên ả diễn viên hạng C biết chút khiếu người mẫu, không dáng bận tâm!!".
Nghe tới đây Vũ Hàn Nguyệt đợt nhiên nhớ ra, háo hức quay sang nhìn cô gái này đáp:
" Chính...!chính là người từng tham gia cuộc thi tuyển chọn model năm ngoái.

Cái người mà lọt top bốn mươi nhưng xếp hạng ba mươi chín rồi bị loại do cầm quả chuối ưỡn à ưỡn ẹo rồi té đập mặt xuống sàn có đúng không!!?"
Trần Lập Anh khá bất ngờ khi nghe cô nói vậy, giọng điệu ngạc nhiên hỏi:" Chính là ả tiện nữ đó, chị làm sao biết vậy!?".
" Ta lần đó có tài trợ cho chương trình tổ chức cuộc thi đó á!".
Hai người như " chân gặp đúng giày" hào hứng đập tay cười phá lên.

Ai có thể ngờ rằng hợp nhau đến như vậy.

Ở bên phía Long Tiêu Dạ, Thiết Nan nhìn một cảnh này liền vẫy mấy người còn lại hỏi:" Này này từ bao giờ mà cô em gái đanh đá khó chiều của cậu lại có thể cùng vợ lão đại vui vui vẻ vẻ cười nói thích thú như vậy!?".
Câu nói này khiến tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn về hướng của Vũ Hàn Nguyệt và Trần Lập Anh, Trần Bình mặt khó hiểu đáp:" Tôi biết đâu, tâm lý đám con gái thật là khó hiểu".
Bùi Viện liền thắc mắc hỏi:" Hai người họ...!không hợp nhau sao?!".
Lý Tiêm Kỳ lắm mồm lắm miệng giấu không nổi liền kể hết cả ra:" Ôi em gái, Minh Vương chắc chưa kể em nghe chứ hả?! Hai cái con người đó lần đầu gặp nhau chính là một trận oanh tàn nổi vang cả Đế Đô này đó, đòi chém chém giết giết tụi anh coi mà sợ hãi luôn!!".
" Vậy sao?".
Trần Bình cũng phải tự ôm lấy mình gợn người khi nhớ lại:" Đều là thật đó, lúc đấy anh tận mắt chứng kiến còn dựng tóc gáy, da gà da vịt đều nổi cả lên.

Ánh mắt lúc đấy của chị dâu đúng chuẩn tràn đầy sát khí muốn ăn tươi nuốt sống Lập Anh!!!".
Long Tiêu Dạ nghe đám này kể lại về vị hôn thê của mình như vậy liền khó chịu nổi đoá, con ngươi đều co lại như muốn toé ra lửa tia tới mấy tên này, bất bình lên tiếng:" Nói gì đó!!! Mèo hoang nhỏ của tôi khi đó chính là vừa đáng yêu vừa dễ thương chứ đáng sợ ở chỗ nào hả.

Các cậu muốn mỗi cái đầu đều ghim một viên đạn có đúng không?!".
Cả đám đều muốn nôn luôn rồi, màn ăn cẩu lương này bất ngờ quá không ai lường trước được.

Thiết Nan ôm lấy Lý Tiêm Kỳ trách móc:
" Lão đại à, cậu tốt, cậu và vợ cậu đúng 100% là " vợ chồng đồng tâm, tát cạn Biển Đông" mà!!".
- Đúng đó, phu nhân cậu cậu không bênh thì ai bênh chứ.
Trần Bình khoanh tay lắc đầu phản đối:" Sai rồi sai rồi.

Họ phải là" Vợ như cha sát thần.

Chồng như mẹ Satan" mới tả nổi cái sự độc ác tàn nhẫn đó.

Nhớ đợt ở bar Hồng Lâu Nguyệt chả một mình Nguyệt tỷ cho gần hai mươi tên giang hồ có tiếng từ giã cõi đời chỉ trong vài phút còn không phải sao!!"
Long Tiêu Dạ nghe một loạt nào là " vợ" nào là "phu nhân" và mấy câu chê như khen liền phổng mũi đắc ý:" Quá khen quá khen.

Vợ dữ chồng ác là chuyện thường tình".
Trong tâm can bốn người kia đều nhịn không nổi mà lên tiếng luôn rồi...
Ôi đáng sợ nhất là nghe chính miệng cậu ta phát ra câu này.

Tôi muốn óiii×4
- Mà thôi sanh thần Lão gia chủ nói chuyện máu me chết chóc màu làm gì, đều xúi quẩy!!
- Tôi tán thành, cẩu lương chất lượng quá ăn không nổi...
Bùi Viện kéo Vũ Minh Đạo xuống nói nhỏ:" Chị và Long thiếu đã kết hôn rồi sao!? Ai cũng một câu chị dâu hai câu vợ cậu vậy?"
Cậu ta cười giải thích:" Không phải, là hôn phu- hôn thê thôi.

Nhưng mọi người đều xem chị ấy như vợ lão đại.

Họ còn ở chung nhà, chung phòng, chung chăn chung gối đó.

Anh nói em nghe chứ lão đại cực sợ chị ấy luôn, có lần anh sang thăm còn bắt gặp lão đại bị phạt quỳ bàn phím nữa đó!!!".

- Chị anh rất khó tính à!?
- Thật ra cũng không hẳn, chẳng qua là trong công việc và cuộc sống chị ấy vô cùng kỹ tính, nghiêm khắc lại lạnh lùng nữa.

Hành sự quyết đoán mạnh mẽ nên mọi người mới vừa sợ vừa nể phục thôi!
- Ra là vậy.
Có vẻ khó nhằn rồi đây, không đơn giản như mình nghĩ, đúng là giàu có đều khác người!! Lúc về phải báo cho chị mới được!!!
[ Lạnh lùng của cậu nói chính là vừa ôm vừa hôn vừa nằm trong lòng tên Long Tiêu Dạ đó á hả!? Là đi khu vui chơi ngồi vòng quay bánh xe phát cẩu lương!? Tôi thật là nên suy sét lại rằng có nên điều chỉnh như lời cậu nói hay không đó Vũ Minh Đạo à!!!]
Còn bên chỗ Vũ Hàn Nguyệt và Trần Lập Anh như bắt được người tâm linh tương thông nên tâm trạng cực kỳ tốt.

Cô quyết định phải để Vũ Minh Đạo đá Bùi Viện đi giúp đỡ cái người em gái mới nhận này về nhà.
- Này! Em biết cô ta đời sống như nào không!?
Nghĩ tới tên tình địch này Trần Lập Anh lại hằn học như có cái gai trong lòng.

Trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:" Ả ta đúng là một con tiện nữ chánh cống.

Scandal sửa mũi gọt cằm bơm ngực hút mỡ đều đủ, lâu lâu còn rộ tin lộ ảnh vs clip mười tám cộng được đại gia bao nuôi.

Vô ơn với cha mẹ, ruồng rẫy người thân sinh, rồi là ngủ với đạo diễn để lấy vai,...!Cái nào cũng có!!!"
Cô đối với đống tin tức này mặt mặt ghét bỏ, giọng đều muốn bài xích tránh xa ra:" Eoooo.

Sao hồi đó ta lại không thấy nhỉ!?".
Trần Lập Anh nhún vai, bĩu môi đáp:" Em đoán chín mươi phần trăm là do vị kim chỉ đứng sau tẩy trắng lý lịch rồi!".
Vũ Hàn Nguyệt than thở:" Chả nhẽ nào gu bạn gái của tiểu Minh tệ vậy à!! Đáng sợ thật đấy!!!"
Sau đó quay sang khoác vai cô gái hỏi:" Vạn nhất cần ta giúp một tay không!?".
Cô ta liếc nhìn cô, nửa tin nửa ngờ:" Chị sẽ giúp em sao?!".
Cô thở dài một tiếng rồi nói:" Ừ, nếu không muốn thì thôi vậy.

Dù sao Vũ gia trước sau đều sẽ không mở cửa chào đón ả ta, ta là ta không thích rồi đấy!!".

- Em có vậy, ưa không nổi.

Hừ.
- Mai sáng đến biệt thự sớm chút, ta mời em ăn cơm.

Mật khẩu cửa là 2580.
Trần Lập Anh ngơ ngác hỏi:" Ủa chi vậy!?".
Vũ Hàn Nguyệt cau mày đáp:" Ơ hay cái con nhỏ này, thì thị uy chứ làm gì!? Mày nghe ta hay ta nghe mày hả!?".
Cô ta cười bất lực, che miệng cô lại nhắc nhở:" Chốn đông người, đừng lớn tiếng như vậy...".
Đột ngột Trần Lập Anh ngó nãy giờ đều chẳng thấy Vũ Huyết Thiên hay đi theo bên cạnh cô đâu liền tò mò:" Mà con trai chị không tới hả?".
- À tiểu Thiên á hả? Thằng bé đang chơi với mấy vị phu nhân, lão phu nhân trong phòng khách nhà lớn Lý gia rồi.
- Bảo làm sao em lại không trông thấy.
- Nhớ mai đến sớm đó!!
- Biết rồi mà khổ quá nói mãi~
Vũ Hàn Nguyệt quay sang, khoanh tay nhìn chằm chằm Trần Lập Anh, giọng điệu cảnh cáo:" Thái độ gì đấy? Suy xét lại nếu muốn vô cửa Vũ gia đi!!".
"....!Ồ".

Trần Lập Anh liếc qua chỗ khác không dám nhìn đối diện cô, lòng rung rinh sợ sệt rồi.
Cái mồm chết tiệt, vẫn là ngậm lại tránh rước hoạ vào thân.

Lỡ bà la sát này hoá điên chắc tạch quá!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK