[ Cảnh báo: Chương này sẽ có một số cảm bạo lực ghê rợn, lưu ý cân nhắc trước khi đọc!!!]
...----------------...
Đứng trước ba chiếc thang máy nằm cạnh chân cầu thang, Bùi Viện không hiểu liền tò mò thắc mắc:" Tại sao ở đây lại có tới ba cái thang máy khác nhau vậy?!".
Vũ Hàn Nguyệt cũng không ngần ngại, cẩn thận giải thích cho họ:" Phủ vàng 24k là dành cho gia chủ, các thành viên của Vũ gia.
Mạ bạc là dành cho trợ lý thân cận, bảo vệ thường xuyên kiểm tra bảo dưỡng, quản gia, đầu các tòa.
Còn chiếc cuối cùng mạ đồng là của hạ nhân lau chùi, vệ sinh và những người còn lại.
Các cậu sẽ sử dụng cái thứ hai di chuyển đến tầng hai, còn tôi sẽ dùng cái đầu tiên!!".
Trần Bình và những người còn lại oà lên vì quy tắc của Vũ gia, lại khá bất ngờ về độ hào nhoáng này.
Chỉ riêng Long Tiêu Dạ hướng sang phía cô than trách:" Cái gì gọi là " các cậu " hả? Em đang bao gồm cả anh sao?".
" Vậy có ai muốn đi chung với tôi hả?!".
Bùi Viện thấy cô hỏi như vậy liền chẳng thèm ngần ngại lao nhanh vào thang máy phủ vàng kia, khuân mặt thích thú, hớn hở.
Vũ Minh Đạo đang định ngăn cản thì bị cô đưa tay chặn lại nói:" Nếu cô ta muốn thì cứ để cô ta dùng!".
Bùi Viện tự đắc nhân nút đóng thang máy nhưng chẳng qua ả vẫn chưa hay về một chuyện mà Vũ Hàn Nguyệt chưa nói xong, một sự việc đáng sợ sắp diễn ra ngay phía sau.
Ngay khi cô ta nhấn nút lên tầng hai, Thiết Nan, Lý Tiêm Kỳ và bốn người ung dung chưa bước vào, một âm thanh của hệ thống vang lên.
" Cảnh báo có người xâm nhập, xác nhận không nằm trong danh sách được phép sử dụng....!"
Sau đó là cánh cửa sắt bên phải cô ta mở ra, một cánh tay máy trực tiếp đẩy ả vào trong đó.
Khi đã bị đẩy vào trong thì cánh cửa đóng sầm lại, tạo tiếng " cạch " mà bên ngoài có thể nghe thấy.
Vũ Minh Đạo mặc dù là thiếu gia nhưng cũng chưa hay về kết cực nếu tự ý xài.
Lộ rõ vẻ hoang mang và lo lắng, quay sang gọi Vũ Hàn Nguyệt.
Cô bình thản mong chờ phản ứng của Bùi Viện, liền dẫn họ ra khỏi toà nhà chính, vòng sang cánh trái* đi tới căn phòng ở của hai chú thú cưng của cô.
* Phía bên trái nếu đứng đối diện toà nhà nhìn tới nha!!
Người em trai này ngạc nhiên vội vàng hỏi cô:
" Sao chị lại dẫn tụi em đến đây vậy?! Viện Viện đâu rồi!? ".
" Chờ chút sẽ có kịch hay!".
Bùi Viện sau khi bị đẩy vô thì trượt theo đường ống bên trong một mạch tối thui.
Một cửa nhỏ khác vừa đủ người lọt qua xuất hiện, cô ta từ đó rớt xuống.
Hổ phát hiện có người xâm phạm lãnh thổ liền tức giận chưa đợi ả đứng dậy đã gào rống lên.
Nghe tiếng của Đại Bạch và Đại Hắc, Vũ Minh Đạo đột nhiêt hiểu ra, cánh của kính cũng dần chuyển từ màu đục sang trong suốt, bên ngoài cũng có thể nhìn thấu sự việc trong đó.
Chỉ thấy Bùi Viện đang hốt hoảng, kêu thét lớn tiếng rượt chạy:" Aaaaaa cứu tôi..."
Cậu ta sốt ruột lao đến đập kính gọi to:" Đại Bạch Đại Hắc mau dừng lại!!!".
Nhưng căn bản hai con hổ này không nghe lệnh của cậu ta, tiếp tục đuổi Bùi Viện.
Đến lúc này mặc ả gào khóc đòi ra ngoài, Vũ Hàn Nguyệt vẫn ung dung khoanh tay đứng nhìn.
Chẳng thể làm gì được, em trai cô phải quay đầu lại gấp gáp năn nỉ:" Chị, mau mở cửa kêu Đại Bạch với Đại Hắc đi, nếu không chúng sẽ cắn Viện Viện thật đấy!!".
" Câm mồm, vội vàng làm gì!!".
Cô chậm hơn lười biếng đi tới quét vân tay, cửa mở Bùi Viện lập tức phi ra ngoài thở hồng hộc.
Còn mấy con hổ thấy cô cũng đứng im lại, đi từng bước đến gần dụi dụi vào chân cô.
Vũ Hàn Nguyệt sắc mặt lạnh lùng đối phần tàn nhẫn, liếc sang phía Bùi Viện cảnh cáo:
" Đây chính là hậu quả, lần sau sẽ chẳng may mắn vậy đâu".
Cô ta tức giận quát tháo:" Cô là cái thá gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là chị gái cùng cha khác mẹ với Minh Đạo, có quyền gì mà dám đối xử với tôi như vậy hả!!!?".
" Em mau im lặng ".
Cậu ta nhận thấy điều chẳng lành liền kêu cô ta câm miệng.
" Tại sao em phải im chứ, cô ta làm như thế này với em mà anh còn bênh vực!!".
" Chát "
Nữ nhân đã lên tới đỉnh cao ắt đã trải qua nhiều thử thách, cô dứt khoát, thẳng tay tát Bùi Viện một phát thật mạnh, sau đó xoay xoay cổ tay đi lướt ngang qua.
Đứng cạnh Long Tiêu Dạ sắc bén nhìn tới:" Chắc cô chưa biết nhỉ? Tôi không những là chị gái tiểu Minh mà còn là gia chủ của Vũ gia này, mọi việc muốn hành sự đều phải thông qua tôi.
Cô muốn đặt chân vào cổng nhà này, còn nhìn xem tôi đã đồng ý hay chưa, nếu tôi bực mình có thể ngay thời khắc này khiến cô quỳ xuống, thậm chí biến Bùi Viện nhỏ bé như cô thành miếng mồi của mèo nhỏ!!".
Bùi Viện vẫn giữ thái độ vênh váo, kiêu ngạo mà rướn hai chân mày lên thách thức:" Cô dám giết tôi chắc?".
Vũ Hàn Nguyệt một cước đá ngã ả ta, ai nấy đều im re không dám lên tiếng, bầu không khí dường như ngày càng lạnh lẽo trầm thấp.
Từ thân cô sát khí toả ra tràn ngập, đến Lý Tiêm Kỳ cũng run sợ, lạnh sống lưng.
Cô cười kinh miệt, dang tay nhún vai, giọng nói tàn bạo ác độc đáp:" Bùi Viện à cô lại quên rồi! Đây là Thành Đô, cô thử bấm tên tôi ra thử chút, bác ruột của tôi là Tổng thống nơi này, ở đây nếu bất kì ai dám xúc phạm xâm hại đến người thuộc dòng dõi quý tộc thì khả năng cao chín mươi phần trăm là bị chém đầu trước công chúng đấy.
Còn không nữa thì với thân phận này của tôi há chẳng phải rất dễ trừ khử cô à? Nên làm gì đây nhỉ? Nhúng cô vào siêu axit, phanh thây hay là ném xuống biển cho cá mập ăn? Nể tình ngươi là bạn gái tiểu Minh tôi cho cô lựa chọn một cách, người ở đây " làm việc " rất nhanh gọn rất sạch sẽ đấy.
Đảm bảo không đau chút nào!!".
Bùi Viện lúc này mới nhận ra bản thân đã đụng phải người không nên đụng, lết trên đất run rẩy ấp úng :" C...!cô...!cô..."
Vũ Hàn Nguyệt thích thú cười cợt nhướn mày, con ngươi thu lại trông rất man rợ:" A! Tôi quên mất.
Chẳng qua nhúng vào phi axit thì chắc sẽ hơi lâu đó, mới đầu sẽ sao đây, đau rát, cháy da nát thịt, gương mặt dần dần chảy ra...!xương sẽ vụn nát, đến não cũng chẳng còn nữa.
Còn phanh thây? Hừm...!chặt cái nào trước đây? Tay? Chân? Hahahaha...!Tôi thật sự rất mong chờ đấy!!".
Tất cả thật sự kinh hãi rồi, vã mồ hôi với cảnh tượng mà bản thân đang tận mắt chứng kiến.
Từ một cô gái giây vừa rồi còn dễ thương nũng nịu giây sau đã có dáng vẻ như cha sát thần.
Vô cùng đáng sợ, thủ đoạn lại có thể tàn ác như vậy!!
Vũ Minh Đạo mặc dù biết chị gái tính tình chẳng phải hiền lành gì nhưng mà ngày hôm nay đến cậu ta đã nổi da gà, toàn thân cứng đờ.
Lấy hết can đảm dẫu biết cô sẽ chẳng dễ dàng nhắm mắt làm ngơ nên hết cách buộc cậu phải quỳ khuỵ xuống, lo sợ van xin:" C...!chị, coi như em cầu xin chị.
Một lần này thôi, chỉ một lần thôi, bỏ qua đi có được hay không.
Xem như vì người em trai này có được hay không??!".
Chỉ mới ngày đầu đến đây, Bùi Viện đã phạm lỗi lầm lớn như vậy, chưa kể lúc vào nhà chính còn dám ngồi vào ghế gia chủ, khiến cô phải sai người thay một chiếc ghế mới và đem đốt bỏ cái ghế kia.
Cô ngồi xổm xuống, túm tóc Vũ Minh Đạo kéo lên:" Tiểu Minh! Chắc hẳn chưa quên nguyên tắc của người chị gái này ngay từ đầu nhỉ? Ngay từ cái ngày cậu nghe được tiếng người!!".
"...!Làm ơn mà...!chị...!"
Vũ Hàn Nguyệt đứng thẳng dậy, chống cằm nhếch một bên mày lên, suy nghĩ đôi chút rồi quay đầu sang bên phía Trần Bình, Thiết Nan, Lý Tiêm Kỳ và Long Tiêu Dạ xạm mặt hỏi:" Các người nói xem tôi nên xử lí thế nào đây?"
Danh Sách Chương: