Đối với những việc có liên quan đến cái đẹp, khiếu thẩm mỹ của Thần Tuyên có rất nhiều chỗ để ứng dụng. Quần áo, trang sức…anh đều tự tay sáng tạo. Xây dựng và trang trí nhà cửa càng không hề gây khó dễ. Người này nếu sống ở hạ giới, chắc chắn sẽ là tay hốt bạc.
- Xong rồi. – Anh nhẹ nhàng đứng dậy rồi lịch lãm nghiêng người trước Yên Nhi – Mời em.
- Cám ơn.
Trước giờ chưa từng đi qua đôi guốc nào cao như thế khiến cô loạng choạng muốn ngã. May là người “chồng hờ” bên cạnh rất tinh ý, đã nhanh chóng nhoài người đỡ lấy Nhi.
- Em không cần nôn nóng như vậy. – Tuyên cười cười – Buổi tiệc còn lâu mới bắt đầu.
-…?!
- Hoặc giả sử thích được anh ôm như vậy, có thể trực tiếp đề nghị mà!
- Tôi không có. – Cô lật đật lắc đầu – Anh đừng ở đó mà ăn nói vớ vẩn.
- Vậy thì… - Tuyên nhướn mày, nhìn chăm chăm bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo trước của mình – Hành động này... là ý gì?!
- À… - Nhi bối rối bật dậy, tay không quên sửa lại quần áo.
Sau đó, hai người sánh bước bên nhau, chậm rãi tiến về phía cánh cửa bằng gỗ.
Yên Nhi để ý thấy Tuyên hơi nhíu mày, ánh mắt tập trung vào nơi nào đó gần chỗ tay nắm. Có vẻ như chỉ cần suy nghĩ đến nơi mình muốn tới, cánh cửa sẽ lập tức tìm ra đường. Lần cô quay lại hồ Long Tĩnh hay đến Phòng Chờ để dỗ dành những đứa trẻ cũng sử dụng phương pháp này. Nhưng nó hình như chỉ có hiệu quả đối với một số nơi nhất định, vì mấy lần Yên Nhi thử hồi tưởng lại căn nhà ở Biên Hòa thì chỉ thấy hành lang tối mịt.
Quay lại với hiện tại, nghĩ đến việc sắp phải đối diện với đại gia đình chuyên cai quản Trung giới của Tuyên, tâm trạng cô thật vô cùng hồi hộp. Dù sao thân phận lúc này cũng là cô dâu mới ra mắt nhà chồng. Mà mặt mũi những người ấy ra sao, Nhi còn chưa một lần nhìn thấy.
- Cứ việc thả lỏng. – Tuyên thoải mái miết nhẹ trên mu bàn tay cô – Nếu có ai hỏi, em chỉ cần mỉm cười. Mọi việc cứ để anh giải quyết….Rõ rồi chứ?
- Ừm. – Yên Nhi nghe xong liền gật gật đầu – Rõ rồi.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng được mở ra, sừng sững hiện lên một căn phòng dài thắp đèn sáng lóa. Sàn nhà láng bóng như gương, phản chiếu ánh đèn chùm trên trần lấp lánh. Hoa tươi được đặt trên những cái trụ bằng thạch cao trắng toát. Một số khác có màu sắc lấp lánh (như thứ Thần Tuyên vẫn thường hay cho cô dùng) thì xếp hàng trên dãy bàn phủ khăn tím.
Rèm cửa màu rượu chát có viền ren ánh kim thật nổi bật trên những bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt. Từ trong này nhìn ra, chỉ thấy bao quanh bởi đại dương mênh mông và hàng ngàn vì sao hấp nháy. Chục con người ăn mặc đủ kiểu trang phục đang tới lui, qua lại. Âm thanh ồn ào còn hơn ở giữa một buổi chợ.
- Họ... – Yên Nhi có phần há hốc – Họ đều là người nhà của anh sao?
- Đúng vậy – Tuyên thờ ơ chỉnh lại cổ áo – Em nhớ đừng tự ý đi đâu thì được rồi.
Dứt lời đã nhanh chóng cùng cô nhập vào đám người hỗn độn.
- Tân nương của chúng ta đã đến rồi này. – Một người đàn ông đang khoát tay cô gái mặc sườn xám uyển chuyển đi tới.
- Chào em. – Giọng nói tiếng Việt của Nguyệt Hoa tuy hoàn toàn êm ái nhưng lại ẩn chứa nhiều tâm tư phức tạp.
Mái tóc dài chưa bị cắt kia vẫn đang khiến cô ta rất ngứa mắt. Thử nhìn khắp xung quanh, có ai lạ kỳ mà chơi nổi như Yên Nhi không thì biết.
- Thập Tam Đệ, công việc ở chỗ đệ thế nào rồi?
Cách xưng hô rặc Tàu này làm Nhi thoáng nghĩ người đàn ông trước mặt hẳn cai quản Trung giới ở Trung Quốc. Vợ anh ta, Nguyệt Hoa, chẳng phải cũng ăn mặc rất “truyền thống” đó sao.
- Anh để lại cho em một mớ lộn xộn. – Tuyên của cô trước sau vẫn nhất nhất thuần Việt.
Điều này khiến Yên Nhi hình như có chút tâm đắc.
- Đệ tài giỏi như vậy. Chút khó khăn này nào có thành vấn đề.
- Không, em thật sự sắp phát điên. May mà ông trời đã đưa cô ấy đến. - Tay anh luồn qua eo cô, kéo sát lại - Cô bé này tài giỏi hơn cả khối đàn ông trên đời.
Lời phóng đại của Tuyên đẩy Yên Nhi thẳng vào chỗ bối rối. Mà người đàn ông trước mặt cũng không thôi nhìn cô, ánh mắt xăm soi như muốn kiểm tra lại độ chính xác của thông tin vừa rồi.
- Tuyết Vinh! - Nguyệt Hoa giả lả nắm lấy tay Nhi - Chị em mình ra đây nói chuyện.
Tuyên vốn định thay Yên Nhi chối từ nhưng không ngờ bà xã anh vừa nghe xong đã lập tức đồng ý.
Nếu Tuyên nhớ không lầm, cô ấy và chị Tư chỉ gặp nhau có một lần. Vì sao trông thái độ hai người lại giống như những người đã khá quen biết?
Im lặng quan sát chiếc áo đỏ thướt tha đang cùng Nguyệt Hoa tiến về một nơi vắng vẻ trong góc phòng, ánh mắt anh liên tục dán chặt vào từng biểu hiện trên mặt họ.
Bà chị dâu người Hoa cứ liên tục vỗ vào vai Nhi như đang tìm cách khích lệ. Gương mặt dày cộm phấn son không ngớt loay hoay nhìn vào mắt cô. Vợ Tuyên không nói gì mà chỉ thỉnh thoảng lại gật đầu nhè nhẹ. Và vì Yên Nhi cứ mãi cúi gằm mặt nên anh cũng không cách nhìn ra điều đang ẩn sâu trong đôi mắt cô.
Vợ anh ngay từ đầu đã thể hiện rất rõ bản chất lương thiện và cách sống chân thật với cảm xúc của chính mình. Chỉ cần trong lòng đang có rắc rối, chắc chắn sẽ dễ dàng nhận ra.
Còn chưa được mươi phút thì những cô gái khác cũng bắt đầu xúm lại, làm cản trở hết tầm nhìn của Tuyên. Anh nhịn không được đành bỏ ngang cuộc trò chuyện với anh trai để đi đến.
Người đàn ông nhanh nhẹn mà dứt khoát lách qua đám phụ nữ, cánh tay vừa vươn ra lập tức bắt được Yên Nhi đang ngơ ngác. Bản thân cô cũng không muốn dây dưa cùng những người này nên lập tức đi theo, trong lòng thầm biết ơn Tuyên không ít.
- Xin lỗi các chị. Vợ em còn chưa đến chào ba một tiếng.
Đúng là từ lúc đặt chân vào phòng đến nay, người Yên Nhi nên đến chào hỏi trước tiên chính là ông bố chồng trên danh nghĩa này. Vậy mà chưa chi đã để cho Nguyệt Hoa…tóm lấy..
Cô lẽo đẽo đi theo Tuyên, bàn chân mang guốc cao cố bước thật nhanh để bắt kịp chuyển động của chồng. Hàng lông mày rậm hơi nhíu lại nơi anh đã phần nào thể hiện thái độ bực bội. Bàn tay cứ liên tục siết chặt lấy Nhi khiến cô càng lúc càng thấy sợ.
- Chị ta đã nói gì với em? – Ánh mắt Tuyên liên tục đảo quanh như tìm kiếm.
Anh có vẻ muốn đem Yên Nhi đến gặp Lão Trung Vương thật.
- Chị ấy nói tôi nên cắt tóc. - Yên Nhi đành đem "nửa sự thật" nói ra - Vì phụ nữ ở đây đều để tóc ngắn.
- Cắt tóc? - Anh bất ngờ quay phắt lại khiến cô giật thót - Ai mượn cô ta làm điều đó?
- Chị Nguyệt Hoa nói đó là luật.
- Luật không phải cũng do chúng ta quy định à?
A, câu này là của Yên Nhi nói trước mà.
Thần Tuyên sao có thể ăn cắp bản quyền, đem nó ra vặn vẹo cô thế chứ?
- Em là vợ anh. Tóc của em, ngoài anh ra, không ai có quyền đụng tới. - Căn bệnh gia trưởng của anh lại bắt đầu bộc phát - Bảo với chị ta lần sau đừng nhiều chuyện như vậy nữa.
- Dạ. - Yên Nhi trong phút chốc bỗng trở thành người vợ ngoan hiền.
Sử Thần Tuyên không có ý định cắt đi mái tóc của cô. Có lẽ vì anh cũng thấy nó đẹp. Nghĩ đến đó mà trong lòng Nhi bỗng dâng lên cảm giác thật ấm áp.
Tiếng "dạ" ngọt ngào vang lên từ miệng cô cũng khiến mọi bực tức trong lòng Tuyên nhanh chóng biến mất. Bà xã yêu dấu càng ngày càng giống thuốc hạ hỏa đặc biệt của anh.
- Bảo bối, em phải biết... – Cái nhìn thâm trầm như dòng nước ấm chảy về phía Yên Nhi -...Trong căn phòng này...thậm chí là cả Trung giới rộng lớn...cũng không có ai yêu thương em bằng anh...
Câu nói như xô nước lạnh dội vào lòng cô tê tái.
- Em đừng bận tâm họ nói gì. Chỉ cần tin anh là đủ...
Tin anh?
Yên Nhi biết dựa vào cái gì để tin Tuyên đây?
Chẳng lẽ anh không hiểu điều cô mong muốn nhất chính là được trở về với gia đình?
Nếu thật sự yêu thương Yên Nhi, Thần Tuyên sớm phải trả cô về trần gian mới đúng. Đằng này anh lại khăng khăng phủ nhận khả năng đó. Chẳng những vậy còn đưa ra điều kiện hết sức bất lợi cho Yên Nhi, buộc cô phải ở đây mãi mãi.
Ép buộc và lừa dối. Tuyên gọi đó là biểu hiện của sự yêu thương sao? Nếu tình yêu của anh thật sự chỉ có như vậy, Yên Nhi tuyệt đối không cần. Cô từng thích truyện xuyên không, thích những chàng vương gia bá đạo, thích mơ mình trở thành nhân vật chính trong đó …Nhưng bây giờ lại không hề thích những chuyện đó xảy ra với chính mình.
Nhi chỉ muốn được trở lại sống bên cạnh gia đình, được hẹn hò rồi kết hôn như những cô gái bình thường khác. Cô không cần phải làm vương phi, không cần đến kẻ hầu người hạ hay người chồng đẹp trai như tiểu thuyết chút nào nữa.
Danh Sách Chương: