- Em nhớ rồi. – Tuyết Vinh chỉ xấu hổ gật đầu.
Tất cả mọi người trong bàn đều đang đổ dồn mắt về phía cô. Chỉ uống một ly rượu mà thu hút nhiều sự chú ý như thế, đúng là làm nổi quá đi mất.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên không phải cử chỉ vụng về của Tuyết Vinh mà là thái độ sốt sắng của Cảnh Huy. Khi những người có mặt bắt đầu chú ý đến tiếng ho thì anh ấy đã có mặt. Không biết rời khỏi ghế từ lúc nào.
Dù sao chỉ là sặc một ly nước, Huy cũng đâu cần hấp tấp chạy đến bên cô gái kia như thế?
- Người cũng đã khỏe lại rồi. Mình nghĩ cậu nên về chỗ đi.
Hồng Phương qua việc lần này đã hiểu ngay là bản thân vừa chạm phải một ổ kiến lửa. Ai bảo Cảnh Huy lạnh lùng đến nỗi đem bạn gái đặt xa như vậy? Thoạt nhìn cứ tưởng hai người chỉ là bạn bè quen biết. Làm Phương còn cho rằng mình vẫn đang tấn công một “vùng đất trống”. Nhưng một người như Tuyết Vinh có thể trói được anh bạn khó tính của anh, kể cũng là điều dễ hiểu.
- Đợi lát nữa người ta mang nước đến, em tuyệt đối đừng uống rượu nữa.
- Em biết rồi mà. – Cô bối rối nắm lấy vai áo Huy – Anh mau về chỗ đi.
Cảnh Huy rời đi một lát thì người phục vụ khi nãy đã quay lại với một chút khó xử:
- Xin lỗi cô, quán chúng tôi đã hết nước suối.
- Không sao. – Tuyết Vinh thoải mái trả lời. Dù sao cô cũng không thấy khát.
- Trà đá cũng không có sao? – Phương lần này quan tâm một cách hoàn toàn…trong sáng.
- Xì, nước đá không sạch. – Vaness lập tức xua tay, miệng tuôn ra một câu tiếng Anh để anh phục vụ không thể hiểu được.
- Vậy thì kêu cái gì?
- Cho chúng tôi một chai rượu nho. – Cô gái một mách đã quay ngoắt sang dùng ngôn ngữ Việt.
- Cảnh Huy vừa nãy có dặn… - Tuyết Vinh có chút lo ngại khi nhìn về phía đám người ngồi phía bên kia.
- Mặc kệ cậu ta. Rượu nho rất dễ uống. Lại còn tốt cho sức khỏe.
Lời của Vaness quả thật không phải lừa gạt. Rượu nho tuy cũng có vị nồng nhưng lại ngòn ngọt. Màu không đỏ mà tím sậm. Nhìn cũng rất hấp dẫn. Tuyết Vinh nhấp thử một ít, cảm thấy vừa miệng nên cứ vậy mà thoải mái uống tiếp.
Trốn tránh mãi rồi cũng đến giờ phút phải dùng đến đũa, cô không thể liên tục để người khác gắp thức ăn ình như thế. Hồng Phương cũng vì chuyện vừa nãy mà dè chừng Cảnh Huy, không dám quan tâm đến Tuyết Vinh như trước.
Bị mọi người quan sát vì lọng cọng với đôi đũa đã đành, người trong quán còn tiếp tục mang ra dao nĩa cùng những đĩa thịt bò được cắt thành miếng nghi ngút khói.
Ăn gì mà lắm thế!
Bài tập sử dụng dao và nĩa chỉ mới được học hồi sáng này. Nhưng miếng trứng trắng trên bàn ăn có vẻ dễ xử lý hơn mấy tảng thịt lớn kia gấp chục lần.
Trời ơi, số cô sao mà khổ!
Tuyết Vinh khẽ thở dài nhìn các anh phục vụ nhanh nhẹn mang các món đã dùng xong khỏi bàn rồi đưa tay gãi đầu. Biết trước thế này thì sống chết gì cô cũng nhất quyết không ở lại. Đầu óc không biết vì sao lại có chút quay mòng rất khó hiểu.
Cảnh Huy ngồi ở xa chỉ biết chắt lưỡi nhìn Tuyết Vinh rồi quay qua thì thầm gì đó vào tai người bạn. Anh chàng được cô đặt cho danh hiệu “mặt búp bê” vừa nghe xong đã lập tức đứng dậy, vui vẻ nhắm thẳng hướng Tuyết Vinh đang ngồi mà tiến đến:
- Trên kia có một người đang sắp sửa phát khùng vì em. – Lời lẽ thốt ra đầy vẻ hoa mỹ - Em có phiền nếu đổi chỗ với anh không?
- Ơ… - Cô sượng chín người, không biết phải làm sao cho phải đạo.
Lynda nhìn thấy Trung Tín từ chỗ Huy đi đến bên cạnh Tuyết Vinh thì cũng tò mò dõi mắt nhìn theo. Cô ấy dễ dàng nhận ra Cảnh Huy vừa nhờ anh ta làm chuyện gì đó.
- Lên đó đi. Mình không muốn thấy cậu ta dùng dao cắt thịt bò đi giết người. – Vaness phá ra cười chế nhạo.
- Ừ, tôi cũng có chuyện muốn nói với Trung Tín. – Phương ngượng ngập thêm vào. Anh biết rõ Vaness đang cố ý châm chọc mình.
Miễn cưỡng đứng lên bước về phía Cảnh Huy, Tuyết Vinh chỉ mong tìm ở đâu đó chiếc khẩu trang để che đi gương mặt ửng hồng vì thẹn. Anh vội vã đón cô với ánh mắt vô cùng niềm nở, nếu không muốn nói là đầy thâm tình.
Người còn chưa kịp đến nơi đã thấy Huy hấp tấp tiến lại.
- Em ngồi đây đi. – Thái độ ân cần như thể Tuyết Vinh là một người bệnh.
Những tưởng anh chàng sẽ để cô ngồi vào chiếc ghế của Trung Tín khi nãy, thật không ngờ Huy lại sâu xa kéoVinh vào ví trí ở giữa Lynda và chính mình.
- Nào, ngồi xuống.
Mong muốn được đem cô đến gần cuối cũng đã được thực hiện khiến anh vô cùng mãn nguyện. Trên mặt cũng tự giác hiện ra một nụ cười.
- Em muốn ăn gì?
- Thôi khỏi, em no rồi. – Tuyết Vinh kín đáo đưa mắt về phía vẻ mặt như đưa đám của Lynda.
- Mới ăn nhiêu đó thì no gì được?
Hờ, anh ta nói như thể từ đầu đến cuối buổi đều không rời mắt khỏi cô vậy.
- Làm ơn cho thêm một cái đĩa.
Tuyết Vinh ngơ ngác nhìn những hành động chăm sóc của Huy trong kinh ngạc. Anh làm cô có cảm giác hai người đã mấy năm không gặp. Mà thứ gì đó vẫn liên tục khiến đầu óc cô bị mất tỉnh táo. Toàn thân cứ lâng lâng như đang ngụ trên mây. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng nhận thức muộn hơn người ta một chút.
- Nghe nói bạn là sinh viên trong lớp Cảnh Huy? – Lynda lịch sự bắt chuyện.
- Hả?...À ờ…đúng vậy.
- Anh ấy ở lớp có hay bắt nạt sinh viên không? – Ánh mắt gợi tình phóng về phía Huy.
Anh hình như không nhận ra mà chỉ tập trung cắt thịt thành từng miếng nhỏ, vừa miệng.
- Không, thầy Huy là một giảng viên tốt. – Tuyết Vinh cố chớp mắt mấy cái, mong lấy lại được sự tỉnh táo.
Dù vậy, tiếng Anh của cô khi giao tiếp vẫn rất tốt.
- Hai người đang định đi đâu à?
Lynda hỏi vì cô cũng biết Cảnh Huy không phải từ giảng đường chạy đến.
- Hả?...Ờ.. Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.
Nói xong thì nhanh chóng chuồn về phía các nhân viên phục vụ. Tuyết Vinh nghĩ mình cần rửa mặt. Trong đời cô chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ thế này.
Vào đến nhà vệ sinh, Vinh liên tục đưa tay vốc từng vốc nước mát lạnh tạt vào mặt. Sau đó khẽ vuốt vuốt dọc theo mi mắt xuống hai bên đầu. Động tác lặp đi lặp lại như người ta vẫn thường mát xa để thư dãn.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của mình trong gương, cô cứ thắc mắc không biết vì ăn phải thứ gì hay bị thẹn. Nếu có thể đứng luôn trong này đến khi kết thúc bữa tiệc thì hay quá. Tuyết Vinh sẽ không phải ra kia, đối mặt với bao nhiêu người xa lạ. Càng không cần nhìn thấy Lynda, người con gái cứ liên tục tìm cách quyến rũ Cảnh Huy không ngớt.
Cô ta không chỉ có chiều cao lý tưởng mà gương mặt còn xinh đẹp như các nữ diễn viên Hàn Quốc. Thái độ tự tin, lịch lãm hơn Tuyết Vinh gấp chục lần. Cũng may trong lòng Cảnh Huy chỉ có Yên Nhi, nếu không chắc đã bị Lynda cưa đổ. Cô thà thua chính em gái mình cũng không muốn bị cô gái ngoại quốc kia qua mặt. Vì dù sao, Yên Nhi cũng đánh bại Lynda bằng gương mặt giống Tuyết Vinh như đúc.
Trời ơi, cô lại suy nghĩ đi đâu nữa rồi?
Tuyết Vinh tự khỏ vào đầu mấy cái rồi chậm rãi trượt lưng xuống sàn nhà, cảm giác bức tường phía sau mới thật là mát mẻ. Cổ họng cô khô khốc, toàn thân nóng ran như kẻ đã đi bộ hàng tiếng trong sa mạc.
- Tuyết Vinh, em làm gì trong đó mà lâu thế? – Tiếng đập cửa từ ngoài vọng vào đong đầy nỗi lo lắng.
Là ai đang gọi tên cô?
Ở đây ngoài Cảnh Huy thì chẳng biết tên thật của Tuyết Vinh nữa. Nhưng anh ta thà chết cũng không gọi cô bằng cái tên ấy đâu. Tuyết Vinh biết như thế mà.
Cô khẽ lắc đầu rồi mỉm cười một cách ngờ nghệch.
- Sao lại ngồi dưới sàn? – Huy không biết từ đâu chui ra lại luồn hai tay vào nách cô mà xốc dậy.
- Vì trong này nóng quá. – Vinh mơ màng trả lời – Thật sự nóng quá đi.
- Em đóng cửa thì sao không nóng cho được? - Anh có chút nóng nảy đặt cô ngồi hẳn lên bồn rửa mặt.- Em có biết là mình đang cư xử rất kỳ cục không?
- Kỳ cục? Ai cơ?...Em mà có gì kỳ cục chứ?
Khẽ kê mũi lại gần cái miệng đang ra sức chống đối của Tuyết Vinh, Huy bắt đầu hiểu ra vấn đề…
- Em uống rượu?
- Không.. – Cô gật gật đầu – Mà hình như là có… – Ngay sau đó lại lắc lắc.
Biểu hiện đáng yêu làm Cảnh Huy đang muốn nổi giận cũng phải bật cười. Hai tay anh giữ lấy gương mặt đang phụng phịu làm nũng của Tuyết Vinh, từ tốn hỏi:
- Không phải anh dặn em đừng uống sao?
- Rượu nho rất dễ uống. Lại còn tốt cho sức khỏe. – Cô hồn nhiên lặp lại nguyên văn câu nói của Vaness bằng tiếng Tây Ban Nha, ngón tay chỉ lên trời như đang phát biểu một chân lý nào đó.
- Em đã uống bao nhiêu ly?
- Nửa chai…
- Cái gì? – Huy trợn mắt – Một mình em uống hết nửa chai?
Rượu nho cũng là rượu. Cô tưởng có thể dễ dàng đổ vào miệng như người ta uống nước lã sao?
- Anh sẽ giết hai tên đó.
Huy vừa nghiến răng gầm gừ đã thấy Tuyết Vinh nhào vào lòng mình, miệng liên tục lẩm bẩm những lời lẽ kỳ lạ:
- Anh ra mà ngồi với cô Lynda gì đó… - Hai tay cô tự giác vòng qua eo của Huy - …Em hứa sẽ không đem chuyện này kể cho Yên Nhi biết… - Đầu liên tiếp cọ qua cọ lại trước ngực anh - …Đi đi, đừng ở đây gây sự…Em muốn ngủ một lát…
- Tiểu ma nữ này… - Huy mỉm cười, vòng tay ôm lấy hai vai của Tuyết Vinh – Em đang lảm nhảm cái gì thế?
Nhiệt độ cơ thể anh nếu đem so với không khí xung quanh thì mát hơn rất nhiều. Cô thích thú lại càng dán sát mình về phía Huy hơn nữa. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn tiếp tục cong lên, khẽ thì thầm những âm thanh gì đó không nghe được.
Danh Sách Chương: