• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần này thì hay rồi, trước mặt những lưu dân này, xem hắn ngụy biện như thế nào.

Thấy vận may đột nhiên đến, Vương Duệ chỉ vào Vương An lớn tiếng tố cáo: “Phụ hoàng, nhi thần biết vừa rồi tại sao những lưu dân này không quỳ xuống.

”“E rằng, không chỉ đơn giản là mệt mỏi, tám mươi phần trăm là có người uy hiếp khiến cho bọn họ sợ nên không dám quỳ xuống!”Còn về việc ai đe dọa thì hắn ta không nói.

Nhưng ai mà còn không nhìn ra.

Trong số những lưu dân này, ngoài Vương An, Lăng Mặc Vân và những quân cận vệ của Thái Tử vẫn đang đứng, còn ai nữa chứ?Trương Sĩ Ngôn giả bộ thương tâm, lắc đầu thở dài: “Tội nghiệp, những lưu dân này, lang thang khắp nơi, quần áo rách rưới, ăn không đủ no! Bây giờ vì hy vọng sống, lại phải bị người khác uy hiếp, thật là thất đức mà!”Lời này giống như đốt một thùng thuốc nổ.

“Đúng nha, quả thực là tạo nghiệp mà.


”“Sống ở đời nên có một chút lòng thiện lương, nếu không có ngày sẽ bị trời phạt”.

“Chư vị, tại sao không dám chỉ mặt gọi tên? Rõ ràng là Thái Tử làm việc ác.

Không phạt, không thể làm dân chúng giận! ”Không chỉ có người của Huệ Vương, mà ngay cả những triều thần có lương tâm, không phải là đồng bọn của họ, cũng bị cảm động và lên án hành động của Thái Tử.

Viêm Đế nắm chặt hai tay, vẻ mặt u ám đến nỗi có thể tiếp theo đây sẽ có mưa xối xả.

Các quần thần mắng mỏ thái tử.

Rõ ràng hơn là Thái Tử ở giữa thanh thiên bạch nhật, thực hiện hành vi đê tiện là đàn áp dân chúng.

Lúc này, Trương Chinh đi lên, vẻ mặt nghiêm nghị, cúi người thở dài: “Thần thỉnh kết tội Thái Tử, uy hiếp dân chúng, đàn áp ý dân, tội trạng tổn hại quốc pháp!”Ông ta vốn là quan viên của bên Ngự Sử, nghe đồn rằng ông ta có quyền tấu sự.

Ngoài ra, ông ta ở bên phe Huệ Vương.

Lúc này hiển nhiên phải nhân cơ hội nhảy ra cắn Vương An một cái.

Ngay khi Trương Chinh mở miệng, một số Ngự Sử khác của triều đình cũng lần lượt đi ra, yêu cầu trừng trị Thái Tử.

Viêm Vương đang nổi cơn thịnh nộ, rốt cuộc cũng nhịn không được, gầm lên như một con sư tử điên: “Thái tử, cút ra đây cho trẫm!”Tiếng hét này mang nội lực mạnh mẽ.

Tiếng hét như tiếng sấm, hàng ngàn lưu dân đang quỳ trên mặt đất cũng lạnh run người.


Vương An cũng bị giật mình.

Hắn đang định đến để vấn an, lần này hắn không thể không tăng tốc độ đi của mình.

“Phụ Hoàng! ”Vừa mới đến gần, Vương An vừa mới mở miệng, lập tức bị Viêm Đế cắt ngang: “Đồ khốn, còn không quỳ xuống!”Vương An khẽ nhíu mày.

Linh hồn hiện tại của hắn, không thể giống như trước kia, trước mặt Viêm Đế giả bộ sợ hãi, hèn yếu giống như trước.

Hắn là hậu duệ của rồng, đến từ thế giới khác.

Hắn có kiêu ngạo và tôn nghiêm của riêng mình.

Nếu Viêm Đế nói dễ nói chuyện thì tốt, nhưng nếu không phân tốt xấu như vậy, mới bắt đầu liền mắng lớn! Ha ha, ông đây không thể nhịn.

Mặt Vương An không chút thay đổi thi lễ một cái, chậm rãi đứng thẳng người: “Xin hỏi phụ hoàng, nhi thần đã phạm tội gì mà bắt nhi thần quỳ xuống?”Viêm Đế sửng sốt, tên tiêu tử khốn nạn này còn dám chất vấn chính mình, cười lạnh hỏi lại: “Chính ngươi làm cái gì, chính ngươi cũng không biết?!”“Phụ hoàng, xin hãy nói rõ.


”Vương An không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Ngươi!”Viêm Đế tức giận đến mức râu bay,trợn mắt dù sao cũng là con trai bảo bối của ông, muốn mắng nhưng không mắng được.

Hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Vương Duệ: “Vương Duệ, tới nói cho hắn biết.

”Vương Duệ vui mừng khôn xiết, liền chất vấn Vương An, tại sao lại dùng Đế Vương Kiếm ở phía đông thành, giả danh hoàng mệnh, làm trái ý dân, cướp bóc lưu dân?Hôm nay, những lưu dân không cam tâm, tụ hợp lại trước cửa cung để thỉnh cầu, tại sao ngươi lại đe dọa họ?Có phải vì ngươi sợ bại lộ hành vi đê tiện của mình, ngươi sẽ bị nghiêm phạt?Nói đoạn cuối, hắn ta quay người cúi đầu trước Viêm Đế nói: “Phụ hoàng, Thái Tử đã phạm nhiều tội, hành vi đê hèn, đáng xấu hổ, không phạt sẽ không đủ để quản triều cương, dân chúng oán hận, nhi thần xin ngài hãy kết tội thái tử!”“Chúng thần cũng muốn kết tội!”“Xin bệ hạ trừng trị tội ác mà Thái Tử đã phạm!”Triều thần lần lượt bày tỏ ý kiến, quần tình cuộn trào mãnh liệt.

Sự việc đến mức này, dường như ván đã đóng thuyền, Vương An khó có thể thoát khỏi cảnh chịu tội.

Chính Viêm Đế cũng không có ý định biện bạch, giải vây giúp hắn, thở dài nói: “Thái tử, ngươi còn gì để nói?”Vương An bình tĩnh lại, ánh mắt quét qua đám người, nhẹ giọng nói: “Nhi thần muốn nói, các vị đang ở đây, lẽ nào đều là những kẻ ngu sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK