• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Chinh và Từ Hoài Chi bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, người run lẩy bẩy: “Bệ hạ thứ tội, thần tuyệt không có ý này.”

Viêm Đế thấy Vương An chỉ nói một câu mà đã trấn áp được hai vị đại thần, đáy mắt ông hiện lên tia kinh ngạc. Nhưng ông lại không biết Vương An định làm gì, cuối cùng ông chỉ trầm mặc, không nói lời nào.

“Tuyệt không có ý này?”

Tầm mắt Vương An nhìn xuống đánh giá Trương Chinh và Từ Hoài Chi, vỗ mạnh đầu nan quạt, nói: “Chậc chậc… nhìn mà xem, đây chính là Vương triều Đại Viêm ta, chính nhân quân tử mà người người ca tụng.”

“Ngày cả mục đích của chính mình mà còn phải giấu sâu trong bóng tối, đúng là đáng buồn!”

“Thôi quên đi, bản cung cũng lười nói nhảm dây dưa với các ngươi. Các ngươi không phải muốn bãi quan ư? Được thôi, bản cung cho các ngươi cơ hội đấy.”

“Hay cứ lấy lần tuyển chọn nhân tài này mà đánh cược đi. Nếu bản cung lấy được thủ khoa, hai người các người chủ động từ quan xéo đi.”

“Còn nếu bản cung thua, bản cung tự động rời khỏi Đông cung, thế nào hả?”

Lời vừa nói ra, đại điện lập tức nhốn nháo.

“Thái tử điên rồi à? Còn dám đánh cược lớn thế!”

“Với mớ con chữ trong bụng hắn mà cũng dám mở miệng nói lời ngông cuồng cho được.”

“Khôi thủ của lần kén tài này ư, có Nhậm Vương điện hạ ở đây, hắn còn cướp được ư? Quả đúng là người si nói mộng!”

Đám người nhỏ giọng nghị luận, khịt mũi coi thường Vương An.

Còn Vương Duệ, hai mắt hắn lập tức như phát sáng, bởi vì phấn khích nên cơ thể hắn cũng hơi run lên, gân xanh hằn rõ trêи cánh tay.

Hắn ta biết rõ lần tuyển chọn này vốn được chuẩn bị thay cho đám hoàng tử bọn họ. Nếu hoàng tử cướp được khôi thủ thì sẽ có hi vọng rất lớn được Viêm Đế lập làm Thái tử.

Hắn ta tự xưng tài hoa hơn người, bất kể là thi từ hay sách luận cũng hơn hẳn một kẻ không có nổi nửa con chữ trong bụng như Vương An.

Hành động lần này của Vương An chẳng khác gì tìm chết.

Viêm Đế thấy vậy thì cau mày. Ông không biết Vương An dựa vào đâu mà dám mở miệng cược như thế. Nhưng sự quyết đoán này lại làm ông thưởng thức, bởi thế ông không hề ngăn cản.

Hoàng đế không ngăn cản tức là chấp nhận những việc này.

Trương Chinh và Từ Hoài Chi quên mất sợ hãi, gần như là trăm miệng một lời chất vấn: “Điện hạ cho những lời ấy là thật ư?”

Vương An hừ lạnh, nói: “Có phụ hoàng làm chứng rồi đấy!”

Trương Chinh và Từ Hoài Chi lòng đầy mừng rỡ. Một Thái tử bình thường chỉ biết đuổi ong bắt bướm, toàn kinh thành ai cũng là đối thủ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng. Một vạn tên Thái tử như thế cũng không chống lại được một nửa Nhậm Vương.

Hai người nhìn nhau, nói: “Được, lão thần đáp ứng.”

Vương An nhếch miệng, khóe môi hơi cong lên độ cong không nhìn thấy rõ.

Đám người này cứ tưởng là mình được hời, nhưng lại không biết Vương An đang mượn lần tuyển chọn này để xẻ hai cánh tay đắc lực của Nhậm Vương và Xương Vương.

“Đã thế thì cứ làm theo như Thái tử nói đi!”

Viêm Đế thấy mọi chuyện đã được quyết định xong xuôi, ông lại lần nữa ngồi trở vào long ỷ, nói: “Đứng lên đi, quay về chỗ ngồi của mình, chuẩn bị khảo hạch.”

Đám người nhao nhao tạ lễ quay về bàn của mình.



Trương Chinh và Từ Hoài Chi cũng quay về chỗ ngồi, chỉ là ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Vương An, không cho hắn bất cứ một cơ hội nào để gian lận.

“Lần khảo hạch này, đầu tiên sẽ kiểm tra thi từ trước, sau đó mới đến sách luận, Lý Nguyên Hải, phát bài thi đi!”

Nếu là đợt tuyển chọn của Hoàng gia, tất nhiên không Lại bộ đến tham dự.

Hoàng đế ra lệnh, Lý Nguyên Hải dẫn theo mười thái giám khác ôm bài thi phân phát đến từng người.

Vương An cầm bài thi, ánh mắt liền chú ý và đề mục trêи tờ giấy.

Chỉ thấy đề mục ghi là: Lấy biên tái làm chủ đề, làm thơ hoặc chép một bài thơ.

Thơ về nơi biên tái à?

Vương An nheo mắt, phỏng đoán suy ngẫm một lúc là hắn liền nhận ra lý do vì sao Viêm Đế lại chọn chủ đề biên tái làm đề sáng tác thơ hoặc viết thơ.

Vào một tháng trước, quốc gia ngoại tộc ở phương Bắc nhiều lần xâm phạm biên cảnh của Đại Viêm. Viêm Đế chủ đánh, nhưng chúng triều thần lại một mực phản đối, đưa ra lời nghị hòa, thương lượng để quốc gia ngoại tộc kia rút về.

Là một Viêm Đế mang hoài bão lớn tung hoành ngang dọc, làm sao ông có thể chấp nhận được.

Lấy biên tái làm chủ đề khảo hạch thi từ, Viêm Đế muốn thông qua việc này để nói với những gia tộc làm hậu thuẫn sau lưng đám quý tử kia rằng cuộc chiến này, Viêm Đế đã quyết định phải đánh!

Nghĩ đến những điều này xong, Vương An vốn định dùng bài “Sứ chí tái thượng” nhưng hắn lập tức dập tắt ý định này của mình.

Vương triều Đại Viêm này, Viêm Đế mới là người lớn nhất. Cái đùi này mình phải ôm cho vững mới được, cách tốt nhất là… cố mà la ɭϊếʍ!

Vương An ngẫm nghĩ, hắn quyết định chọn 7 kỳ bài “Tòng quân hành”.

Viêm Đế thấy đề thi đã được phân phát xong xuôi, ông lệnh cho Lý Nguyên Hải chuyển đến một cái đỉnh nhỏ, đốt một nén hương trong đỉnh.

“Thời gian làm bài là một nén nhang, bây giờ bắt đầu, sau khi hương cháy hết thì dừng bút úp bài.”

Viêm Đế vừa nói xong, tất cả mọi người có mặt trêи đại điện bắt đầu sắp xếp ý từ, ngẫm nghĩ trong bụng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Vương An ngẩng đầu nhìn quanh, hắn cũng im lặng không nói lời nào. Làm thơ vốn là phải viết một mạch mà thành bài. Cứ vắt hết óc trong thời gian dài như thế để viết, có thể xem nó là làm thơ chứ không phải là chắp vá ư?

Chà…

Nghĩ thế, Vương An bỗng nhiên ngượng ngùng đỏ mặt.

Chắp vá thì tính ra còn đỡ, hắn thì sao chứ? Hắn chép lại đó.

Viêm Đế nhìn thấy buổi khảo hạch đã bắt đầu mà Vương An hết nhìn đông lại nhìn tây, ông lập tức sầm mặt.

Ôi cái thằng nhãi này, quả đúng là không có chí tiến thủ, vậy mà còn dám đánh cược với người ta? Nếu nhỡ thua thật thì xem trẫm có đánh gãy chân ngươi hay không!

“Khụ…”

Viêm Đế nâng tay kề bên miệng, nhỏ tiếng ho một cái.

Vương An lấy lại tinh thần, trông thấy sắc mặt đen thui của Viêm Đế, mắt còn hiện ra ánh sáng lạnh. Hắn vội rụt đầu, lúc này mới bắt đầu viết… bắt đầu chép thơ.

Trương Chinh và Từ Hoài Chi nhìn chằm chằm vào Vương An. Thấy hắn không thèm suy nghĩ, hình dung trước trong đầu mà viết thẳng lên bài thim hai người nhìn nhau cười thành tiếng, lúc này mới an tâm.



Người tài hoa hơn người như Nhậm Vương còn phải cẩn thận từng li từng tí để sắp xếp câu từ cho hay, cố gắng làm hay hơn, hoặc hay hơn nữa. Thế mà Thái tử lại viết thẳng ra giấy, chẳng lẽ còn muốn viết ra được danh ngôn thiên cổ gì chăng?

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.

Nén nhang trong đỉnh cuối cùng cũng tàn.

“Hết giờ!”

“Úp bài, dán tên, giao cho bệ hạ và hai vị học sĩ bình chọn, chọn ra bài hay nhất!”

Giọng vịt đực của Lý Nguyên Hải vang vọng trong đại điện.

Đám người lần lượt ngừng bút, mười thái giám vội vàng xuống điện thu bài dán tên. Vì phòng tránh việc lúc chấm bài xảy ra gian lận nên cố tình làm lẫn lộn thứ tự các bài thi. Sau khi thu bài xong, bọn họ trình bài thi lên trước bàn của Viêm Đế.

Viêm Đế vốn định lấy bài của Thái tử ra trước, nhưng trông thấy ánh mắt Trương Chinh và Từ Hoài Chi đang sáng rực nhìn chằm chằm vào mình nên đành thôi!

“Hai vị khanh gia cũng xem bài đi nào!”

Viêm Đế bất đắc dĩ đành phải chia bài thi ra làm ba phần, đưa hai phần cho thái giám để họ chia cho Trương Chinh và Từ Hoài Chi.

Bài thi không nhiều lắm, không đến nửa nén nhang thì Viêm Đế và hai vị lão thần cũng đã chọn ra được những bài thi không tệ. Họ bắt đầu bước vào giai đoạn thảo luận lựa chọn ra bài hay nhất.

“Chậc chậc, có vài người nào đó! Đã không có bản lĩnh mà còn cố giả vờ. Nếu nhỡ mà thua thật thì mặt mũi của hoàng thất xem như bị vứt sạch hết rồi.”

Vương An nhắm hai mắt lại, im lặng chờ đợi kết quả khảo hạch.

Sau lưng hắn lại lần nữa truyền đến giọng nói trầm đục của Trương Lan.

Hắn quay đầu lại, im lặng nhìn Trương Lan một chút, sau hắn cất tiếng nói: “Đông cung của cô đây đang thiếu một thái giám chăn ngựa, ngươi rất thích hợp đấy.”

“Ngươi…”

Trương Lan sững người, lập tức nhận ra là Vương An đang giở giọng âm dương quái khí chế giễu mình. Hắn ta liền nổi giận, mặt đỏ bừng bừng: “Ngươi chớ có đắc ý, không có cái ghế Thái tử kia thì xem ngươi làm sao mà ngông cuồng như thế nữa!”

“Đồ ngu!” Vương An lắc đầu.

“Ngươi nói gì hả?”

Trương Lan nổi giận muốn động tay động chân, may mà Nhậm Vương kịp thời ngăn lại, khẽ cười: “Hoàng đệ! Trương Lan có nói khó nghe đi nữa, nhưng ngươi là Thái tử, đại diện cho mặt mũi của Hoàng thất, nói chuyện phải để ý lựa lời mà nói.”

“Hả? Vậy theo ý của hoàng huynh, hắn ta sỉ nhục Hoàng thất thì ta còn phải cười nói ra vẻ đáng thương hay sao?” Vương An mỉm cười châm chọc.

Vương Duệ ngây người.

“À, bản cung vừa nãy đã nói rồi, mỗi một kẻ đang ngồi ở đây, từng người một đều là rác rưởi! Muốn thắng được bản cung ấy hả? Nằm mơ đi!”

Vẻ mặt Vương Duệ cứng đờ, ánh mắt lộ rõ sự lạnh lẽo, hừ lạnh: “Điện hạ, chỉ sợ ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu!”

Đúng lúc này, giọng nói của Lý Nguyên Hải truyền đến, tuyên bố kết quả: “Dựa vào kết quả chấm bài của bệ hạ và hai vị đại nhân, hạng nhất vòng khảo hạch thi từ này”

Vương Duệ cười khẽ, chậm rãi đứng lên.

Sau đó lại nghe thấy Lý Nguyên Hải nói tiếp: “Tòng quân hành!”

Ba chữ này vừa thốt ra, Vương Duệ ngây người chôn chân tại chỗ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK