“Thật là một may mắn cho đất nước khi có vị vua tài đức như vậy…”Vương Duệ không khỏi đắc ý nhưng vẫn không quên ngẩng đầu nhìn Vương An một cái đầy khiêu khích.
Vị thái tử trẻ tuổi khẽ nhếch môi, ta đang lặng lẽ nhìn ngươi giả ngốc đấy.
Một mặt thì dọa nạt lưu dân, mượn sức mượn quyền của quần thần, muốn đuổi ta đi.
Một mặt thì đạo đức giả, cầu xin sự thương tình cho lưu dân, nhân cơ hội này lấy được danh tiếng.
Cái gì tốt đẹp ngươi cũng chiếm đoạt cho bằng hết, không ai nói cho ngươi biết rằng tham lam sẽ phải chịu báo ứng à?Đối diện với đám quần thần cùng một giuộc với nhau ra vẻ hô hào, Viêm đế đau đầu kinh khủng, ánh mắt ông nhìn Vương An cũng ngập tràn sự thất vọng.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Cuối cùng thì, Thái tử vẫn chỉ là một công tử ăn chơi.
Sắc mặt ông dần u ám, xen lẫn chút uy nghiêm: “Thái tử, con còn gì để nói nữa không?”Mặc dù, không ai đứng ra chỉ đích danh kẻ đứng sau là ai.
Nhưng, những chuyện ngấm ngầm như này còn cần phải điều tra sao?“Nhi thần không còn lời nào để nói.
” Vương An trả lời rất quả quyết.
“Thật sự không có?”Viêm Đế tức giận.
Tên tiểu tử khốn kiếp này, vừa mới đó mà đã biến thành bộ dạng ngu ngốc như này, tốt xấu gì thì cũng phải nói vài câu, nếu không thì ta giúp ngươi giải vây thế nào được.
Như nghe được tiếng lòng của ông, Vương An bày ra vẻ mặt vô số tội: “Nhi thần không biết phụ hoàng hỏi gì thì sao mà trả lời được?”Vương Duệ nghe vậy thì cười lạnh, hờ hững: “Thái tử, chuyện đã đến nước này rồi, hà cớ gì phải giả bộ ngây ngốc, ngươi dám nói mình không liên quan gì đến chuyện này ư?”“Nực cười, các ngươi điều tra kẻ chủ mưa thì liên quan gì đến bản cung!”Vương An nói rất hợp tình hợp lý! Lỗ Tấn và Chu Thọ Nhân không thể là cùng một người.
“Ha ha, sự thật thì luôn luôn thắng những lời bao biện, Thái tử vẫn nên chấp nhận hiện thực thì hơn.
”Vương Duệ nắm chắc chiến thắng trong tay, hắn ta từ từ quay người sang, nở nụ cười hiền lành, thân thiện với mấy lưu dân: “Các vị đừng sợ, chỉ cần khai báo thành khẩn thì có thể! ”Hắn ta dẫn dắt từng bước: “Thí dụ như, Thái tử uy hiếp các người như thế nào, khiến các người không dám đưa ra bất kì đòi hỏi gì, tiếp đó là lừa gạt Bệ hạ?”Bỗng! “Uy hiếp cái gì chứ?”Mấy lưu dân đó ngẩng đầu lên, biểu cảm hơi mơ hồ: “Thái tử Điện hạ, không hề uy hiếp chúng tôi.
”“Hử?”Vương Duệ đắc ý cười tươi rói, ở đâu lại lòi ra con thiêu thân thế này, hắn ta hạ thấp giọng:“Các người phải hiểu rõ! Trước mặt Bệ hạ không có chỗ cho các người nói dối đâu!”“Bệ hạ, Bệ hạ anh minh, thật sự thảo dân không hề nói dối, chúng thần có thể thề với trời, Bệ hạ! ”Người lưu dân kia dập đầu xuống đất xin thề, những tiếng dập đầu bịch bịch vang lên.
Viêm Đế nheo nheo đôi mắt hổ, trầm ngâm: “Không cần dập đầu nữa, ngẩng lên, nói cho trẫm biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”“Mong Bệ hạ tha tội, nói lần đến thỉnh nguyện này thì quả thực có chuyện như vậy! ”Một ông lão mở lời, Vương Duệ cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, mọi chuyện đúng như dự tính.
Có điều, ngay sau đó, hắn ta phải chau mày đến mức nổi cả gân xanh.
“Chỉ là, trong này có xuất có nhập, chúng thần đến đây không phải muốn kiện cáo Thái tử, mà là, thần nghe nói Điện hạ nhân từ thu nhận lưu dân nên muốn đến đây tìm nơi nương nhờ! ”Bước chuyển ngoặt trong lời nói của ông lão khiến Viêm Đế ngẩn người, quần thần ở đó cũng ngây ra.
Hơn nghìn người chạy đến Chính Dương Môn làm ầm làm ĩ, hóa ra là vì muốn nương nhờ vào Thái tử Vương An?Một Thái tử vô dụng, không tài không đức mà có thể khiến lòng dân tin tưởng vậy ư?“Nói bậy!”Trong lúc mọi người đang không thể lí giải nổi, bỗng nhiên, Vương Duệ nổi giận chỉ thẳng vào đám lưu dân: “Rõ ràng các ngươi đã được bản vương thu nhận, giờ lại chạy đến đây nương nhờ Thái tử? Đừng hòng lừa gạt bọn ta!”Ông lão kia sợ hãi, rụt rè ngẩng đầu, ngập ngừng nói: “Người chính là Huệ Vương Điện hạ! Chẳng lẽ triều đình quy định, lưu dân chúng tôi sau khi được thu nhận thì không thể nương nhờ người khác sao?”Câu hỏi này khiến Vương Duệ sững lại.
.
Danh Sách Chương: