• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chuyện đều trở lại bình thường. Nghĩ lại, Chung Linh có chút hối hận,cô không nên nháo lớn như thế. Mọi người trong thôn đã biết thì đánh giá cô như thế nào? Khẳng định là nói cô là người đàn bà chanh chua mất. Trời ạ! Nếu chuyện này rơi vào tai anh thì chẳng phải hình ảnh tốt đẹp cô cố gắng xây dựng trong lòng anh đã bị hủy hoại ư? Chuyện này hoàn toàn là lỗi của cái tên Hà Đông. Hừ! Lưu manh! Đáng lẽ nên cho hắn một trận nhừ tử hơn. Mỗi người phụ nữ đều có nguyện vọng được người đàn ông của mình bảo hộ. Mỗi khi mình bị trêu chọc trong lòng sẽ nghĩ đến người đàn ông của mình sẽ thương mình, báo thù cho mình, đương nhiên cô sẽ không để anh vì báo thù mà đánh nhau, chỉ là cô muốn nhìn thấy anh đau lòng cho cô, quan tâm cô mà thôi. Như vậy có phải là quá ấu trĩ rồi không?

Trước tiết Đoan Ngọ rốt cục cũng bán hết số lợn, Chung Linh thật sự thở phào nhẹ nhõm nhưng mà cho tới nay cô vẫn có một tâm bệnh. Chính là nhà mẹ đẻ của cô, hiện tại cô có năng lực, đã cải thiện được tình hình kinh tế nhà chồng nhưng mà nhà cô vẫn thế, khiến cô vô cùng áy náy. Nhưng cô không có biện pháp nào cả vì nếu cô ra tay giúp nhà mẹ đẻ thì người nhà chồng sẽ không hài lòng. Hiện tại chuyện này còn chưa có cơ hội. Người nhà chồng đều biết trong tay cô có bao nhiêu tiền nên cô cũng không thể lấy tiền đưa cho nhà mẹ đẻ được. Cho nên hiện tại cô chỉ có thể buông tâm.

Trong thôn cũng có đặt báo, đại khái là một tuần lấy một lần cho dù đấy là nhật báo đi chăng nữa, khiến cho Chung Linh lúc nhận được báo mà nhìn thấy ngày trên đó, dĩ nhiên là hẳn một tuần trước, thật sự là hết chỗ nói.

Lấy một vài tờ báo cùng tập san, Chung Linh trực tiếp về phòng, xem xét tin tức hữu dụng. Rạng sáng ngày 28 tháng 4 năm 1984, chiến dịch Núi Đất (*) khai hỏa. Chung Linh liên tưởng đến tiền tuyến ầm ĩ, máu chảy, tàn khốc, không biết anh đang ở đâu? Ở một quyển tập san có đăng rất nhiều tin về chuyện một bệnh viện dã chiến bị tập kích, toàn bộ người bị thương đều chết, nói chung là vô cùng thê thảm (**). Chung Linh rất là lo sợ hãi hùng, cứ tưởng tượng đó là anh… máu tươi, thi thể không trọn vẹn… Nếu… cô cảm thấy mình phát điên mất. Không thể nào, không thể nào! Phải bình tĩnh! Hồi lâu, cô thu thập báo chí, không hi vọng ba mẹ chồng nhìn thấy chúng. Phải chờ thôi, chờ anh viết thư về, vừa nghĩ cô vừa khóc, không hiểu sao dạo này cô rất hay khóc, thực sự càng sống càng không có tiền đồ.

Tiền lời vụ nuôi lợn đầu tiên này là hơn ba ngàn đồng, đương nhiên còn có cả tiền lời từ thu mua gà. Đinh Vinh phát hiện đây là một hạng mục kiếm tiền rất tốt nên tính toán trường kì làm công tác thu mua. Chung Linh không dám phát biểu cái nhìn, cho dù là thu mua hay mua bán cái gì đi chăng nữa thì trong tay không có xe, cũng chẳng lời lãi bao nhiêu. Chung Linh hi vọng nhà mẹ cô từ phương diện này có thể phát triển một chút. Anh cô là một phần tử trí thức, cũng nghèo kiết, cổ hủ. Nói trắng ra là người cho rằng các giai cấp khác đều là thấp kém chỉ có người đọc sách là cao, cho nên không phải nói anh ấy không nên thân, không kiếm nổi chức vị mà vì quá nặng về thân phận, tôn nghiêm cho nên anh ấy không có khả năng buôn bán. Vài ngày nữa là ngày anh ấy kết hôn, cô còn muốn chuẩn bị trở về hỗ trợ. Hi vọng lần này có thể thay đổi cái nhìn của người nhà.

Chung Linh còn hơn một ngàn, còn lại đều đầu tư vào chăn nuôi lợn. Anh trai cô kết hôn nên ba mẹ chồng cô cũng chi tiền mừng, vợ chồng chị chồng cũng thế, điều này cũng là một loại khẳng định đối với cô. Tiền mừng thường là năm đồng hoặc mười đồng mà lần này ba mẹ chồng cùng vợ chồng chị Bảo Cầm mừng những một trăm đồng. Đây là con số không hề nhỏ. Đương nhiên đây là xem mặt mũi cùng công lao của cô.

Chung Linh trở về sáng sớm ngày anh trai kết hôn. Trong nhà đã lợp mái che nắng cùng với chuẩn bị bếp lò đều tốt rồi, ngay cả hàng xóm cũng bận rộn giúp đỡ. Ba mẹ cô thấy con gái về thì vô cùng vui mừng, anh trai cô đang bề bộn nhiều việc, thấy cô về thì cũng đi theo về nhà. Con gái về nhà mẹ đẻ chẳng khác nào khách đến. Cô làm cho mọi người ra ngoài tiếp tục làm việc. Cô cũng tìm lại bộ quần áo trước kia, thay đổi rồi ra ngoài cùng mọi người rửa rau, thái đồ ăn, thu thập bát đũa. Phòng cưới đều bố trí tốt lắm, lúc này phòng cưới chính là phòng cũ bố trí thêm gia cụ mới, nóc nhà thì trang trí hoa, dán chữ hỉ. Bận rộn như vậy nhưng mà mọi người đều mang theo sắc mặt vui mừng, không khí thực sự khiến cho người người đều cảm thấy thoải mái. Buổi tối, cùng mẹ nằm trên giường nói chuyện, Chung Linh phát hiện sau khi kết hôn, cô cùng với mẹ có rất nhiều chuyện để nói, tựa hồ chỉ có con gái lấy chồng rồi thì mẹ mới coi mình trở thành người lớn. Cô nói với mẹ về tình hình cô và anh. Nhìn thần thái của con gái khi nói chuyện, bà Chung thấy rằng hai vợ chồng con gái ở chung rất hòa hợp. Chung Linh nhận ra ra đời trước cô thực sự bỏ lỡ cơ hội như thế này bởi vì sau khi kết hôn cô cùng với nhà mẹ đẻ trở nên căng thẳng.

Trước tân hôn một ngày còn phải áp giường, đó là tìm một đứa trẻ nam ở phòng tân hôn ngủ một ngày, hơn nữa cả đêm đó đều để đèn sáng. Đương nhiên nhà chủ phải cấp cho lì xì. Tuy rằng hồi dẫn lễ đã phát rồi nhưng hôm nay kết hôn cũng tiêu phí nhiều cho các loại lì xì, nhất là lì xì cho người nhà cô dâu cùng cô dâu. Chung Linh ngày hôm trước đã đưa tiền mừng của ba mẹ chồng và chị chồng tổng cộng là hai trăm, cùng với hai trăm tiền mừng của cô cho ba mẹ. Cô còn lén đưa cho mẹ ba trăm để làm tiền lì xì. Tiền mừng này là phải ghi lại, để cho đôi vợ chồng trẻ tương lai biết, sau này nhà người khác có việc gì vui còn phải mừng lại nhà họ. Chung Linh vì muốn giúp cha mẹ nên mới nói ba trăm kia là biếu mẹ đẻ. Ba cô biết chuyện còn cố ý tìm cô hỏi rõ, ông sợ nhà chồng con gái biết thì sẽ có ý kiến đối với con gái. Cô cùng với ba cô nói rõ, còn đưa ra ý muốn cùng ông làm ăn nhưng bị ông cự tuyệt. Nói là ông là giáo viên, không thể lại làm việc khác, còn về phần con trai ông, ông cũng không hi vọng đi theo con đường buôn bán, chỉ hi vọng anh ấy cố gắng trở thành giáo viên chính thức. Cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ đón dâu xuất phát. Nhà cô tìm một máy kéo lớn đến nhà gái đón dâu. Đằng trước máy kéo là hoa vải đỏ thẫm, em trai cô dâu bảo vệ ở cửa, không cho nhà trai đi vào, nhất định phải đợi nhà trai thể hiện các loại hành vi đối xử tử tế với nhà gái mới cho qua. Đương nhiên còn cần có bao lì xì, cô dâu từ biệt cha mẹ lên xe, em trai cô dâu cũng đi theo, xuống xe cũng cần bao lì xì. Chính là như Chung Linh đoán trước, cô dâu bị ném ngũ cốc rất khổ sở, muốn hỗ trợ nhưng chính cô cũng không thể đi vào, đáng lẽ nên nói trước với anh trai. Cô dâu mới vào phòng tân hôn, ngồi lên chăn cười, gọi là tọa phúc, sau đó bưng đến một chậu nước, trong nước có thả hành tây và tiền xu, đem chậu đó đến bên giường để cho cô dâu mới tìm. Tiếp theo là dâng lên một bát cơm, trên bát có hai miếng thịt béo, để ở đầu giường. Ngoài sân vài người thổi kèn, đánh chiêng, đều là điệu mà người Đông Bắc thường nghe.

Chị dâu này trông rất được, mắt to, môi hồng, ai cũng nói là cùng với anh trai là trời sinh một đôi, xem ra thật sự là xứng đôi vừa lứa. Cả một ngày như vậy, đến tối mọi người đều muốn náo động phòng. Một đám người trẻ tuổi nghĩ ra mọi biện pháp tra tấn người mới, ví dụ như đem một quả táo làm cho hai người cùng ăn mà không rơi. Chung Linh nghĩ tới cô không gặp phải chuyện như vậy. Dù sao đối với chú rể lúc nào cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc, đứng đắn quả thật là không ai có can đảm đi trêu chọc.

Ngay khi cô về đến nhà thì nhận được thư chồng gửi, lá thư viết ngày 26 tháng 4.

Tiểu Linh,em khỏe không?

Đây là lần đầu tiên anh viết thư riêng cho em, thư gửi ba mẹ anh gửi chị. Anh muốn nói riêng với em.

Anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp em, khi đó em đang cùng người khác nói cười rất vui vẻ. Mắt to, da trắng, còn quàng một chiếc khăn màu đỏ. Lúc ấy em thật xinh đẹp, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy ai hấp dẫn như vậy. Không biết anh đã từng nói với em là anh rất thích nhìn em mặc màu đỏ chưa? Ngày kết hôn, anh rất hạnh phúc. Anh biết em lúc đó không vừa lòng với hôn sự của hai ta nhưng mà không có vấn đề gì, chúng ta còn thời gian cả đời, anh sẽ làm cho em cảm thấy hạnh phúc. Đêm tân hôn đó,anh thực xin lỗi em, anh không nên không để ý đến ý nguyện của em nhưng mà anh nhẫn nhịn không được. Nghe chị gửi thư nói tình huống trong nhà, anh rất vui khi biết em chấp nhận thực sự hôn nhân cùng với gia đình này. Ở nhà em vất vả, anh biết. Để em một mình như vậy anh rất lo lắng, lo sợ em không ở chung hòa hảo với ba mẹ nhưng có vẻ anh lo thừa rồi.

Chuyện Lâm Mỹ anh cũng thực không ngờ. Lúc từ hôn, cô ấy cũng đã đồng ý, anh đã từng hỏi qua cô ấy rốt cục cô ấy có ý gì. Cô ấy chỉ nói đó là ý của ba mẹ, cô ấy cũng không còn cách nào khác. Anh cũng đã hỏi, đính hôn ba năm như vậy mà cứ thế từ hôn sao? Cô ấy nói nếu không có lễ hỏi một ngàn đồng thì chỉ có thể từ hôn mà thôi. Việc cứ như vậy, có lẽ chuyện nhà anh từ hôn là chuyện mà nhà bọn họ không có nghĩ đến cho nên mới có chuyện sau này. Anh cảm thấy có lỗi, chuyện của cô ấy chắc gây cho em không ít phiền não, đúng không? Em không hề nói với anh một lời nào về chuyện đó, anh biết là do em không muốn anh phiền lòng, cám ơn em. Lần đầu tiên, thực sự là lần đầu tiên anh cảm thấy yêu thương một ai đó, yêu em nhưng mà anh không biết có thể nói gì để biểu đạt tâm tình của anh. Trước khi đi học ở học viện quân sự, anh rất muốn gặp em, nên đã xin phép để về nhà, vốn anh tính trước khi đến học viện tìm một ít tư liệu cùng với cố gắng thích ứng hoàn cảnh nhưng mà trong đầu anh toàn là hình bóng của em nên anh rất muốn gặp em. Em còn nhớ rõ lần đó về nhà, em vì chuyện Lâm Mỹ tức giận với anh không? Lúc anh nhìn thấy em thu thập đồ bỏ đi, anh vô cùng sợ hãi,anh không biết phải làm gì để giữ em lại nên mới làm như vậy. Chỉ có thể ở trong lòng anh, anh mới cảm giác được em là của anh, anh sẽ không mất em. Lâm Mỹ gửi thư nói cho anh biết em cùng với một người tên Mạc Hoành dây dưa, lúc ấy anh thật sự phát cuồng nhưng mà anh không tin, em dịu hiền như vậy, không có khả năng làm ra chuyện đó nhưng mà anh rất lo lắng.

Ngày đó, em tới thăm anh, anh thật sự cảm giác giống như nằm mơ. Lúc em nằm trong lòng anh, anh hi vọng thời gian dừng lại ở thời khắc ấy. Anh muốn cùng em sinh một đứa con, bất luận là trai hay gái đều tốt, chỉ cần là của em, anh đều thích nhưng lần này anh hi vọng em không mang thai. Anh ra tiền tuyến, sống chết không rõ mà em còn trẻ như vậy, anh không hi vọng em bị đứa nhỏ liên lụy mà không thể tái giá. Nếu lần này thực sự mang thai, em cứ vụng trộm xóa sạch đi. Chờ anh trở lại, chúng ta lại có thể sinh đứa khác, còn nếu anh không trở về thì không có con, em có thể tái giá,quên anh đi, ba mẹ thì giao cho chị gái.

Tiểu Linh, xin lỗi em, anh biết ở nhà có nhiều việc khó xử nhưng mà anh lựa chọn trốn tránh. Anh không biết xử lý thế nào quan hệ giữa em và ba mẹ. Anh sai rồi, khiến em vất vả. Tiểu Linh, đời này có thể nên duyên với em là điều hạnh phúc nhất đối với anh. Những ngày ở cùng em là kí ức tốt đẹp nhất, nếu anh chết thì tại giây phút lìa xa ấy anh có thể nói với chính mình, đời này đáng giá.

Tiểu Linh, lúc này đây nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, anh không biết có thể trở lại hay không, cho nên em phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Nếu lần này anh trở lại, anh sẽ cho em cả đời hạnh phúc. Nếu không, Tiểu Linh, hãy quên anh, như vậy anh mới có thể ra đi thanh thản.

Tiểu Linh, Tiểu Linh của anh!

Hẹn gặp lại.

Bảo trọng.

Chồng: Chu Bảo Cương

Nhận được bức thư này, Chung Linh vô cùng xúc động. Lá thư sau khi đọc xong đã bị nước mắt của cô làm ướt đẫm. Cô thật không ngờ anh có tình cảm sâu đậm với cô đến thế. Bao nhiêu khó chịu cùng ủy khuất từ trước đến nay đều không là gì. Hai đời làm người, cô hiểu được một đạo lý: Nếu bạn yêu một người thì hoàn toàn không liên quan đến chuyện thời gian dài lâu, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể yêu người ấy, cả ưu điểm và khuyết điểm của người ấy. Tất thảy của người ấy bạn đều cảm thấy đó là tuyệt tác của thượng đế. Cho dù có vĩnh viễn mất đi người ấy thì bạn lại luôn luôn tìm kiếm hình ảnh thay thế người ấy trong muôn vàn người, có thể bạn sẽ yêu người ta nhưng người ta chỉ là thế thân của người ấy, chỉ có hoặc ánh mắt, hoặc đôi môi hay hành động giống người ấy. Đêm khuya, trong giấc mơ, người ấy sẽ xuất hiện, tác động cảm xúc của bạn khiến cho bạn cuối cùng cũng phải rời khỏi người thế thân. Bạn sẽ phát hiện ra cả đời này đều vì người ấy mà hạnh phúc hay tiếc nuối. Chu Bảo Cương đã cho Chung Linh cảm giác như vậy, hơn nữa anh còn có ma lực khiến cô sẽ không bởi vì anh là chuyện gì mà buông tay, đây là một loại chấp nhất cùng cực. Anh đã trở thành nhược điểm của cô, kiếp này có thể cùng anh thề non hẹn biển, cho giờ phút này cô có mất đi, cô cũng có thể mỉm cười mãn nguyện.

Cô viết thư hồi âm cho anh, chỉ viết đơn giản mấy câu, nguyện vọng của anh không có đạt được, nếu anh đã chết thì cô sẽ sinh con của anh. Cô nói cô mang thai của anh, nếu anh không hi vọng đứa con này không có cha thì phải cẩn trọng. Còn có lời yêu của cô gửi đến anh. Không có điều gì có thể chia lìa hai người, không có, cho dù là cái chết cũng không thể

(*) Bên Trung núi này có tên là Lão sơn

(**) Đoạn này mình lược chỉ tóm gọn lại một câu vì nó mô tả quân mình rất dã man, tàn bạo. Nói chung là không tin được báo Trung thời đó. Nếu ai muốn biết chi tiết thì coi bản convert í, chứ mình mà edit ra thì sẽ hứng cả rổ đá từ sự tức giận của độc giả mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK