Chuyện của nhà hỏa táng cũng có tiến triển. Trong thư của Lý Tiểu Vân có đề cập, có khá nhiều người làm ăn đã tiếp xúc với cô, nhưng cô vẫn còn muốn khảo sát thêm nữa, nếu như được thì sẽ đưa người đến chỗ Chung Linh bàn chi tiết việc chuyển nhượng sau.
Chung Linh vẫn cùng với mẹ chồng ở tại phòng ngủ của mình, ngủ cùng với người không quen thuộc, quả thực khó ngủ. Chung Linh rất muốn được sống những ngày tự tại như trước kia, nhưng sao mà cô có thể mở miệng nói với Chu Bảo Cương được chứ?
Cô nhớ ngày trước có nghe qua một câu chuyện, sủng thần của hoàng đế Càn Long – Hòa Thân – là một đại tham quan, mà đại tướng quân A Quế lại rất không ưa tên gian thần này. Mỗi lần gặp được vua Càn Long, ông đều đi kể tội của Hòa Thân, nói Hòa Thân không tốt chỗ này, không được chỗ nọ... Nhưng còn Hòa Thân thì sao? Khi vua hỏi hắn A Quế là người như thế nào, hắn ta liền khen A Quế là một vị mãnh tướng, vị trung thần mà xưa nay hiếm thấy. Như vậy, trong lòng Càn Long sẽ có loại suy nghĩ gì nào? Tất nhiên là cái kẻ không nói xấu người khác kia phải tốt hơn rồi! Chung Linh không muốn biến thành một đại gian thần giống như Hòa Thân, nhưng từ trong câu chuyện trên cô rút ra được một đạo lý, nếu như đi nói xấu người thì những người khác cũng sẽ chẳng nói điều gì tốt đẹp về mình, thậm chí có khi còn bị phản ngược lại chính mình. Chung Linh không muốn vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu mà ảnh hướng đến tình cảm vợ chồng giữa cô và anh, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Mẹ chồng nằm bên cạnh ngủ rất say, còn ngáy khá lớn tiếng. Chung Linh khẽ trở mỉnh, nằm ngửa mặt lên, nhờ vào ánh sáng trăng mờ mờ mà cô nhìn thấy bộ quân phục của chồng đang treo trên tường. Hiện nay anh đã có nhiều thành tích to lớn. Ở cái thời đại mà thăng cấp còn phải xét đến lý lịch các đời như bây giờ, mà anh đã thăng được lên chức vị hiện tại quả thực chẳng dễ dàng gì, tất cả đều đánh đổi từ mồ hôi và máu tươi của anh, phải dùng thực lực mà nói chuyện. Chung Linh ủng hộ anh. Chính cô cũng là vì khí chất quân nhân trên người anh mà sùng bái anh, yêu thương anh đấy thôi. Dù cho anh không trở thành tướng quân thì trong lòng cô, anh vẫn là người tốt nhất. Không phải là không nên để cho vị anh hùng như thế bị vấy bẩn bởi thế tục hay sao? Vì thế, Chung Linh quyết định sẽ nhẫn nại, và cô cũng tin tưởng rằng, sự nhẫn nhịn này của cô tất sẽ nhận được hồi báo.
Bữa sáng hôm nay do Phùng Trân nấu, có món ‘đậu đắp mền’, chính là dùng thịt khô làm mặn chưng với đậu. Thịt khô làm mặn là do vào những ngày tết, người ta đem phần thịt ăn không hết quết tương lên, treo trong nhà kho để hong khô, đợi đến hè là có thể ăn được. Thịt khô làm mặn sau khi rửa sạch, xào sơ qua dầu, sau đó bỏ đậu và gia vị tương ứng, thêm nước dùng. Sau đó trên bề mặt trải lên lớp bột đã lên men kỹ, đợi khi đậu chín thì lớp bột bên trên cũng đã được.
Vương Duệ và Châu Khải cũng dẫn theo vợ con đến thăm Phùng Trân. Đặc biệt là Vương Duệ, nói là những món ăn do bà nấu có hương vị của quê nhà mà rất nhiều năm rồi chưa được thưởng thức lại. Thế là bản năng người mẹ nổi dậy, bà xuýt xoa, “Tội con quá!” Nhưng mà Chung Linh thừa biết, anh chàng là một kẻ dẻo mồm dẻo miệng, thích nịnh nọt.
Ăn xong cơm, mấy cô thì dọn dẹp phòng bếp, bà Phùng Trân giúp trông cháu, mấy anh đàn ông thì ngồi một đống nói chuyện. Vương Duệ và Đinh Vinh bắt đầu nói đến những thay đổi của quê nhà. Trong phòng không có thai phụ, mấy người đàn ông chẳng cần kiêng kị, hút thuốc. Châu Khải len lén kêu Chu Bảo Cương ra ngoài sân.
“Em nói nè đội trưởng, không phải anh tính để mẹ anh ở đây chăm sóc chị dâu đó chứ?” Châu Khải cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở người anh em của mình.
“Đúng là có nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa nói qua với mẹ anh. Nhưng cũng phải xem ý Chung Linh thế nào đã.” Chu Bảo Cương cũng không còn quá kiên trì nữa, anh vốn nghĩ rằng, bản thân mình thường xuyên vắng nhà, cần phải có người chăm sóc cho vợ. Hơn nữa, mẹ anh tất nhiên là lựa chọn hàng đầu nhưng cứ phải chờ xem tình hình hai người ở chung sao đã.
“Em khuyên anh cứ nên quên cái chuyện này đi!” Châu Khải lấy tư cách là người đã có kinh nghiệm để khuyên Chu Bảo Cương.
“Sao vậy?” Ý tứ của cậu ta như là của một người đã được lĩnh hội sâu sắc vậy.
“Lúc Nhã Tĩnh nhà em sinh con cũng là lúc trong quân đội đang bận rộn việc huấn luyện. Em cũng mới vừa lên chức phó doanh, công việc ngập đầu. Thế là, em đón ngay mẹ mình tới nhưng lợi thì chẳng thấy đâu hết. Nhã Tĩnh thì nói với em là mẹ không tốt, còn mẹ thì lại nói Nhã Tĩnh không phải, em biết làm sao? Chỉ còn biết trước mặt người này thì nói giúp người kia một chút. Cuối cùng thì tháng ở cữ của Nhã Tĩnh không được như dự định, còn mẹ em cho tới bây giờ vẫn còn oán trách em rằng có vợ rồi là quên mất mẹ đẻ, cả hai bên đều không thể chu toàn.” Châu Khải biết rằng vợ và mẹ mình đều là những người phụ nữ tốt, nhưng lại không nghĩ đến hai người họ không thể hòa hợp nhau.
“Mẹ anh rất dễ nói chuyện, mà Chung Linh cũng không có nhiều chuyện gì, chắc sẽ không sao.” Trong lòng Chu Bảo Cương vẫn nhen nhúm hy vọng.
“Chuyện đó không liên quan đến việc cư xử, cái chính là, một núi không thể có hai cọp, một gia đình chỉ cần có một bà chủ thôi. Anh không nhận thấy là khi có bác gái thì chị dâu rất e dè hả? Như vậy đối với phụ nữ có thai rât nguy hiểm!” Những lời Châu Khải nói ra không phải là để hù dọa suông.
“Nhưng khi còn ở quê, mẹ và vợ anh sống rất hòa hợp với nhau mà. Ở đây...” Tuy rằng Chu Bảo Cương là một thiên tài quân sự, nhưng chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu dù thế nào anh cũng không thể nào hiểu được.
“Lúc đó là vì không có anh ở bên cạnh, hai người họ phải dựa vào nhau, tương thân tương ái, nên quan hệ tất nhiên là tốt đẹp. Nhưng ở đây, có anh bên cạnh, vấn đề nảy sinh là, anh coi trọng ai hơn.” Châu Khải là một người khá tinh ý, nếu không thì cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện này.
Nghe Châu Khải nói như thế, Chu Bảo Cương cũng không cố chấp giữ lấy dự định của mình nữa.
Chủ đề nói chuyện trong nhà bếp cũng là vấn đề này.
“Sao rồi? Em nói không sai chứ hả?” Dù cho Vu Nhã Tĩnh không nhắc nhở thì Chung Linh cũng không muốn tự nguyện ở chung với mẹ chồng một lần nữa, nhưng ở nông thôn có câu: “Nuôi con dưỡng già.” Chu Bảo Cương lại là con trai, chuyện chăm sóc cho cha mẹ già tất nhiên phải là họ. Nếu như nói với chồng mình những câu như thế, thì hậu quả sẽ ra sao?
“Chả sao cả, đừng có nghĩ nhiều, chị vẫn làm chủ được mọi chuyện, cha mẹ chồng đối xử với chị rất tốt, chị thật rất khó mở miệng.” Chung Linh biết hai người già bên Chu gia rất thương con trai, từ khi Chung Linh nhắc đến việc đi tùy quân là cô đã nhận thấy rõ ràng. Cha chồng cũng đã nói giúp cô để cô có thể nhận được phần lợi nhuận chính đáng thuộc về mình, dù cho người ở bên chăm sóc cho ông là Chu Bảo Cầm, chị chồng cô.
“Chị không nói à?” Hàn Minh Minh sốt ruột thay cho Chung Linh.
“Không thể nói, nói ra chẳng có gì hay ho, chị vẫn có thể chịu được.”
Nghe Chung Linh nói thế, Vu Nhã Tĩnh và Hàn Minh Minh chỉ còn cách ngậm miệng, Chung Linh thật đúng là người thích chịu khổ, chết còn muốn sĩ diện.
Thực ra trong lòng Chung Linh đã có suy tính, dù ai làm con dâu đi chăng nữa thì cũng không thể nào mở miệng đuổi người đi được.
Mấy người phụ nữ sau khi làm xong việc ở dưới bếp, đi vào phòng cùng ngồi nói chuyện. Khi nhắc đến đứa cháu sắp ra đời của mình, bà Phùng Trân liền có dịp mở máy hát.
“Đúng rồi, suýt nữa thì mẹ quên mất, những thứ này mẹ để chung với quần áo mang đến, mẹ thật đãng trí, quên lấy chúng ra.” Bên trong cái bọc nhỏ đều là thứ này, đa số là màu hồng.
“Nhưng làm thế nào?” Hàn Minh Minh hơi kinh ngạc, nhìn cách ăn mặc và cuộc sống của Chung Linh, còn cả người mẹ chồng và anh rể này nữa. Thế nào cũng không cảm thấy gia đình họ nghèo khó? Sao lại có thể cho đứa cháu vàng cháu bạc mặc những thứ quần áo tệ thế này?
Chung Linh cũng nhìn thấy, trong lòng như hóa đá. Cô biết ở nông thôn có tục cho trẻ con mặc quần áo cũ, nhưng những thứ mà mẹ chồng mang đến... những bộ đồ màu hồng nhỏ xíu, cổ áo cũng đã bị sờn rách hết, trên quần áo còn có miếng vá lớn cỡ bàn tay, thậm chí còn có vết ố sữa không biết để từ năm tháng nào tới bây giờ. Bà Phùng Trân vừa mở ra, miếng tả lót bên dưới cũng lộ ra hết, bên trên cũng có mảnh vá. Không được! Những thứ quần áo như thế này tuyệt đối không thể mặc trên người con của cô được! Có chết cũng không được! Chung Linh hết cách, đành liếc nhìn chồng mình.
Dường như là cảm nhận được sự cầu cứu của vợ, Chu Bảo Cương liền hỏi mẹ, “Mẹ à, những thứ này mẹ từ đâu có vậy?” Anh cũng chẳng thích thú gì. Mình chỉ có một đứa con, tất nhiên phải cho nó những thứ tốt đẹp nhất, cố gắng hết khả năng của mình chứ.
“Mẹ chẳng dễ dàng gì từ trong thôn mà xin được đấy, trẻ con mặc vào thì sẽ khỏe mạnh, không bị bệnh.”
Trong lòng Chung Linh nghĩ, không bị bệnh mới lạ!
Những người còn lại đều là vai vế con cháu, cho dù không đồng ý thì cũng không thể phản bác gì.
Bây giờ Chu Bảo Cương đã lờ mờ hiểu được cảm giác của vợ.
“Đúng rồi, thằng Cương à, con đã chọn được tên cho đứa bé chưa? Ba con nói, nếu như vẫn chưa chọn được thì lấy tên do Lưu Bán Tiên đặt cho, là Chu Kim Khố, sao hả?”
Nghe xong những lời này, trừ Đinh Vinh ra, những người còn lại đều đờ cả người, cái tên này quả thật là chả ra làm sao. Hàn Minh Minh nhìn qua Chung Linh với ánh mắt đồng cảm, Chung Linh cũng ai oán nhìn lại, cô thật sự rất muốn phản đối, lại nhìn qua chồng mình một cái.
“Chuyện đặt tên, lãnh đạo con có nói qua là sẽ giúp con chọn.”
Lần này Chung Linh nhẹ nhõm thở hắt ra, đây rõ ràng là một câu từ chối, cô chưa từng nghe qua trong quân đội của họ có truyền thống này.
“Nhưng nếu đứa bé là con gái thì sao?” Vu Nhã Tĩnh dè dặt hỏi.
“Ai ya, con đừng có nói bậy, Chu gia ta ba đời đều là đơn truyền, chỉ có một đứa con trai, sao có thể để tuyệt hậu! Nếu như thật sự sinh con gái, thì cha mẹ chết đi còn mặt mũi nào mà gặp tổ tông chứ? Đúng rồi, người ta đều nói, cứ nhắc tới cái gì thì sẽ không được, nên không được nhắc con trai.”
Chung Linh lòng dạ rối bời, cái chuyện đó sao mà có tác dụng chứ! Nếu như lần này thật sự sinh con gái, thì cả đời này, cha mẹ chồng cô thật sự sẽ chẳng coi cô ra gì.
Chu Bảo Cương cũng nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của vợ, mẹ chồng nói ra những lời này, đối với người con dâu như Chung Linh mà nói, áp lực thật sự vô cùng lớn.
“Khụ, dì à, chắc dì có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con lắm nhỉ?” Vu Nhã Tĩnh cố gắng nói sang chuyện khác.
“Còn phải nói, hai đứa con đều do một tay dì chăm sóc hết. Thời của dì ấy à, phụ nữ sinh con thật đúng là đi dạo quỷ môn quan một vòng. Chuyện sinh con của phụ nữ đều bị coi là dơ bẩn, khi nằm trên giường, đến cả chiếu cũng phải cuốn lên.” Phùng Trân cảm thán.
“Vậy phải sinh con ở đâu ạ?” Hàn Minh Minh vô cùng kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghe qua những chuyện như thế này, cả Chung Linh cũng vậy.
“Thì ngồi trên đống gạch sống trên giường đất. Lúc chúng ta còn trẻ so với các con bây giờ dai sức hơn nhiều! Thanh niên bây giờ càng ngày càng yếu ớt. Mấy ngày trước, trong xóm có một phụ nữ trẻ, lúc sinh con còn để cho chồng đi vào phòng, thật không may mắn! Cái việc có thể mang đến tai ương cho chồng mình, đã vào rồi thì thôi đi, đằng này còn cho chồng hai cái tát, mấy đứa nói xem đó là cái loại chuyện gì chứ?”
Nghe xong, Chung Linh và Vu Nhã Tĩnh đưa mắt nhìn nhau, quả thật là không biết nói sao.
“Dì à, vậy chắc dì có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con lắm nhỉ? Đại Nha nhà con, lúc nhỏ thật sự rất khó chăm.” Vu Nhã Tĩnh biết đề tài vừa rồi Chung Linh không thích nghe, cô lại lái sang chuyện khác.
“Tất nhiên rồi, chẳng nói xa xôi gì, con bé Hoa Hoa nhà chị nó là do ta trông từ nhỏ đến lớn đấy. Lúc sinh Hoa Hoa là đầu mùa đông, điều kiện cũng rất tệ, chỉ có mấy cái tã lót phải thay đổi liên tục, dù có tè ướt cũng không thể đem giặt, chỉ có thể đem hong khô rồi dùng tiếp.”
Được rồi, Chung Linh quả thật là không muốn nghe nữa, cô choáng váng hết cả đầu rồi!
Mấy người đàn ông như nghe kể chuyện, thật không thể nào tưởng tượng được sẽ để cho vợ con mình sống những ngày như thế.
Chung Linh nghe thấy không được để chồng vào phòng sinh, cũng tốt thôi, nhưng nếu như để con mình lớn lên giống bé Hoa Hoa vậy thì tuyệt đối không được! Bản thân có điều kiện thì phải để cho con cái sống cho tốt chứ!
Buổi tối, Chu Bảo Cương ngủ cùng Đinh Vinh. Nằm trên giường, anh ngẫm lại những biểu hiện, những thay đổi của vợ từ lúc mẹ mình đến ở chung tới bây giờ, anh đã thấm được những lời Châu Khải nói, cậu ta nhắc nhở anh thật sự rất đúng lúc. Sự thuận hòa của mẹ và vợ đối với anh rất quan trọng, vì cả hai người anh đều rất yêu quý. Nhưng tại sao hai người đó lại không thể sống chung được? Nếu như thật sự không muốn có xung đột, thì bắt buộc Chung Linh phải chịu đựng rồi. Nhưng để một người phụ nữ mang thai phải chịu đựng như thế, quả thật là một yêu cầu quá đáng! Khi đối đãi với mẹ mình, thái độ của vợ luôn luôn rất biết điều, đây chắc chắn không phải vì hạn chế bởi vai vế, mà hơn hết là vợ không muốn mình phải khó xử.
...
Chung Linh suy nghĩ rất lâu, buổi tối trước khi đi ngủ, cô nói ra suy nghĩ của mình với mẹ chồng, đó là để cho Chu Bảo Cầm đem tất cả tiền bạc đổi thành công trái nhà nước hoặc là dùng để sửa nhà, mua đồ đạc.
“Tại sao vậy? Không phải trước đây con nói, không thể đem tiền sống biến thành tiền chết à?” Phùng Trân thật không hiểu nổi.
Chung Linh nghĩ phải giải thích thật cặn kẽ cho bà, có như thế thì có thể bà sẽ trở về nhà.
“Nhưng bây giờ thì khác, mẹ à, bây giờ trong tay anh rể có tiền, không phải là anh chàng nghèo hèn trước đây nữa rồi. Dù cho không dựa vào nhà chúng ta thì anh vẫn có thể tự lập. Bây giờ anh ta hoàn toàn có thể li hôn với chị, đi lấy người phụ nữ khác.” Lời này Chung Linh cũng không phải chỉ có ý hù dọa bà, những ví dụ cho trường hợp này sau này rất nhiều, thăng quan tiến chức liền vứt bỏ người vợ cơ hàn của mình.
“Con nói vậy là sao? Mẹ không tin nó dám!” Phùng Trân không tin là Đinh Vinh có gan làm vậy.
“Mẹ, bây giờ có thể không dám, nhưng mẹ thử nghĩ xem, tại sao bây giờ anh lại muốn có con trai? Mà còn quyết liệt như vậy? Một là anh ta thật sự rất muốn có con trai, hai là, đối với chị mà nói, ngày xưa ‘vô tự’ không phải là một trong những lý do để bỏ vợ sao? Dù bây giờ chuyện này không phổ biến, nhưng anh ta nhắc đến vấn đề này là có ý gì?” Chung Linh nhìn mẹ chồng.
“Rõ ràng là anh ta có cái suy nghĩ đó.” Trong lòng Chung Linh cảm thán, tại sao nhất định bắt mình phải sinh con trai? Con gái với con dâu làm sao mà giống nhau được!
“Không thể nào?” Phùng Trân chỉ nghĩ đơn giản là tình cảm giữa hai vợ chồng con gái thay đổi mà thôi, có tiền rồi, có thể đứng thẳng lưng rồi, không còn lo ngại bên nhà vợ nữa.
“Hiện tại anh rể là chủ lực lo liệu những việc bên ngoài, dù không có mọi người thì anh ta vẫn có thể tiếp tục làm tốt, vì thế mà thái độ của anh mới kiên quyết như vậy. Bây giờ mẹ về nhà bảo chị con sắp xếp sửa nhà cửa, mua xe, chỉ để lại một ít tiền để quay vòng vốn thôi, còn lại đều đem đi mua công trái nhà nước hết. Trong nhà không có tiền mặt, hay là nói đem tiền mua hết đồ đạc rồi, thì anh rể sẽ không dám làm gì nữa.” Chung Linh cũng nghĩ đây là cách tốt nhất.
“Có thể không?” Phùng Trân có chút bất an.
“Chuyện làm ăn bây giờ không thể được như trước đây nữa rồi, chỉ cần anh ta đồng ý chuyện sửa nhà, mua xe, nhất là mua công trái nhà nước, đến khi anh ta có muốn làm gì thì cũng không có tiền trong tay, vậy là cuộc sống của chị có thể yên ổn trong mấy năm rồi. Sau mấy năm nữa, có chút tuổi rồi, thì anh rể sẽ không muốn những thứ này nữa.” Cách này là cách hoãn binh của Chung Linh, cũng có thể nhất tiễn song điêu.
“Sửa nhà không phải tốn nhiều tiền sao?” Phùng Trân cũng hiểu rõ việc sửa nhà cửa là một việc lớn!
“Vâng ạ, mẹ có thể nới nhà chị liền với nhà chúng ta, làm cái sân rộng. Trước tiên thì năm nay cứ làm nền nhà cái đã, năm sau là có thể động công rồi. Nhưng phải tranh thủ, không bao lâu nữa là quê mình vào đông rồi mà.” Phùng Trân nghe những lời Chung Linh nói, cảm thấy rất khả thi, nếu như con gái bà mà li hôn thì chuyện quá sức tệ rồi. Đúng, phải sửa nhà, trước tiên cứ làm như thế, phải về nhà thương lượng với ông già mới được.
“Lần này mẹ tới đây là muốn chăm sóc con, như vậy...” Phùng Trân tất nhiên là lo lắng cho cơ thể của con dâu.
“Không sao đâu mẹ, quan hệ của con với hàng xóm rất tốt. Bên bộ đội cũng có thể giúp đỡ, mẹ đừng có lo lắng quá.”
“Vậy thì tốt, chắc mẹ sẽ tranh thủ về sớm để thương lượng với cha của con.”
Rốt cuộc thì, giấc ngủ này, Chung Linh cũng có thể ngon giấc.
_________________