• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Linh đối với Chu Bảo Cương rất tốt, một lòng lo nghĩ cho anh. Về mặt sinh hoạt, cô chăm sóc anh rất tỉ mỉ chu đáo, về mặt tình cảm cũng không hề thay đổi. Thậm chí, từ những tiểu tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống cũng có thể nhìn ra được dụng tâm của cô. Nhưng mà, Chung Linh biết đây là chuyện mà mọi người phụ nữ đều có thể làm cho người mình yêu thương, nên cô hoàn toàn không cảm thấy tủi thân hay là không cam tâm gì hết. Những việc làm này lại khiến cho cô cảm thấy rất hạnh phúc. Mà thật ra, Chung Linh cũng biết, những chuyện mà Chu Bảo Cương làm cho mình đâu chỉ dừng lại ở những chuyện có thể thấy được thôi đâu? Chẳng hạn như chuyện làm ăn của cô, anh cũng đã rất bao dung rồi.

Chuyện làm ăn của Chung Linh càng làm càng lớn, cô không tin là Chu Bảo Cương không nhận ra điều đó. Chỉ riêng những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, quần áo mặc thường ngày mà cô mua, không phải ai cũng có thể dùng được, chứ đừng nói tới những món đồ cổ gía cả không hề rẻ mà cô cứ liên tùng tục rinh về nhà, vậy mà anh chẳng nói lời nào. Chuyện này đâu phải người đàn ông nào cũng có thể làm được đâu.

Trong chuyện nuôi dạy con cái, Chu Bảo Cương cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hầu hết mọi gia đình trong quân đội đều lựa chọn đưa con nhỏ về quê để nuôi dưỡng, ăn học. Ngay cả vợ chồng Chu Xuân Lai từ đầu cũng đã biết việc này, vì thế nên từ sớm đã tính đến chuyện nuôi dưỡng cháu đích tôn. Nhưng Chu Bảo Cương đã thay Chung Linh gạt bỏ quyết định đó của cha mẹ. Chuyện này đều làm cho Chung Linh rất cảm kích, càng cảm thấy người mà mình yêu thương cũng thương yêu mình sâu đậm. Nếu không thì một người theo chủ nghĩa đàn ông mạnh như anh làm sao có thể để cho vợ mình làm ăn buôn bán lớn như thế. Cũng phải nói là dựa vào thu nhập hiện nay của Chu Bảo Cương và Chu gia, anh hoàn toàn có thể để cô an phận mà ở nhà quán xuyến chuyện nhà.

Hoa Hoa tan học về nhà, nhìn thấy cậu mợ mang theo em trai trở về. Chung Linh có thể nhìn ra được con bé hay xấu hổ đó rất vui mừng, ánh mắt con bé cứ dán dính vào hai người bọn cô, còn rất thích nhìn qua đứa em trai đang ngồi cạnh ông bà ngoại mình. Chung Linh đem quần áo và bánh kẹo cô đem về cho Hoa Hoa ra, cô bé rất vui mừng. Trời sắp trở lạnh, Chung Linh biết mùa đông ở đây rất lạnh, vì thế nên đã mua cho Hoa Hoa một cái áo lông. Cái áo này là mẫu mới, áo lông có mũ màu xanh, còn có một chiếc váy bằng nỉ dày màu đen điểm những đóa hoa màu đỏ, rất xinh xắn.

Phải biết rằng, những thứ quần áo này ở nông thôn không thể mua được. Trong thôn cũng không thịnh mặc váy đầm, trừ phi là những bé gái không đi học, vào mùa thu đông càng không có người mặc.

Bánh kẹo mà Chung Linh mua cũng là những thứ ở đây không thể mua được, bánh kẹo được đựng trong hộp sắt. Vậy là con bé có thể khiến cho chúng bạn hâm mộ rồi đây. Nhìn dáng vẻ của con bé rất vui mừng.

Ngày hôm sau, Chu Bảo Cương ở nhà giúp việc vặt, còn Chung Linh muốn đến xem tình hình của trại chăn nuôi nên cô dẫn theo con trai đi về hướng trước đây là nhà của Chu Bảo Cầm. Trại chăn nuôi đặt ở đó. Nhưng khi gần đến nơi, Chung Linh gặp một người mà cô cực kỳ không muốn gặp – Lâm Mỹ. Nhìn dáng vẻ của cô ta không được tốt lắm. Người ta đều nói ‘tướng tùy tâm sinh’, mặc dù cô ta ăn mặc rất mốt nhưng Chung Linh lại thấy vẻ mặt của cô ta rất đau buồn.

Lâm Mỹ nhìn thấy Chung Linh cũng giật mình một cái, sau đó thì nở một nụ cười khinh bỉ.

“Chao, tôi còn tưởng là ai kia chứ! Quan bà về rồi đấy à, còn đem theo quý tử nữa chứ! Sao rồi? Không nhận ra tôi rồi sao?” Cách nói chuyện của Lâm Mỹ vẫn như cũ, đầy giễu cợt và khiêu khích.

“Đúng vậy, về thăm người thân. Cuộc sống của cô hình như cũng không tệ nhỉ!” Chung Linh thật sự cực kỳ không thích con trai mình nhìn thấy cảnh này.

Lâm Mỹ nhìn thấy đứa bé trong lòng Chung Linh, sắc mặt vô cùng phức tạp. Đứa bé đó đáng nhẽ phải do cô sinh ra mới đúng.

“Nhờ phúc của cô, tôi sống rất tệ.”

Chung Linh không hiểu ý của cô ta.

“Phúc của tôi? Tôi đã làm gì cô sao?” Chung Linh hiểu loại người như Lâm Mỹ, dù cô ta có sống thế nào thì thù oán với Chung Linh cũng sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

“Cô còn nói không có? Cô cướp chồng của tôi, cướp đoạt cuộc sống hạnh phúc vốn là của tôi, cô còn nói không làm gì? Tôi ghét cay ghét đắng cái vẻ mặt đạo đức giả của cô!”

Nếu như không rõ nội tình mà nghe những lời này của Lâm Mỹ, người nghe nhất định còn nghĩ Chung Linh là kẻ thứ ba ấy chứ. Trước mặt con trai, Chung Linh không muốn tranh cãi với cô ta. Hơn nữa, có nói cũng không có nghĩa lý gì, cô ta vốn chẳng thể dùng đạo lý để nói chuyện.

“Cô nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng còn cách, tùy cô.” Chung Linh dẫn con trai đi qua trước mặt cô ta.

“Cô sợ con trai cô biết hành vi vô sỉ của cô sao?”

Chung Linh thật sự rất mệt khi đối diện với loại phụ nữ như thế này.

“Tôi nghĩ rằng chẳng ai nghĩ tôi như thế cả, chỉ có cái loại phụ nữ đầu óc không bình thường như cô thôi.” Chung Linh không muốn bị cô ả làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

“Tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu. Chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ không để cho cô yên.”

Chung Linh rất ghét bị Lâm Mỹ quấy rầy như thế này.

“Cô tưởng cô là ai? Cô năm lần bảy lượt làm phiền chúng tôi, quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Tính nhẫn nại của tôi có hạn, cô nên biết là tôi hoàn toàn có thể khiến cho cuộc sống của cô cực kỳ tồi tệ đấy.”

Chung Linh chẳng phải chỉ dọa suông. Phụ nữ, vào lúc bảo vệ gia đình và người yêu của mình, chuyện gì cũng tuyệt đối có thể làm ra.

Lâm Mỹ không tiếp tục khiêu khích nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Chung Linh thì cô ta càng thêm thù hằn.

...

Ở trại chăn nuôi, Chung Linh gặp được vợ chồng Đinh Vinh và Chu Bảo Cầm. Đinh Linh ôm Chu Lăng Vân ra ngoài chơi. Chu Bảo Cầm nhìn thấy vẻ mặt của Chung Linh không tốt, không nhịn được liền hỏi cô.

“Sao vậy?”

Chung Linh cũng không giấu giếm chị ta.

“Em mới gặp Lâm Mỹ, cô ta nói rất nhiều câu nghe không lọt tai. Em thật không hiểu, vì sao lâu như vậy mà cô ta vẫn oán hận nhiều như thế.”

Chung Linh không muốn bị người đàn bà đó ảnh hưởng, nhưng cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng.

“Cô ta ấy hả, em cũng mặc kệ cô ta đi. Bây giờ cô ta sống không được tốt lắm, chị đoán là ai cô ta cũng oán hận hết.” Chu Bảo Cầm khuyên Chung Linh.

“Em thấy quần áo cô ta mặc cũng đẹp đẽ lắm mà.” Chung Linh thấy rất kỳ quái.

“Bây giờ cô ta làm việc trong thôn, thu nhập cũng khá lắm, nhưng cuộc sống gia đình thì không được như ý.” Chu Bảo Cầm ngồi xuống bên cạnh Chung Linh.

“Cuộc sống gia đình? Không phải là cô ta đã lấy chồng rồi à?” Chung Linh quay đầu lại hỏi Chu Bảo Cầm, cô muốn biết nhiều chuyện hơn.

“Đúng vậy. Nhưng mà số của cô ta cũng thật không tốt. Chị biết em ghét cô ta nên cũng không nói với em. Cô ta gả cho một người tên là Vương Đại Hải, là một tên du thủ du thực, rượu chè, gái gú, bài bạc cái gì cũng dính vào. Mẹ chồng của cô ta còn tráo trở hơn nữa, vào ngay đêm tân hôn liền đến đòi tiền sính lễ của Lâm Mỹ, nói là muốn dọn ra ở riêng. Thế là nhà họ dọn ra riêng vào ngay ngày đó. Mà đã ra riêng rồi thì Lâm Mỹ với chồng chỉ có quay về sống ở nhà mẹ đẻ thôi. Mà cái tên Vương Đại Hải đó mỗi lần uống vào là lại lôi cô ta ra đánh, chắc là vì có nghe qua chuyện đính hôn trước đây giữa cô ta và Cang Tử. Đến nỗi khi cô ta mang thai năm tháng rồi mà vẫn bị đánh tới xảy thai luôn.”

Chung Linh nghe xong những chuyện này cũng rất thông cảm cho lâm Mỹ.

“Ngay ngày tân hôn mà còn tới đòi sính lễ à?”

Lẽ ra sính lễ chính là cho cô dâu, sao mà còn đòi lại kia chứ?

“Đúng vậy đấy. Nói là chia nhà dọn ra riêng gì đó.”

Chung Linh thở dài một tiếng. Gặp phải mẹ chồng thế này thì ai cũng bó tay.

“Anh rể sao rồi chị?” Chung Linh nhỏ tiếng hỏi Chu Bảo Cầm.

“Vẫn như vậy, bụng dạ hẹp hòi quá, cứ đòi phải sinh cho bằng được đứa con trai. Em nói thử xem, bây giờ nghiêm như vậy, sinh con trai gì chứ! Không cho ảnh mua xe ảnh cũng không vui. Cuộc sống bây giờ không dễ dàng nữa rồi, quy mô của trại chăn nuôi mở rộng ra, nhưng mà hiệu quả và lợi ích thì lại giảm xuống.”

Hiện tại Chu Bảo Cầm vẫn còn rất hài lòng với tình hình cuộc sống của mình, nhưng vẫn không tránh khỏi vì lo lắng cho mai sau mà rầu rĩ.

“Nếu không được thì chị đem trại chăn nuôi đổi cho thôn đi. Làm cái này vừa mệt, mà thu nhập cũng không bao nhiêu.”

Chung Linh biết ở trong thôn này, thu nhập từ nuôi heo cũng không phải là cao, hơn nữa, cạnh tranh cũng bắt đầu ngày một khốc liệt.

“Vậy phải làm gì chứ?”

Chu Bảo Cầm cũng biết làm nghề này chẳng thú vị gì, nhưng cũng chẳng có hạng mục gì tốt hơn.

“Thu mua sỉ đi! Bây giờ thị trường phụ phẩm nông sản đang mở rộng, chắc chẳng bao lâu sau sẽ cho phép người dân chúng ta thu mua sỉ đó chị.”

Chung Linh biết hạng mục này kiếm tiền rất khá, nhưng không biết là Đinh Vinh có thể làm được hay không.

“Thật sao. Chuyện này có thể làm sao?” Chu Bảo Cầm chưa từng làm qua nghề bán buôn.

“Đương nhiên rồi ạ, lợi nhuận rất lớn đó. Nhưng em vẫn phải cảnh giác trước cho chị biết, nếu như làm được rồi, trong tay có nhiều tiền mà chị không giữ chặt được anh rể, mà anh rể có tiền rồi, không cần cái nhà này nữa thì lúc đó chẳng phải em hại chị rồi sao!”

Chu Bảo Cầm nghe xong những lời này của Chung Linh, suy nghĩ hết cả buổi trời.

“Tiểu Linh, chị cũng nhìn ra em là một người thông minh, chị nghe em hết. Em nói chị phải làm sao? Nếu như chuyện này mà thành, em chính là thiết tỷ muội (1) của chị, cả đời này chị nguyện hầu hạ cho em.”

Nghe Chu Bảo Cầm nói như vậy, Chung Linh không thể nhịn được mà cười.

“Nghe chị nói kìa. Em cũng là phụ nữ mà. Đối với chị em chúng ta mà nói, tiền tuy rằng quan trọng, nhưng mà gia đình vẫn là quan trọng nhất. Nếu như chuyện này chị muốn thành thì chỉ cần một câu nói thôi: tự mình làm chủ, nắm chặt tiền trong tay. Em sẽ bỏ vốn cho chị. Nhưng mà, em phải nói thật, trừ chị ra em chẳng yên tâm giao cho ai hết.”

Đối với Chung Linh mà nói, Chu Bảo Cầm là người thân thiết với chồng mình nhất, trừ chị ấy ra, Chung Linh chẳng yên tâm giao tiền của mình cho ai cả. Mà cũng chỉ có Chu Bảo Cầm cầm tiền thì Chung Linh mới có thể yên tâm được. Bởi vì Chung Linh cho rằng, người đó phải như thế nào đó thì mình mới có thể đem tiền của mình cho người ta được

“Được, Tiểu Linh, chị nghe em.”

Chu Bảo Cầm cũng là một người giỏi giang, nhưng ở nông thôn, phụ nữ đã kết hôn thì không nên quá tài giỏi.

“Chuyện này còn phải đợi. Chuyện này chị đừng nói cho ai hết, ngay cả anh rể chị cũng không được nói, chị biết chưa?”

Chung Linh lo lắng Chu Bảo Cầm không giữ kín chuyện được.

“Em yên tâm, chị biết rồi.”

Chu Bảo Cầm rất biết ơn Chung Linh. Những lời Chung Linh nói lần này, tuy rằng có chút đề phòng đối với chồng mình, nhưng quả thực mọi chuyện đều vì cô mà suy nghĩ hết.

...

Chu Bảo Cương nói với Chung Linh là anh muốn thăm chiến hữu của mình, chính là hai người ngày trước hay qua lại nhà mình, một người là Hình Bân, một người là Lý Chí Huân. Hai người họ ở cách nhà Chu Bảo Cương cũng không xa.

Vốn dĩ Chung Linh muốn về nhà mẹ, nhưng anh đã nói thế thì cô chỉ đành ngày sau hẳn về thôi.

Lúc chiều tối Chu Bảo Cương trở về, sắc mặt rất tệ. Chung Linh gọi anh ra ăn cơm, anh cũng mặc kệ, cứ thế mà đi về phòng. Hai vợ chồng Chu Xuân Lai cũng không yên tâm, Chung Linh càng không thể yên tâm, trước giờ có thấy anh như vậy đâu. Cô lập tức bỏ dở việc đang làm, theo anh vào phòng.

“Chuyện gì vậy ạnh?”

Chu Bảo Cương nằm trên giường, vắt tay lên trán.

“Không có gì.”

Ngữ khí của anh vô cùng chán chường, điều này lại càng làm cho Chung Linh lo lắng.

“Anh, rốt cuộc là anh bị gì vậy? Đừng có dọa em mà, anh sao vậy? Không phải là đi thăm bạn chiến đấu sao?” Chung Linh nằm xuống bên cạnh chồng.

“Lý Chí Huân mất rồi.”

Một câu của Chu Bảo Cương làm cho Chung Linh sững người.

“Sao mà.... trước đây anh không biết sao?”

Chung Linh biết Lý Chí Huân là chiến hữu của Chu Bảo Cương, cũng là bạn học của anh trong trường quân đội.

“Sau khi anh bị thương thì không có liên lạc với cậu ấy. Sau này cậu ta cũng bị điều đi nơi khác nên đã mất liên lạc.”

Lúc này Chu Bảo Cương chỉ muốn tĩnh lặng nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn thấy nét mặt lo âu của vợ nên vẫn là nói cho cô biết.

“Chuyện khi nào vậy?” Chung Linh biết rằng tâm tình của anh lúc này rất khổ sở.

“Hơn hai năm rồi. Anh đến nhà Hình Bân trước, người nhà của cậu ta nói cậu ta hiện giờ ở nhà của Lý Chí Bân, kết hôn với vợ của Lý Chí Bân rồi.”

Tin này làm cho Chung Linh rất kinh ngạc.

“Chuyện này là sao vậy?”

Chẳng lẽ đằng sau bi kịch này còn có chuyện xấu xa gì hay sao?

“Là sau khi Lý Chí Huân hy sinh, Hình Bân bắt đầu đến chăm sóc cho cha mẹ và vợ của Lý Chí Huân.”

Thì ra là như vậy. Chung Linh cảm thấy xấu hổ vì những suy đoán của mình.

Chu Bảo Cương ôm lấy Chung Linh, chôn đầu của anh vào ngực cô.

Chung Linh biết là anh đang khóc.

Nước mắt của đàn ông đâu có dễ rơi, anh nhất định là rất đau khổ.

...

Sáng ngày hôm sau, Chu Bảo Cương cùng Chung Linh đi đến nhà Lý Chí Huân. Chu Bảo Cương có nói qua cho Chung Linh biết, vào thời này, tiền tử tuất chỉ có hơn 100 đồng, đối với cô nhi quả mẫu mà nói thì chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Chung Linh cũng nhớ rằng, sau khi trở về từ chiến trường, Chu Bảo Cương hay lấy tiền phụ cấp của mình gửi cho gia đình các chiến hữu đã hy sinh.

Dưới sự chỉ dẫn của người trong thôn, hai người cũng đến được nhà của Lý Chí Huân, bây giờ nên nói là nhà của Hình Bân mới đúng. Còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng mắng chửi truyền ra từ trong sân.

“Cái loại đê tiện không biết xấu hổ nhà cô, chồng chết chưa bao lâu mà đã kết hôn với bạn của chồng. Không biết là ở sau lưng cô đã dụ dỗ bao lâu rồi. Nói không chừng ngay cả đứa con cũng không phải là của con trai ta........”

Nghe ra là mẹ của Lý Chí Huân đang mắng chửi.

Nhìn thấy vợ chồng Chu Bảo Cương bước vào, bà nhanh chóng rời khỏi. Nhìn thấy Chu Bảo Cương bà còn hừ một tiếng.

“Bà không nhận ra anh à?” Chung Linh khó hiểu nhìn chồng mình.

“Anh chưa từng đến đây.”

Đi vào trong sân, hai người liền nhìn thấy một gian nhà nửa ngói bình thường, sân nhà rất sạch sẽ, cửa phòng mở toang. Hai vợ chồng Chu Bảo Cương cứ thế mà đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một đứa bé gái khoảng hai, ba tuổi, ngồi khóc trên giường.

“Xin hỏi đây là nhà của Lý Chí Huân phải không?” Chu Bảo Cương mở miệng hỏi.

Người phụ nữ đó ngẩng đầu nhìn hai người bước vào. Lúc này cô mới lau lau nước mắt, đứng dậy, đặt đứa con xuống giường.

“Hai vị là?” Tôn Dĩnh không quen biết đôi nam nữ mới đến, ăn vận không hề tầm thường này.

“Tôi là chiến hữu của Lý Chí Huân và Hình Bân, đây là vợ của tôi.”

Nghe Chu Bảo Cương nói vậy, Tôn Dĩnh vội mời hai người ngồi. Ba người ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Thì ra, lúc biết tin Lý Chí Huân hy sinh là khi Tôn Dĩnh đang mang thai được bốn tháng. Biết chồng không còn nữa, cô cũng không nhẫn tâm bỏ đứa con trong bụng. Sau khi Hình Bân trở về, biết được tình hình gia đình của cô nên rất thường qua giúp đỡ. Mẹ chồng của Tôn Dĩnh biết được con dâu thứ hai sinh con gái nên cũng chẳng quan têm đến cái gia đình nhỏ đã đổ vỡ này nữa. Hình Bân thấy cô tội nghiệp nên rất thường lui đến. Hai người họ tháng trước đã đăng ký kết hôn. Nhưng mẹ của Lý Chí Huân rất gai mắt chuyện con dâu trước kia của mình bước tiếp bước nữa, mà người đó lại chính là chiến hữu trước kia của con trai mình, tâm trạng càng thêm khó chịu. Những khi không có chuyện gì bà lại hay qua để mắng nhiếc một trận.

“Hình Bân đâu?”

Chu Bảo Cương nhìn quanh thấy gia đình này quả thật chẳng giàu có gì, các loại vật dụng sinh hoạt đều đã cũ kỹ.

“Ảnh đi làm công ở kho lương thực rồi.”

Chung Linh biết cái gọi là làm công chính là đi khiêng bao tải cho người ta, công việc rất cực khổ. Chu Bảo Cương nhất định cũng biết điều đó, đau lòng nghĩ đến tình cảnh khó khăn của chiến hữu mình, chân mày đều nhăn hết lại.

Trưa, Hình Bân trở về, anh không ngờ là lại gặp được Chu Bảo Cương và Chung Linh. Chiến hữu gặp nhau, hai người ôm chầm lấy nhau. Chung Linh và Tôn Dĩnh cũng không nhịn nổi, vành mắt đỏ hoe.

“Sao cậu không đến tìm anh, anh có thể giúp mà.” Chu Bảo Cương trách người chiến hữu của mình, vì sao không liên lạc gì với anh hết.

“Giúp gì chứ. Sao cũng phải sống mà, hiện giờ cũng tốt rồi.”

Chung Linh nhịn không được mà cảm khái, có người chỉ cầu mong sự giúp đỡ của người khác, còn có người thì chỉ muốn dựa và sức lực của chính bản thân mình. So với những thân thích bên Chu gia, sự chênh lệch này lớn biết bao!

“Cậu không coi anh là huynh đệ à? Sao đến cả chuyện Lý Chí Huân hy sinh cậu cũng không nói cho anh biết?” Chu Bảo Cương vẫn không nhịn được oán trách Hình Bân.

“Không phải là không muốn nói cho anh biết, nhưng lúc đó nghe tin anh cũng bị thương phải nằm viện, em có thể nói ra sao? Sau này nghĩ kỹ, thôi cũng không nhắc đến nữa, dù sao thì trước sau gì anh cũng biết thôi.”

Thì ra đây đều là vì nghĩ cho Chu Bảo Cương.

Chung Linh quan sát Tôn Dĩnh và đứa con của cô. Sắc mặt của Tôn Dĩnh vàng vọt mà đứa bé trông cũng rất gầy yếu. Nghe hai người ấy nói thì đứa bé còn phải lớn hơn cả Chu Lăng Vân, nhưng bây giờ xem ra đứa bé nhỏ con hơn Chu Lăng Vân nhiều. Đồ dùng trong nhà cũng chẳng còn mới, tấm rèm cửa bằng vải bông trên cửa đã giặt đến bạc thếch ra, đồ vật trong nhà cũng không nhiều, tất cả đều chứng tỏ rằng cuộc sống của cái gia đình nhỏ này chẳng dễ chịu gì.

Tôn Dĩnh sợ sệt nhìn Chung Linh, đứa bé cũng như vậy, lộ ra cái vẻ thẹn thùng và nhút nhát. Chung Linh rất thích cô Tôn Dĩnh này, cô có dáng vẻ rất bình thường, hay ngượng ngùng, chắc là có liên quan đến việc tinh thần bị chèn ép lâu ngày, nhưng Chung Linh cảm thấy người phụ nữ này rất kiên cường và thiện lương. Từ việc cô không nhẫn tâm bỏ đi đứa con của Lý Chí Huân có thể thấy rằng cô là một người phụ nữ rất tốt. Ngay cả khi nãy bị mẹ chồng trước mắng nhiếc trong sân, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn. Cô ấy nên có được hạnh phúc mới phải.

Vốn ra Chu Bảo Cương và Chung Linh phải đi về, còn Hình Bân cũng phải đi làm tiếp. Nhưng Hình Bân và vợ cứ nằng nặc đòi hai người ở lại ăn cơm. Cơm nước cũng chẳng phải thịnh soạn gì, nhưng nhìn là có thể thấy được rằng hai người họ cũng đã rất cố gắng.

Tất cả mọi người đều không có tâm trạng ăn cơm, chỉ có cô bé con Lý Ngọc Oánh, ăn đến là ngon miệng. Lúc đầu Tôn Dĩnh và con gái không muốn ngồi ăn cùng, nhưng Chung Linh không chịu. Bây giờ nhìn con bé ăn ngấu nghiến thế này, cảm giác thật chua xót.

Trên đường về nhà, Chu Bảo Cương và Chung Linh trầm mặc rất lâu. Cuối cùng Chu Bảo Cương lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Tiểu Linh, chuyện này anh giao cho em.” Một câu nói rất đơn giản.

Chung Linh biết rằng đây là yêu cầu rất hiếm khi Chu Bảo Cương đặt ra cho cô, đây cũng là tín nhiệm mà anh dành cho cô.

“Anh yên tâm đi, em biết rồi.”

Dù cho Chu Bảo Cương không nói thì Chung Linh cũng sẽ không thể ngồi yên không lo được. Cô rất khâm phục đôi vợ chồng này. Cô nhất định sẽ làm cái gì đó cho họ.

Chu Bảo Cương đưa cho Hình Bân 500 đồng, nhưng hai vợ chồng đó nói cái gì cũng không cần. Cuối cùng thì Chung Linh nói, đây là tiền dành cho con gái của Lý Chí Huân, lúc này hai người mới nhận lấy. Nhưng 500 đồng thì có thể giải quyết được chuyện gì chứ? Nhà cửa phải tu sửa rồi, đứa bé cũng nên bổ sung dinh dưỡng. Cha mẹ của Lý Chí Huân tuy rằng vẫn còn một người con trai nhưng vẫn rất hay đến hỏi hai người họ tiền sinh hoạt phí, Hình Bân và Tôn Dĩnh đều nhẫn nhịn mọi thứ. Tất cả đều vì Lý Chí Huân, đều vì cái tình cái nghĩa.

(1) Nguyên văn: thiết tỷ muội nhi (铁姐妹儿) – Từ “thiết” trong “sắt thép” – nghĩa là quan hệ tình cảm rất tốt, rất có nghĩa khí. Đây là một cách nói của người Đông Bắc Trung Quốc, giống như là hảo tỷ muội vậy. Mình muốn nói thêm là đa số các món ăn được đề cập đến trong truyện cũng là món ăn đặc trưng của vùng Đông Bắc Trung Quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK