Giờ này hầu hết mọi người đều đã trở về phòng, chỉ còn những bạn ở lại dọn dẹp bàn ghế và sân khấu cùng với nhân viên của khu nghỉ dưỡng. Tú bỏ đôi dép mình ra và cho chân trần đi xuống cát. Vào buổi tối thì cát mát lạnh hơn vì không có ánh mặt trời. Nó khiến cho Tú cảm thấy một phần nào đó dễ chịu hơn. Đi đến bờ biển, Tú nhìn ra nơi chân trời xa xăm. Buổi tối biển chỉ có một màu đen, chẳng biết đâu là điểm dừng. Nhưng thật lạ nó lại có thể đưa tâm trí của Tú đi thật xa. Nhìn ra biển nghe tiếng sóng rì rào làm lòng thấy nhẹ nhàng. Những lời lúc nãy Tú nói với Nhi đều là những lời từ tận đáy lòng. Hy vọng nó cũng sẽ có ý nghĩa với Nhi như nó có ý nghĩa với Tú vậy.
Tú tiến ra xa hơn để nhúng chân mình vào nước biển, thích cái cảm giác yên bình khi sóng vừa ập đến rồi lại vội vã rút về, cuốn theo biết bao nhiêu cát quanh chân cũng như kéo đi luôn cả sầu muộn. Nếu có thể, chắc Tú cũng muốn đứng đây suốt đêm. Nhưng vừa đứng một lúc thì có một thầy chạy lại nhắc nhở Tú trở về phòng vì nhà trường cần đảm bảo sự an toàn cho học sinh. Dạ vâng vài câu, Tú lên bờ phủi cát rồi xỏ chân vào dép đi về.
Về đến nơi, lấy chìa khoá mở cửa phòng thì thấy đèn đã tắt, chỉ có ánh đèn vàng mờ le lói trên bức tường. Phương đã nằm ngủ trên một chiếc giường sát tường. Trên chiếc giường còn lại là một không gian trống trãi, không thấy ai. Tú nhìn qua ghế mới thấy Nhi đang ngủ trên đó, đầu gục xuống bàn. Đôi giày sandal đang mang còn không màng tháo ra. Cẩn thận, Tú cúi xuống từ từ kéo mở quai và tháo giày giúp Nhi. Tú nhìn sang chiếc giường trống rồi nhìn lại Nhi, muốn trách tại sao lại ngốc như thế, không lên giường ngủ mà lại ngồi ngủ ở đây. Tú biết nếu đánh thức Nhi dậy, với cái tính cứng đầu và hay nghĩ cho mọi người, Nhi sẽ không chịu ngủ trên giường. Tú đành phải dùng biện pháp im lặng bế Nhi từ ghế sang, hy vọng Nhi sẽ không bị đánh thức. Tú chu đáo chuẩn bị giường trước, đẩy mền qua một bên để Nhi không nằm lên mền. Thận trọng, Tú đưa một tay ra sau lưng Nhi, một tay đưa ra sau đầu gối rồi nhấc Nhi lên. Lúc đầu Nhi có động đậy, nhưng sau đó lại yên. Có vẻ vì quá mệt nên Nhi đã đi sâu vào giấc ngủ. Khoảng cách giữa giường và ghế cũng không xa lắm nên Tú cũng không gặp khó khăn gì. Xong xuôi, Tú kéo mền đắp cho Nhi.
Thế là hai chiếc giường đã có chủ.
Sau khi vào nhà tắm thay đồ và vệ sinh cá nhân, Tú quay ra ngủ trên cái ghế lúc đầu Nhi đã ngủ.
Sáng hôm sau, không biết là mấy giờ mà khi mở mắt dậy Tú đã thấy trong phòng không còn ai. Tú ngồi dậy, vươn vai thì có cái gì rớt xuống đất. Nhìn xuống mới thấy đó là cái mền. Đã có ai đó đã đắp lên cho Tú. Là Nhi hay Phương? Trên bàn có để một cái phiếu ăn sáng. Tú nghĩ Nhi và Phương đã đi ăn sáng rồi. Quần áo đồ đạc cũng đã được xếp hết vào giỏ. Cũng đúng, trưa nay là xuất phát về Sài Gòn.
Đến nhà hàng ăn sáng thì quả thật là thấy Phương đang ngồi ăn, nhưng Tú không thấy Nhi đâu cả. Đi lại đưa phiếu ăn sáng rồi gọi một phần phở bò với ly cà phê sữa đá, Tú lại ngồi với Phương. “Dậy rồi hả?” Phương hỏi. Tú gật đầu.
“Tao thất vọng về mày quá. Hôm qua cho mày cơ hội rồi mà tối cũng không lên giường ngủ là sao?” Phương chấm miếng bánh mì vào phần ốp la xúc xích gần ăn hết của mình.
“Muốn cho người ta không gian. Với lại, chia tay rồi, ngủ chung cái gì nữa.”
“Con gái với nhau, mày sợ gì.”
Tú lườm làm Phương cũng không nói nữa.
Nhân viên phục vụ đem phở và cà phê đến cho Tú. Húp một muỗng nước lèo, Tú phát hiện mình đã quyết định sai lầm vì nó khá nhạt nhẽo. Thôi tạm ăn đỡ vậy.
Phương đã ăn hết phần nhưng ngồi lại đó để dùng điện thoại lướt mạng. Đang ăn thì Tú nghe Phương hỏi.
“Mày biết gì chưa? Mai là Valentine rồi đấy. Rồi khoảng một tuần sau đã đến Tết. Cái mùa này đáng lẽ ra phải vui lên, mà tao thấy mày tao cũng tuột tinh thần theo.”
Valentine, còn gọi là lễ tình nhân. Lễ được các bạn hội độc thân cầu mưa nhiều nhất. Lễ Valentine vào ngày mai thì Tú biết rồi, nhưng Tết thì Tú quên hẳn. Vài ngày trước anh hai có chở mẹ đi tìm mua mai, nhưng mẹ vẫn chưa tìm được cây nào vừa ý. Hồi lúc ba còn sống, cả nhà thường rất thích đi chợ hoa.
“Lúc sáng tao dậy sớm nhất. Thấy mỗi đứa một nơi là tao thấy xong rồi. Đi vào đánh răng rồi đi ra thì thấy Nhi nó đang đắp mền cho mày. Nhìn mặt thấy tội lắm. Mày ngủ ngồi cả đêm chắc nó cũng không yên đâu.” Phương nói.
“Chẳng lẽ tao lại nằm giường để Nhi ngủ ngồi à? Làm sao tao nỡ.”
“Thì bởi vậy mới nói, nằm chung một giường không chịu. Ngu quá!” Phương la Tú, rót ly nước lọc uống hết, như để hạ hoả.
“Biết vậy hôm qua không nể bà dì của mày làm gì. “ Tú lầm bầm. “Kéo mày xuống giường để tao lên ngủ là được.”
“Lần đầu tiên tao biết ơn bà dì đó.” Phương cười.
Tú nghĩ nếu không có Phương để trò chuyện, chắc Tú cũng tự kỷ đến chết mất.
Cả buổi sáng hôm đó Tú chẳng gặp được Nhi vào lúc nào. Chỉ thấy Nhi thoắt ẩn thoắt hiện. Dường như Nhi khá bận bịu với việc được trường giao cho. Đồ đạc trong phòng của Nhi đã được đem ra từ lúc nào. Lúc lên xe ra về cũng chỉ thấy Nhi bước lên chiếc xe số 1 rồi thôi. Về đến Sài Gòn, Nhi vẫn còn nán lại ở trường để bàn bạc gì đó với thầy cô. Tú lủi thủi lên xe taxi về một mình.
Về đến nhà, Tú thấy trước sân đã có hai chậu tắc và hai chậu hướng dương. Mẹ kéo Tú vào nhà khoe cây mai mẹ tìm mua được. Mai vẫn còn nhiều nụ và chưa có dấu hiệu nở, nhưng Tú đoán đến Tết nó sẽ nở ra rất đẹp.
“Sao, con thấy sao?” Mẹ Tú hỏi phấn khích.
“Đẹp lắm mẹ.” Tú khen.
“Lâu rồi nhà mình không có ăn Tết ở Việt Nam. Hồi đó đi mua mai toàn ba con biết chọn cây tốt, giờ thì mẹ cũng chọn đại, nhưng cũng đẹp ha.” “Đẹp mà mẹ. Ba cũng sẽ nói mẹ chọn gì cũng đẹp.”
“Thôi đừng có nịnh.” Mẹ Tú đánh yêu. “Con về mệt không? Đói không? Đi chơi vui không?”
“Mẹ đừng lo, con không mệt lắm.” Tú trả lời. “Nhưng người con mồ hôi nhiều quá, con đi tắm rồi xuống phụ mẹ nấu cơm.”
Mẹ Tú gật đầu rồi lấy tay xua, như đuổi Tú đi. Tú cười vì mẹ vẫn còn thích đùa. Lúc ba mất, tuy mẹ cứng cáp, nhất quyết bán nhà rồi dọn đi, nhưng thật ra Tú biết trong lòng mẹ cũng đau lắm. Đó là cách mẹ đương đầu với sự việc. Bỏ đi hết tất cả để cho lòng thanh thản hơn. Vài năm gần đây mẹ đã buông xả rất nhiều, chuyện của ba cũng không còn làm mẹ buồn nữa. Bây giờ nó đã thành ký ức. Đối với cả nhà, chuyện của ba bây giờ đều là một ký ức có thể nhắc đến mà không còn cảm thấy đau khổ nữa.
Cơm tối xong, Tú trở về phòng đọc sách đến hết ngày. Đêm đó, Tú tự cho mình không nghĩ về Nhi nữa. Tú sẽ cho cả hai thời gian, nhưng không có nghĩa là Tú sẽ bỏ cuộc.
Sáng hôm Valentine, Tú dậy sớm dắt Sam đi dạo cho khuây khoả. Đường phố buổi sớm ngoài những xe hàng đẩy đi bán bữa sáng theo từng con đường, thì hôm nay có thêm những xe bán hoa, bán thú bông nhỏ. Tú ghé tiệm bán bánh mì mua một ổ bánh mì ốp la mang đi, không quên mua thêm một cây xúc xích cho Sam. Tú dắt Sam lại một quán cà phê vỉa hè để ngồi ăn ổ bánh mì. Đút cho Sam cây xúc xích thì trong vài giây nó đã xơi hết. Tú mở cặp lấy chai nước ra cho nó uống. Đang ngồi ăn thì có một bà cầm hoa đến rao.
“Con ơi, mua dùm bà vài bông đi con.”
Ngày hôm nay Tú cũng thật muốn cầu mưa. Chưa kịp trả lời thì bà cụ nói tiếp. “Con mua giúp bà để bà có tiền về quê ăn Tết đi con.”
Nhìn bà cụ đội nón lá, mặt mũi lấm lem sao mà thấy thương quá. Thế là lúc dắt Sam về nhà, trên tay Tú cầm thêm 19 đoá hoa hồng nữa.
Về đến nhà rồi, đứng giữa vườn không biết phải làm gì với số hoa đó. Để trước cổng thì không hay cho lắm, gọi Nhi ra thì chắc gì đã nhận. Cuối cùng, Tú quyết định cắm nó xuống đất. Dù sao nhìn cũng đẹp được vài ngày.
Tú vào nhà mở TV lên xem. Các kênh không thời sự thì toàn nói về các câu chuyện tình yêu. Tú buồn rầu tắt đi, rồi nằm dài ra ghế nghĩ ngợi. Tú nghĩ mình phải mau lấy bằng lái xe rồi tìm việc làm thêm thôi, chứ cứ như vậy hoài cũng không được. Rảnh rỗi lại cứ toàn nghĩ đến một người. Đi làm bận bịu một chút vừa có tiền tiêu cho bản thân, vừa không phải nghĩ lung tung.
Tối ngày hôm đó anh Tuấn đưa chị Tâm đi chơi. Hai người tiến triển cũng khá tốt khiến mẹ và bà rất vui. Cũng may trời gió mát chứ không chuyển mưa. Ông trời cũng còn thương những cặp tình nhân quá chứ. Ăn cơm xong, Tú lại dẫn Sam đi dạo vòng khu phố cho tiêu bớt. Mẹ cũng có thắc mắc vì sao ngày Valentine mà Tú không đưa Nhi đi đâu, nhưng Tú chỉ nói với mẹ rằng chuyện dài dòng lắm, qua Tết rồi Tú sẽ kể mẹ nghe.
Ngày Valentine của Tú đã trôi qua nhạt nhẽo như thế.
Ngày hôm sau của Tú cũng chẳng có gì khá hơn, ngoài việc Tú phải phụ giúp mẹ làm lễ cúng đưa ông Táo về trời. Những ngày tiếp theo, Tú phát hiện có vài thay đổi ở nhà Nhi. Lần đầu tiên Tú thấy chiếc xe màu trắng đậu suốt ở nhà gần cả tuần liền mà không đi đâu. Khách đến nhà cũng nhiều. Có hôm còn như mở cả tiệc. Nhi thỉnh thoảng ra vườn nhìn xung quanh rồi lại đi vào.
Tú suy nghĩ không biết nhà Nhi ăn Tết như thế nào?
***
Hôm 30 Tết mẹ đi chợ với bà rất sớm để mua đồ về cúng kiếng. Anh Tuấn cũng đã được nghỉ làm nên hôm nay anh dẫn Sam đi chơi thay cho Tú. Ngày đó Tú dậy với một tâm trạng rất khác, chẳng biết phải diễn tả làm sao. Khi mẹ đi chợ về, Tú được giao nhiệm vụ xếp mâm quả và hoa để cúng. Bà thì giành nhiệm vụ nấu món thịt kho hột vịt cho ba ngày Tết. Món này không ai làm qua tay bà. Mẹ còn mua dư phần thịt với trứng để mang qua nhà Nhi biếu. Tú nghĩ chắc việc này phải để mẹ tự mang qua rồi.
Sắp xếp trái cây và hoa xong xuôi, Tú để ngay ngắn trên bàn. Mẹ đưa Tú một số đồ trang trí để gắn lên cây mai. Nhìn nó mà Tú nhớ lại hồi giáng sinh Tú đã cùng Nhi trang trí cây Noel. Sao mới có hai tháng mà mọi việc lại thay đổi đến thế. Tú ngắm cây mai giờ đây đã nở được gần một nửa. Ngày mai, vào mùng một, nó sẽ đẹp lắm. Tú muốn khoe cây mai này với Nhi, không biết nhà Nhi có chưng mai hay không.
Xong việc với cây mai, Tú mang nước ra ngoài để tưới hai chậu tắc và hai chậu hướng dương. Đi ra ngoài mới thấy nhà cửa bên kia vẫn im ắng, không có chút gì gọi là không khí Tết. Tú chỉ thấy Bin Bạch Tuyết đang nằm dang bụng phơi nắng bên ngoài.
“Bạch Tuyết, à không, Bin!” Tú gọi nó, nhưng nó không có phản ứng gì. Tú tưới hết bốn chậu hoa rồi từ từ đi lại chơi với nó. Nó thấy Tú liền lật người lại, nhìn Tú với đôi mắt xanh biếc.
“Hôm nay trời nắng đẹp phải không?” Tú hỏi nó. “Nhi sao rồi?” Tú lấy tay vuốt đầu. Nó nhắm mắt lại hưởng thụ. Ngay lúc ấy, anh Tuấn dẫn Sam về. Sam thấy Bin Bạch Tuyết có vẻ hơi phấn khởi nên anh Tuấn thả nó ra cho nó chơi với Bin. Bin thì không quan tâm mấy trong khi Sam cứ chạy vòng tròn. Tú nhìn qua nhà Nhi một lần nữa, hai cửa vẫn đóng chặt. Tú cảm thấy có gì đó rất lạ.
Đến chiều, trong lúc Tú đang tắm, thì Tú nghe tiếng đập cửa từ anh Tuấn.
“Tú! Tắm lẹ ra mau, không em sẽ phải hối hận đó!”
Không biết chuyện gì, nhưng Tú cũng vội vã mặc đồ vào rồi bước ra. Vẻ mặt anh hai có gì đó không ổn.
“Em xuống nhà mau, con bé Nhi nó sắp đi rồi kìa.” Anh Tuấn hối thúc.
Đi? Đi đâu?
Tú liền chạy xuống nhà để xem chuyện gì đang xảy ra. Xuống đến nơi, Tú thấy Nhi đang đứng trước cửa ôm bà, rồi ôm mẹ. Tim đập nhanh, Tú đi lại.
Thấy Tú, nụ cười trên mặt Nhi lúc đầu liền vụt tắt, thay vào đó là một nỗi buồn chiếu trên đôi mắt.
“Em...em đi đâu hả?” Tú hỏi, trong lòng rất bối rối.
Nhi mở giỏ đang đeo ra và lấy một lá thư đưa cho Tú.
“Em tính gửi bác đưa cho Tú, nhưng gặp rồi thì em đưa cho Tú luôn vậy. Tú đọc đi. Em đến giờ phải đi rồi.” Nhi nói, rồi nhìn mọi người. “Cả nhà ở lại mạnh giỏi ạ. Cháu sẽ nhớ mọi người lắm.”
Lúc này chiếc xe màu trắng đang đậu trước cổng bấm còi ra hiệu cho Nhi lên xe.
“Cháu phải đi rồi. Cháu chào cả nhà.” Nhi nói gấp rút, rồi chạy một mạch lên xe, không một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Tú cầm lá thư đứng đó thẫn thờ. Anh Tuấn vỗ vai Tú như đang động viên đồng cảm. Chiếc xe lăn bánh chạy đi. Ngay lúc đó như có ai vừa bật công tắc lại cho Tú, Tú chạy theo sau chiếc xe ra đến cổng nhưng chiếc xe chạy quá nhanh so với sức của Tú. Hai tay chống đầu gối thở hổn hển, nhàu nát cả bức thư. Tú nhìn theo chiếc xe càng chạy càng xa rồi từ từ mất tích.
Nhìn vào bức thư trong tay, Tú vội mở nó ra đọc.
Gửi Tú,
Em xin lỗi vì đã không thông báo việc này với Tú. Lúc Tú đọc lá thư này rồi thì cũng là ngày em và bố mẹ lên đường trở về Hà Nội sinh sống. Đây là quyết định của bố vì bố muốn mẹ sống trong một môi trường tốt hơn mà không còn phải nghĩ về em Quân mỗi ngày nữa. Em đi theo bố mẹ vì em biết chúng ta cần một khoảng không gian riêng để suy nghĩ về mọi chuyện. Hồ sơ của em đã được chuyển hết về chi nhánh Hà Nội của trường. Gia đình em cũng tìm được một nơi ở khá tốt nên Tú cũng không phải lo đâu. Nhà ở đây cô Hiền vẫn sẽ ở để nó không bám bụi và bố có nơi để về khi đi công tác. Em để Bin lại với cô Hiền để cho cô khỏi buồn. Khi nào Tú rảnh, em nhờ Tú qua trò chuyện với cô hộ em. Những ngày đầu chắc cô sẽ buồn lắm.
Tú biết không, đây là chuyến đi Hà Nội đầu tiên của em. Từ lúc biết Tú, em đã có một ý định là một ngày nào đó chúng ta sẽ đến đây cùng nhau. Nhưng không phải mọi thứ đều xảy ra như ta mong muốn. Hà Nội sẽ là một nơi hoàn toàn lạ lẫm với em, nhưng em nghĩ mình cũng sẽ sớm thích nghi. Em đi rồi Tú nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé. Đừng có buồn nhiều nữa. Nếu thật sự có duyên, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.
Tú cho em gửi lời chào Phương nhé.
Nhi.
Ps. Cảm ơn hoa hồng của Tú.
Ngày hôm đó là ngày 30 Tết.
Ngày hôm đó là ngày Nhi ra đi.
-Hết chap.28-