“Sao hỏi thế? Bộ mày thích nó à?” Phương hỏi ngược lại Tú.
“Gì. Dĩ nhiên là không rồi. Không phải theo kiểu đó.”
Phương nhếch miệng cười. “Tao chọc mày chơi. Mày bánh bèo thấy mồ. Lại hay mít ướt.”
“Kể tao nghe. Sao mày không có thiện cảm với Nhi vậy?” Tú tiếp tục hỏi.
“Đúng là cái số, mình ghét cái gì nó cứ hiện diện trước mặt mình mày à. Nó học với tao suốt cấp ba. Lúc đầu thì cũng bình thường với nó lắm, nhưng rồi có đợt tao hỏi bài nó trong giờ kiểm tra, thế là cả hai đứa bị kiểm điểm. Mày có tin nổi đêm hôm đó, ba mẹ nó gọi điện nói chuyện với ba mẹ tao cả buổi tối không. Tao bị cấm cung cả tháng trời!” Phương bức xúc kể lại câu chuyện.
“Cái này là mày sai, sao lại trách người ta được?” Tú nhăn mặt.
“Sao lại không. Nó chịu chỉ bài tao, thì nó cũng có trách nhiệm chứ! Nhưng ba mẹ nó gọi điện tới nói những từ rất khó nghe, cứ như nó hoàn toàn vô tội. Như là tao vừa vẽ bậy lên tờ giấy trắng của ổng bả vậy. Đã vậy qua những hôm sau đó, nó cười nói xem như chưa có gì xảy ra. Từ đó trở đi, tao mất hết cảm tình với nó. Cảm thấy nó thật giả tạo.”
“Mày ngang ngược quá.”
“Nó không giống như chúng ta đâu Tú. Nó vừa là con nhà giàu, vừa nổi tiếng khắp trường đó. Mấy đứa nổi tiếng như thế thường giả bộ như quan tâm nhưng thật ra ở đằng sau chỉ là một cuộc cạnh tranh xem ai có thế hơn thôi.”
Nhưng mà nhìn bạn ấy đâu có giống như kiểu người đó. Tú muốn nói với Phương, nhưng rồi không nói được, đành buột miệng đồng ý. “Mày nói có lý.”
***
Mỗi sáng Tú đều đi bộ đến trường. Tú không phải người tập thể thao thường xuyên, vì vậy Tú nghĩ đi bộ mỗi sáng đến trường cũng là cái cớ tốt để chữa bệnh lười của mình. Tú thích đi bộ ngang qua những hàng ăn sáng buổi sớm, để hít thở hương vị đậm chất Sài Gòn. Mùi thịt nướng, mùi mỡ hành từ những hàng cơm tấm, hay mùi xôi mặn, ngọt từ các xe đẩy bán xôi. Lâu lâu Tú lại xin mẹ không ăn sáng ở nhà để có thể ra ngoài vừa ăn, vừa thưởng thức ly cà phê sữa đá, vừa nghe chuyện phiếm của mọi người xung quanh.
Mỗi lần như vậy, cuộc sống như chậm lại. Lần nào đi học cũng có nhiều chuyện mới để thưởng thức.
Có lần, Tú bị một con sóc rượt chạy chỉ vì chỉ lỡ cho nó ăn một hạt đậu phộng. Đợt đó, Tú mang một trận cười khoái chí đến cho mấy đứa nhóc của trường mẫu giáo cạnh đó.
“Mẹ ơi, anh đó bị con sóc dí chạy kìa.” Tú nghe một cô bé vừa nói vừa cười.
Tú thì vừa cười vừa chạy, buồn cười vì cô bé đó gọi mình là anh, và cũng buồn cười vì mình lâm vào hoàn cảnh như thế này. Một buổi sáng trời khá lạnh, Tú đang rảo bước, bỗng một chiếc xe dừng lại và hạ cửa kính xuống.
“Tú ơi, có cần đi nhờ không?”
Người đó là Nhi.
“À, chào Nhi.” Tú cúi người xuống để dễ nói chuyện. “Tú không sao đâu, Nhi cứ đi đi.”
“Trời buổi sáng se lạnh, lên xe em ngồi cho ấm.” Nhi kiên trì.
“Tú không muốn làm phiền Nhi.”
“Đừng ngại mà. Mình cũng đều đến trường thôi.” Nói rồi Nhi mở cửa xe và ngồi dịch qua bên trái, lấy tay đập đập vào ghế bên phải, ra hiệu cho Tú lên xe.
Thấy cũng không chối từ được, Tú bước lên xe và đóng cửa với cảm xúc lẫn lộn. Tú nghĩ đến Phương, và không biết Phương sẽ nghĩ gì nếu thấy Tú đi với Nhi. Nhưng khi hơi ấm lan tỏa khắp người, ý nghĩ đó đã được Tú đẩy sang một bên.
Đường đến trường khá im ắng, chỉ có tiếng đài phát thanh trong xe. Khi xe chạy ngang qua trường mẫu giáo, Tú đã quyết định kể cho Nhi nghe về câu chuyện của mình và chú sóc để phá đi sự im lặng giữa hai người. Câu chuyện của Tú khiến Nhi bật cười.
“Thật à Tú? Tú bị một con sóc rượt chạy à?” Nhi không thể nhịn cười.
“Chắc ai cũng đã từng bị một con gì đó rượt chạy chứ.” Tú biện minh.
“Em chưa từng. Vì em thân thiện với mọi người. Chắc nó cảm nhận được Tú không muốn kết bạn với ai hết đó.” Nhi chọc.
“Nhi vui tính thật.”
“Nè, bởi vì em rất thân thiện và không muốn Tú bị bạn sóc tìm đến nữa, nên em muốn ngỏ lời mời Tú đi học chung với em mỗi buổi sáng nhé. Còn về thì ngày nào mà Tú muốn đi về chung thì Tú cứ nói cho em biết nhé.”
Một vài giây trôi qua.
“Nhi, Tú...”
“Tú đừng nói không muốn làm phiền em. Mình ở cùng nơi và học cùng trường, đi chung cho tiện thôi mà.”
Ngẫm nghĩ lời đề nghị của Nhi một hồi, Tú thấy Nhi nói cũng đúng. Dù sao mỗi sáng cả hai đều đến cùng một nơi. Thật ra sau hôm đó, Tú cũng có chút tò mò về Nhi và cũng muốn làm quen với Nhi. Tú tự nói với lòng mình rằng lớp Triết học khá khó nên Tú cần ai đó giúp đỡ trong việc học tập. Nhìn Nhi, Tú gật đầu đồng ý.
“Nhi nói cũng đúng,“ Tú lên tiếng. “Cảm ơn Nhi. Vậy là Tú nợ Nhi rồi.” Tú lại suy nghĩ. “Hay là tối nay Nhi qua nhà Tú ăn tối nhé. Nghe nói mẹ Tú tối nay nấu lẩu Thái.”
Nhi cười và gật đầu. “Đúng món em thích.”
Sau đó, bác tài xế thả Tú và Nhi xuống trước cổng trường. Ngó quanh không thấy Phương, Tú yên tâm nói lời tạm biệt với Nhi và đi đến lớp của mình. Vừa đi mà bụng vừa kêu. Tú sực nhớ vì vội lên xe Nhi mà sáng nay mình chưa ăn gì.
***
Cứ vào những ngày thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ Nhật cuối tuần, mẹ Tú rất thích làm những buổi tiệc nhỏ cho cả nhà. Thay vì cơm canh như hằng ngày, những ngày cuối tuần sẽ dành cho những món khác. Có khi mẹ Tú nấu, có khi mua về ăn. Tú thích những món mẹ nấu. Mọi người sẽ nghĩ, ai lại chẳng thích món mẹ nấu? Nhưng với Tú, nó đặc biệt vì những món mẹ nấu toàn từ công thức của ba. Chỉ mẹ mới có thể nấu ra được những mùi vị ấy. Hôm ấy, anh Tuấn gọi điện về báo tin sẽ không về ăn tối vì anh phải làm thêm giờ. Khoảng 7 giờ tối, chuông cửa reng lên và Tú đoán biết được đó là ai.
Nhi ăn mặc giản dị với cái áo thun màu xám và quần thể dục màu đen. Trên tay Nhi cầm một bó hoa. Nhi gật đầu chào Tú rồi bước vào nhà. Gặp mẹ Tú, Nhi cúi đầu chào và hai tay đưa bó hoa cho mẹ.
“Cháu chào bác. Cháu tặng bác bó hoa cháu vừa hái ngoài vườn. Hoa cháu tự trồng ạ.”
“Chà, con chu đáo quá.” Mẹ Tú cầm lấy bó hoa rồi quay sang Tú. “Lấy cái bình bông cho mẹ.” Tú gật đầu chạy đi.
“Cháu hy vọng bác thích nó.” Nhi nói.
“Dĩ nhiên rồi. Bác lúc nào cũng thích vườn hoa của con hết đó. Đứng nấu ăn mà ngắm hoa qua cửa sổ cũng thấy vui.”
Tú đưa bình bông cho mẹ rồi mời Nhi ngồi vào bàn. Tú mời bà ra ăn và Nhi đứng lên chào bà. Vì không có anh Tuấn, buổi tối hôm đó Tú và Nhi trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện. Mẹ và bà hỏi chuyện Nhi là chính. Hai người có vẻ rất ấn tượng với việc Nhi là hội trưởng hội sinh viên và cũng là trưởng câu lạc bộ tổ chức sự kiện tại trường.
Cả Tú cũng thấy bất ngờ.
“Tú không biết việc đó.” Tú nói với giọng đầy khâm phục.
Nhi cười với Tú. “Vậy bây giờ Tú biết rồi đó.”
“Nhìn con xinh thế này, chắc có nhiều chàng theo đuổi lắm phải không con?” bà Tú hỏi Nhi. “Đôi mắt to tròn như vậy, miệng cười lại có duyên, mấy đứa con trai chắc thích lắm.”
“Má à, má nói vậy làm khách của chúng ta ngại đó.” Mẹ Tú lên tiếng. Nhi cười và trấn an, “Không sao đâu bác, quả thật là có nhiều bạn trai theo con lắm.” Rồi cả nhà cùng nhau cười.
Tú thì ngốn hết đống rau muống trong chén vào miệng.
Mẹ Tú để dành một ít đồ ăn cho anh Tuấn. Mẹ không cho Nhi phụ rửa chén, nhưng bắt Tú phải làm. Tú bảo với mẹ rằng mẹ thích Nhi hơn Tú rồi. Không ngờ, mẹ cũng gật đầu đồng ý và ngỏ lời với Nhi nếu muốn qua ăn tối với gia đình lúc nào cũng được. Gia đình luôn luôn chào đón Nhi. Sau khi rửa chén xong, Tú đưa Nhi về nhà. Tuy là Nhi có nói Nhi sẽ tự về vì nhà chỉ ở sát bên, nhưng Tú nhất quyết không đồng ý.
“Tú mà không đưa Nhi về, mẹ sẽ khỏi cho vào nhà.” Tú nói khi đưa được Nhi về đến cửa. “Nhi có biết hồi nãy mẹ nói gì với Tú không? Mẹ thích con bé này quá. Mẹ nói thế đó.”
“Vậy em được 10 điểm phải không?” Nhi hỏi có chút hiếu kỳ.
“Ờ... Thì chắc Tú sẽ cho 10 điểm.” Tú gãi đầu.
Lại là sự im lặng. Tú không hiểu vì sao điều này rất hay xảy ra khi Tú nói chuyện với Nhi. Có lúc hai người nói chuyện như những người bạn thân, rồi phút tiếp theo lại im thít, làm không khí ngại ngùng bao trùm. Tú không thích điều này chút nào. Tú muốn cư xử bình thường với Nhi. Một ý nghĩ loé lên trong đầu và Tú quyết định thực hiện nó. “NhichoTúxinsốđiệnthoại.” Tú lắp bắp nói nhanh.
Nét mặt của Nhi như không hiểu Tú vừa nói gì. Tú hít một hơi thật sâu và nói lại lần nữa. Lần này nói chậm hơn.
“Nhi cho Tú xin số điện thoại...”
Nhìn Nhi có vẻ hơi ngỡ ngàng, nhưng Nhi cũng rút điện thoại ra và đưa cho Tú.
“Tú bấm số điện thoại vào đi, có gì em gọi Tú nhé.”
Tú gật đầu, cầm lấy điện thoại của Nhi và bấm số. Hai tay run run bấm mãi không đúng. Tú không hiểu vì sao lại run nữa. Tú mong là Nhi không nhìn thấy mình như vậy, nhưng Tú biết đôi mắt to tròn ấy đang nhìn vào mình. Sau vài lần thì cuối cùng cũng bấm đúng số, Tú liền đưa điện thoại lại cho Nhi.
“Xong” Tú nhe rằng cười để vờ tránh không cho Nhi thấy mình còn run. “Thôi Tú về đây.” Rồi chưa kịp cho Nhi cơ hội trả lời và nói lời tạm biệt, Tú xoay người đi và chạy về.
***
Tối thứ Sáu lúc nào cũng tuyệt, bởi vì Tú có thể gác bài tập qua một bên và thoải mái nằm xem bất cứ cái gì cũng được. Đang nằm nghĩ ngợi coi nên xem gì thì Tú nhận được một tin nhắn.
******0046: Đoán xem ai đây?
Tú nhoẻn miệng cười. Lập tức Tú chọn 'Thêm vào danh bạ' và lưu lại dưới cái tên “Nhi - Nhà kế bên”
“Là con gái mới của mẹ Tú.” Tú nhắn trả lời.
Nhi - Nhà kế bên: Rồi, bí mật bị lộ rồi! Tú đừng có đối xử với em như mấy người chị của Cô Bé Lọ Lem nha.
Tú cười. Nhi luôn biết làm Tú cười.
Nhi - Nhà kế bên: Tú đang làm gì vậy?
Tú: Đang tìm một cái gì đó để xem.
Nhi - Nhà kế bên: Em cảm thấy hôm nay mình tiến bộ hơn rồi đó.
Tú: Nhi nghĩ vậy sao?
Nhi - Nhà kế bên: Em vui vì Tú cuối cùng cũng biết là em không có cắn:)
Tú định trả lời, nhưng nhận thêm một tin nhắn nữa từ Nhi.
Nhi - Nhà kế bên: Chúc Tú ngủ ngon.
Vậy nên Tú cũng chỉ nhắn lại hai từ. “Ngủ ngon.”
***
Nếu có ai muốn hỏi Tú rằng, sáng thứ bảy thường thích làm gì, thì Tú sẽ trả lời, “Ngủ, ngủ, và ngủ!” Cho nên khi có một cuộc gọi cắt ngang giấc mơ đẹp, Tú nhăn nhó mò mẫm xung quanh tìm điện thoại để tắt nguồn, để ngắt ngay âm thanh đáng ghét ấy. Khi mò được cái điện thoại dưới gối, Tú suy nghĩ lại và quyết định bắt vì nó cứ reng mãi không ngừng. Mắt nhắm mắt mở, Tú vuốt màn hình để bắt máy.
“A lô?” Tú thều thào.
“Tú ơi dậy chưa?”
“Ai vậy?” “À...thì là con gái mới của mẹ Tú đó.” Nhi chọc.
Shit! Tú liền ngồi dậy. “À, ờ, dậy rồi.” Tú cố gắng điều chỉnh giọng nói để Nhi không nghe được giọng ngái ngủ của mình.
“Đi ra ban công đi Tú. Lẹ lên!” Rồi Nhi cúp máy.
Khi đó cũng là lúc Tú phát hiện trời bên ngoài đang mưa.
Tú mở cửa và bước ra ban công. Tú nhìn xung quanh, không hiểu vì sao Nhi lại muốn mình ra ngoài này. Nhưng chỉ một vài giây sau, Tú nghe tiếng Nhi gọi tên mình từ phía dưới.
“Tú ơi!” Nhi vẫy tay dưới mưa.
“Làm gì vậy Nhi? Trời đang mưa mà?” Tú nói.
“Em biết, vậy nên em mới gọi Tú dậy đó. Khỏi phải chối, em biết Tú đang ngủ.”
Tú ôm mặt thở dài. Ngượng chết đi được.
Nhi nói tiếp. “Xuống đây đi Tú, tắm mưa với em nè.”
“Hả?” Tú bất ngờ với lời đề nghị của Nhi.
“Em nói tắm mưa với em nè!”
Tú không hiểu vì sao Nhi lại muốn tắm mưa, nhưng chiều lòng Nhi, Tú cũng đi xuống. Trên đường đi, Tú không quên lấy theo một cây dù.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tú hỏi Nhi khi ra được ngoài vườn.
“Em chỉ muốn tặng Tú một cái lễ, chính thức chào đón Tú đến nơi này thôi.” Nhi giải thích. Tú nhận ra Nhi đã ướt hết. Cái áo thun màu xanh dương Nhi đang mặc cũng đã bó hết vào người.
“Vậy nên Tú không cần cái này đâu,“ nói rồi Nhi lấy cây dù ra khỏi tay Tú, cẩn thận đóng nó lại và ném sang một bên, “Chúng ta hãy chơi cho vui đi!” Nhi nắm lấy tay Tú và kéo Tú lại nơi Nhi đã chuẩn bị sẵn những quả bong bóng nước. Cái nắm tay rất tự nhiên của Nhi bỗng làm tim Tú đập nhanh vài nhịp.
“Chơi hết mình nha!” Nhi cầm một quả bóng và chọi thẳng vào Tú. Dòng nước lạnh cộng với cơn mưa đang trút xuống đã làm Tú tỉnh giấc. Quyết định hoà vào cuộc chơi, Tú cúi ngay xuống cầm hai quả bóng lên tay. “Rồi, chơi nè!”
“Ui da!” Hai quả bóng trúng tay Nhi.
“Có chơi có chịu nha.” Tú nhếch miệng cười. Nhi cũng nhanh chóng cầm lên hai quả và ném vào Tú. Tú may mắn tránh được làm Nhi bĩu môi, nhưng Nhi không vội bỏ cuộc mà tiếp tục ném những quả khác. Tú chỉ biết tránh chứ không ném lại. Sau một hồi thì một quả bóng nước nữa lại vào đầu Tú làm mái trước xụ hết cả lên mắt. Nhi bật cười rồi dùng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tú qua một bên. Tú cảm thấy lành lạnh khi tay Nhi chạm vào mặt mình.
Chắc là do trời mưa thôi, Tú nghĩ.
Tú và Nhi dành cả buổi sáng dưới mưa, những tiếng cười đùa vang khắp sân vườn. Tuy trời có lạnh, có gió, nhưng dường như chẳng ai bận tâm về điều đó cả. Chỉ đến khi bụng Tú than phiền quá nhiều lần thì Tú mới lên tiếng đầu hàng.
“Đói bụng quá.” Tú nói.
Cả hai đồng ý đi vào trong tìm chút gì để ăn. Tú đưa một cái khăn cho Nhi, và sau khi thay đồ ướt ra thì Tú đưa Nhi một bộ đồ để thay. “Nè, Nhi thay đồ ra đi.”
Tú biết là Nhi có thể đi về nhà để thay đồ, nhưng Nhi cũng không nói gì. Nhi chỉ cầm lấy bộ đồ từ tay Tú và đi vào phòng tắm. Khoảng 5 phút sau, Nhi bước ra với bộ đồ của Tú trên người. Đồ của Tú mà Nhi mặc vừa khít. Tú cố gắng không để hai mắt nhìn chằm chằm vào Nhi.
“Bắp rang hả Tú?” Nhi hỏi, chỉ vào tô bắp rang Tú đã chuẩn bị.
“Ừ. Nhi có hứng xem phim không?”
“Lúc nào cũng có hứng xem phim hết.” Nhi trả lời.
Cùng nhau đi vào phòng Tú, và phải mất hết 15 phút hai người mới có thể chọn ra một bộ phim muốn xem. Cả hai quyết định chọn Lucy vì Nhi khoe rằng Nhi đã thuộc hết lời thoại, và Tú muốn Nhi chứng minh điều đó. Cầm tô bắp rang lên giường ngồi cho thoải mái, Tú bật phim lên. Khi phim bắt đầu, Tú kêu Nhi lập lại những câu thoại trong phim, nhưng sau 5 phút Tú biết Tú đã thua, vì quả thật câu nào Nhi cũng thuộc.
Sau khoảng 40 phút, Tú bắt đầu cảm thấy mệt và hai mắt cứ díu lại. Tú cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nhưng không thể, nên đành buông xuôi dặn lòng chỉ nhắm mắt vài phút, hy vọng rằng Nhi sẽ không thấy vì Tú không muốn là người mời người khác xem phim rồi cuối cùng lại là người đi ngủ giữa chừng thế này.
Tú nhắm mắt rồi không biết gì nữa.
***
Tú đang ngủ ở trên vai mình! Nhi suy nghĩ trong đầu.
Nhi không biết phải làm gì trong lúc này. Khi Tú rủ xem phim, Nhi cũng không biết sẽ rơi vào tình huống như thế. Lúc Nhi nhìn qua thấy Tú đã nhắm mắt ngủ, Nhi cũng để Tú ngủ và không muốn gọi Tú dậy, nhưng rồi một hồi Tú lại ngã lên vai Nhi, làm Nhi không dám động đậy từ lúc đó đến giờ. Có nên đỡ Tú nằm xuống hay không? Làm vậy thì Tú có giật mình tỉnh giấc hay không? Nhi tự hỏi. Trong lúc đắn đo không biết nên làm gì, thì Nhi cảm thấy hơi thở nóng phà vào cổ mình. Nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhi đặt tay lên trán Tú và cảm thấy nó đang nóng bừng.
Bị sốt rồi.
“Chết rồi. Tú ơi. Dậy mau.” Nhi nhẹ lay Tú. “Tú ơi!”
Tú từ từ mở mắt và nhận ra rằng mình đã ngủ quên.
“Thôi xong. Xin lỗi Nhi nha.” Tú nói trong bối rối. “Ai đời rủ Nhi xem phim mà lại ngủ quên.” Nói rồi Tú với lấy cái gối bên cạnh và gục đầu xuống, cảm thấy rất xấu hổ.
“Không Tú ơi. Em phải xin lỗi mới đúng. Tú sốt rồi kìa. Em không nên kéo Tú ra tắm mưa với em.”
Tú đưa mắt nhìn Nhi một hồi rồi bật cười.
“Tú cười cái gì?” Nhi cầm một cái gối nhỏ và chọi vào Tú.
“Tự nhiên cảm thấy thì ra mình ngủ quên là có lý do. Đang thấy có lỗi dữ lắm, nhưng tự nhiên có cái lý do bị sốt để không cảm thấy có lỗi nữa.”
“Không có vui! Em cảm thấy rất tệ.” Nhi bĩu môi.
“Tú không sao mà, chỉ hơi mệt một chút. Uống thuốc hạ sốt là xong chứ gì.” Sự thật là Tú cảm thấy rất mệt, nhưng Tú không muốn nói để Nhi lo lắng. Với lại, gương mặt đang bĩu môi đó của Nhi rất biết đánh vào tim người khác.
Một lúc sau mẹ Tú về. Cả Tú và Nhi đều giấu mẹ chuyện tắm mưa hồi sáng để Tú khỏi bị la. “Mẹ sẽ la Tú thật trẻ con,“ Tú nói, “Nhưng với Nhi, mẹ sẽ nói là Nhi biết cách sáng tạo để tìm niềm vui, vì Nhi là thần tượng mới của mẹ Tú mà.”
“Tú tính lấy việc đó ra chọc em hoài phải không?” Nhi vừa nói vừa mang giày vào.
“Chắc vậy.” Tú cười.
Tối đó Tú không tài nào ngủ được. Một phần do cơn sốt khiến Tú khá nhức đầu, còn phần còn lại là do Tú cứ nghĩ mãi về những việc xảy ra hôm nay. Tắm mưa buổi sáng, Nhi nắm tay Tú, bong bóng nước, Nhi mặc đồ Tú, xem phim, Tú ngủ trên vai Nhi...
Tại sao chỉ mới gần hai tuần mà mọi việc thay đổi nhanh đến thế? Từ việc Tú không hề muốn làm quen với Nhi cho đến bây giờ cái nắm tay của Nhi cũng làm Tú có cảm giác...lạ.
Tú cầm điện thoại lên xem. Đã 1 giờ 36 phút sáng. Tú nhắm mắt đặt tay lên trán. Vẫn còn nóng bừng. Làm ơn ngủ đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tú tự nói với bản thân.
Nhưng chưa kịp đi vào giấc ngủ thì Tú nhận được một tin nhắn.
Nhi - Nhà kế bên: Không biết Tú ngủ chưa, nhưng em gửi đại. Hôm nay em vui lắm. Tú mau khoẻ nhé.
Tú cười. Nhi đâu có biết, Tú thức đến giờ này cũng là vì nghĩ về mọi chuyện hôm nay.
Tú: Cảm ơn Nhi. Hôm nay thấy bị sốt cũng đáng lắm.
Nhi - Nhà kế bên: Chào mừng Tú đã về với Sài Gòn.
Tú: Ngủ ngon.
Nhắn xong, Tú vùi mặt vào trong gối, hy vọng giấc ngủ sẽ mau đến.
-hết chap.3-