Con Sam đang ngủ lè lưỡi ngay cạnh Tú.
Tú thở dài, rồi bật cười. Dạo này sáng nào cũng thấy cảnh này.
Tú khe khẽ chồm người dậy, khuỷu tay phải chống xuống giường và lấy tay chống dưới mặt. Nhìn đằng sau Sam, Nhi vẫn còn đang say giấc. Con Sam được Nhi ôm cứng ngắc. Tú nghĩ chắc vậy mà nó ngủ ngon.
Nhẹ nhàng xuống giường và xỏ dép vào, Tú lại bàn học cầm điện thoại lên xem. Chỉ mới 5 giờ 53 phút. Tú ra phía ban công và vén màn lên, làm nắng sớm đua nhau chạy vào phòng. Mở cửa đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của buổi sáng, Tú đứng nhìn chim chóc bay qua lại từ tán cây này sang tán cây kia. Gió sớm thổi thoáng qua, làm Tú chợt cảm thấy cơn buồn ngủ quay lại. Nhìn sang Nhi và Sam thấy cả hai vẫn còn ngủ say, Tú ngáp nhẹ một cái rồi quyết định quay lại giường. Dù sao vẫn còn sớm.
Leo lên phía của mình và nằm xuống, Tú nhắm mắt tìm lại giấc ngủ, nhưng rồi cảm thấy thiếu gì đó. Mở mắt ra nhìn con Sam nằm chễm chệ ngay giữa và Tú biết ngay nguyên nhân. Tú muốn ôm một người.
Tú lại ngồi dậy nhìn Nhi và Sam, rồi cẩn thận kéo Sam qua một bên. Sự chao động làm cả Nhi và Sam đều động đậy, nhưng rồi ai cũng chìm lại vào giấc ngủ. Tú dùng thêm tí sức để kéo Sam hẳn qua chỗ Tú vừa nằm, chừa phần giữa vừa đủ để Tú nằm vào. Hài lòng với kết quả, Tú cúi xuống đặt một nụ hôn lên má Nhi rồi trùm mền ôm Nhi ngủ qua bình minh.
***
Tiếng gõ cửa làm Tú giật mình mở mắt. Tú không biết là mấy giờ, mà nhìn ra ban công trời nắng đã lên cao. Tú lật đật xuống giường và chạy lại mở cửa. Thì ra là mẹ.
“Lẹ, xuống ăn sáng.” Mẹ thông báo, trên người vẫn mặc cái tạp dề. Tú ngửi được mùi thơm bay lên từ dưới lầu. Hít một hơi và Tú có thể đoán được mẹ vừa nấu món gì. Sam hình như cũng nghe được mùi đồ ăn nên chạy ngay ra cửa và xuống nhà.
“Hủ tiếu hả mẹ?” Tú hỏi.
Mẹ gật đầu, rồi nhìn ra sau lưng Tú. Nhi dụi mắt vươn vai tỉnh khỏi giấc ngủ. “Nhi ơi,“ Mẹ Tú gọi, “Rửa mặt rồi xuống ăn sáng nha con.”
Nhi vội ngồi dậy, cúi đầu chào mẹ Tú. Mẹ Tú cười rồi quay xuống nhà. Nhi có vẻ vẫn còn ngái ngủ, chưa định thần được chuyện gì vừa xảy ra. Tú đứng dựa vào cánh cửa đã đóng, khoanh tay ngắm Nhi.
“Dậy rồi hả công chúa ngủ nướng.” Tú trêu. Nhi với lấy một cái gối gần đó và ném về hướng Tú. Tú nhanh tay chụp được.
“Sam đâu?” Câu đầu tiên Nhi hỏi Tú.
“Sao vừa ngủ dậy em đã hỏi Sam rồi?” Tú lại trêu.
“Tú ganh tỵ với Sam à?” Nhi cười.
“Ừ, ganh tỵ đó.” Tú bĩu môi, làm nũng. Nhìn mặt Tú làm Nhi không thể nào nhịn được cười. “Thôi. Làm mặt đấy thì em chịu thua rồi.” Nhi bước xuống giường và đi lại với Tú. Nhi đặt một nụ hôn lên môi Tú. “Nè, hoà nhé.”
Tú lắc đầu. “Không, phải đủ một bộ chứ. Trán nè, hai má nè, mũi nè, môi nè.”
“Được voi đòi tiên hả?”
“Không chịu.” Tú thổi phồng má ra. Tú biết mỗi khi nhìn thấy mặt Tú như vậy thì Nhi đều mềm lòng.
“Thôi, thương nè.” Nhi đặt tay lên mặt Tú rồi hôn lên trán, lên mũi, qua hai bên má. Tú chu miệng lên chờ cái hôn cuối cùng. Nhi phì cười trước hành động của Tú.
“Lúc nãy hôn môi rồi, đủ rồi.” Nhi trêu, rồi nhanh tay mở cửa chạy ra ngoài, vào thẳng nhà tắm. Tú chạy theo vào trong, muốn đòi lại công bằng.
“Ơ, không công bằng.” Tú đóng và khoá chốt. Nhi cầm bàn chải của Tú, quét kem rồi đưa cho Tú. Xong rồi Nhi cũng lấy bàn chải của mình, quét kem lên và cho vào miệng.
“Sao lại không.” Nhi vừa nói vừa đánh răng. “Lúc nãy đã hôn rồi còn gì.”
Tú cũng cho bàn chải vào miệng. “Cái lúc nãy không có tính mà!”
Nhi cố gắng không cười, làm mặt lạnh. “Này nhé, em tặng thêm bốn cái là nhiều lắm rồi đó.”
“Không chịu!”
Nhi nhún vai, chải thêm vài vòng rồi súc miệng. Nhi với lấy tuýp sữa rửa mặt cho một ít vào tay và thoa đều lên mặt. Quay qua Tú, Nhi cũng thoa một ít lên mặt Tú trong lúc Tú vẫn còn đánh răng. Tú để im cho Nhi làm, tuy mặt vẫn còn dỗi.
“Đánh răng mau đi.” Nhi nói, tay đánh nhẹ vào hai bên má Tú. Nhi quay lại bồn rửa mặt cho sạch rồi lấy cái khăn khô treo trên tường để lau mặt. Thấy Tú vẫn đứng đó nhìn, Nhi nhắc nhở lại.
“Mau!”
Rầu rĩ, Tú lại súc miệng và rửa mặt. Nhi đưa cho Tú cái khăn để lau, xong rồi lên tiếng hỏi.
“Thơm tho sạch sẽ chưa?”
Tú gật đầu.
Nhi mỉm cười rồi liền vòng tay qua cổ Tú, đặt môi lên môi Tú để cho Tú thưởng thức hương vị vừa the vừa ngọt còn sót lại của kem đánh răng. Tú phản ứng khá nhanh, liền đáp trả nụ hôn của Nhi. Đây dĩ nhiên không phải là lần đầu môi kề môi, nhưng cứ mỗi lần hôn Nhi là cái cảm giác lần đâu tiên lại ùa về. Nhi cắn nhẹ môi dưới làm Tú ôm chặt Nhi và hôn thật sâu cho đến khi vị ngọt, vị the ấy không còn nữa.
“Em thật biết làm người ta càng ngày càng yêu. Hôm qua nghĩ không thể yêu thêm được nữa mà hôm nay lại yêu hơn rồi.”
“Vậy thì ngày mai sẽ làm yêu hơn nữa.”
“Làm gì mà yêu hơn nữa?” Tú nhướng mày.
“Cái này đâu thể nói được. Rồi sẽ biết.” Nhi nắm tay Tú kéo ra khỏi nhà tắm. “Nhanh, bác đang chờ.”***
Khi hai người xuống nhà thì đã thấy mọi người đã ngồi vào bàn ăn. Nhi nói lời xin lỗi với mẹ Tú vì đã xuống trễ, rồi quay qua chào buổi sáng cả nhà. Bà, anh Tuấn và chị Tâm tươi cười đáp lại lời chào của Nhi. Sam thấy Nhi liền đi lại ngồi cạnh. Nó khoái chí khi Nhi xoa đầu nó.
Mẹ Tú chuẩn bị hai tô hủ tiếu mới. Trong lúc mẹ bưng tô thứ hai ra bàn thì có tiếng chuông cửa. Định chạy ra mở nhưng Tú nhanh hơn một bước.
“Mẹ để con.” Tú nói. Mở cửa ra thì thấy cô Hiền đang đứng trước mặt, tay cầm một bịch gì đó, giống như là trái cây.
“Con chào cô.” Tú lên tiếng.
Cả nhà nhìn ra cửa từ bàn ăn và lên tiếng chào mừng. Tú lật đật giúp cô Hiền cầm bịch đồ đi vào nhà.
“Chào bác.” Cô Hiền nói với bà, rồi quay sang nói với mẹ Tú. “Chị, em thấy cam với bưởi ngoài chợ bán ngon, em mua một ít cho nhà mình.”
“Trời ơi, hôm bữa em mua xoài còn chưa ăn hết nè. Mua hoài vậy.” Mẹ Tú đứng lên đi vào bếp, chuẩn bị một tô hủ tiếu nóng cho cô Hiền. Nhi cũng đứng lên chạy vào phụ giúp mẹ Tú.
“Thấy ngon nên em mua.” Cô Hiền cười. Dạo này hầu như ngày nào cô cũng sang nhà Tú nấu bếp và ăn uống cùng gia đình. Mẹ Tú có nói với cô rằng, vì hai nhà sát nhau nên cứ qua ăn chung cho vui. Nhờ vậy mà Nhi cũng hằng ngày đóng đô bên này. Nhà bên kia thì Nhi vẫn qua lại, nhưng đến tối thì Nhi ngủ ở nhà Tú nhiều hơn.
Nhi cẩn thận mang tô hủ tiếu nóng ra bàn cho cô Hiền, cô nói lời cảm ơn với mẹ Tú và Nhi rồi mọi người bắt đầu và tiếp tục bữa ăn sáng của mình.
“Hai đứa chừng nào đi thử áo cưới?” Mẹ Tú lên tiếng hỏi anh Tuấn. Gần đây anh Tuấn và chị Tâm đã quyết định cuối tháng này sẽ tổ chức lễ cưới. Thời tiết cũng không quá nóng và người ta cũng không quá bận vì những ngày lễ quan trọng đều đã qua.
Anh Tuấn vừa nhai vừa nói. “Tụi con liên lạc với bên studio rồi. Ngày mai là tụi con đi xem mẫu luôn. Mai Tú và Nhi nhớ tới thử luôn nhé. Anh hẹn người ta tầm 11 giờ trưa nhưng đến sớm hơn cũng được.”
“Mai em đi làm tầm 12 giờ mới xin ra được. Em đến trễ một chút.” Tú nói.
“Nhi làm dâu phụ cho Tâm hả con?” Cô Hiền hỏi, ánh mắt không giấu được niềm vui sướng. Cô quay sang chị Tâm và nói, “Con chọn đúng người rồi. Cô dâu đẹp như thế này thì phụ dâu cũng phải xinh phải không?”
“Dạ.” Chị Tâm cười. “Từ ngày đầu tiên con đã muốn hai đứa nó làm nền cho hai tụi con rồi.” Câu nói của chị Tâm làm cả nhà cười lớn.
“Cháu dâu lớn với cháu dâu nhỏ, ai cũng mười phân vẹn mười. Nhà này có phước lắm nha.” Bà bỏ đôi đũa xuống và xoa đầu Nhi, làm Nhi ngượng đỏ mặt.
“Ngoại ơi, cháu dâu nhỏ của ngoại đỏ mặt rồi kìa.” Chị Tâm chọc. Lúc này mẹ Tú liền lên tiếng.
“Thôi thôi, để con bé ăn.” Mẹ Tú cười với Nhi. “Đừng có chọc con dâu nhỏ của mẹ nữa.”Rồi vì lời nói đó của mẹ mà cả nhà lại có dịp cười vui như ngày Tết.
Tú nghĩ, mình chỉ cần như thế là đủ.
***
Chủ Nhật hôm sau Tú đã đi làm từ sáng sớm. Khi Nhi dậy vào khoảng 8 giờ thì đã không thấy Tú. Vào năm học này thì Tú không đi làm vào ngày Chủ Nhật vì lịch học vào những ngày trong tuần khá thoải mái để Tú có thể đăng ký làm việc vào buổi chiều sau giờ học, nhưng khoảng một tháng nay thì Chủ Nhật tuần nào Tú cũng đi vào buổi sáng. Nhi hỏi thì Tú giải thích rằng bác chủ tiệm đang sửa chữa quán và cần người giúp vào cuối tuần. Nhi nhanh chóng vệ sinh cá nhân, rồi xuống phụ bếp với mẹ Tú.
Bữa sáng xong xuôi, tầm 10 giờ Nhi nhờ bác Nam chở mình đến studio áo cưới mà chị Tâm đã đưa địa chỉ. Khi đến nơi, tiệm vẫn chưa đông khách lắm. Chào hỏi với chủ tiệm vài câu rồi Nhi ngồi xuống ghế và cầm quyển tạp chí cưới hỏi lên xem để giết thời gian. Ngồi được khoảng mười phút thì Nhi chợt nhận được cuộc gọi từ chị Tâm.
“Em nghe ạ.” Nhi bắt điện thoại.
“Nhi ơi. Anh chị còn kẹt bên thiệp cưới mà lại sắp tới giờ thử áo. Chị sợ phải hơn một tiếng nữa mới qua được mà nghe nói tầm 1 giờ họ có hẹn với khách khác rồi. Hay là em vào thử áo trước dùm chị xem áo lên người như thế nào.” Chị Tâm giãi bày. “Thấy em với chị vóc dáng cũng cùng cỡ. Xong rồi cho chị ý kiến. Dù sao em cũng làm bên tổ chức sự kiện đám cưới. Chị cũng muốn hỏi ý kiến của em.”
“Vậy à chị. Vậy để em nói với họ.”
“Ừ, cảm ơn em. Anh chị sẽ ráng tranh thủ qua sớm.”
Cúp máy, Nhi đóng quyển tạp chí lại và đi đến nói với người chủ đang đánh máy tính.
“Chị ơi. Anh Tuấn chị Tâm vừa gọi nói sợ đến không kịp giờ đã hẹn nên bảo em vào thử áo giúp.”
Chị chủ tiệm vui vẻ gật đầu rồi mời Nhi đi theo chị lên tầng hai. Vừa mở cửa bước vào Nhi đã thấy một chiếc áo cưới được chuẩn bị sẵn, mặc trên người của một ma nơ canh. Chiếc áo cưới chị Tâm chọn rất đẹp. Nó có màu trắng truyền thống, dài phủ chân nhưng áo được cách tân với phần vai ngang gợi cảm. Chị chủ đi lại tháo áo xuống rồi đưa cho Nhi, chỉ Nhi vào phòng thay đồ.
Không biết vì sao có chút hồi hộp. Cứ như là đi thử cho chính mình.
Trong phòng thử đồ không có gương, có lẽ vì họ không muốn cho cô dâu nhìn thấy trước. Nhi cởi bỏ cái đầm đang mặc và cởi luôn áo trong vì đây là áo ngang vai. Lúc này Nhi mới thấy được phía sau áo hở lưng thành hình chữ V. Nhi mặc chiếc áo cưới lên người và cẩn thận kéo dây kéo phía sau lên tới eo. Hồi hộp không biết trông mình như thế nào, Nhi e dè mở cửa đi ra ngoài. Chị chủ tiệm vừa thấy Nhi thì cười tươi rói.
“Chà cũng hợp với em quá chứ.” Chị hướng dẫn Nhi lại một cái bục đứng. Mọi ánh đèn đều rọi vào Nhi. Chị chỉnh sửa vài điều trên chiếc áo, như sửa lại phần tay hay làm thẳng phần đuôi váy dưới.
Rồi chị chủ lấy phần quan trọng cuối cùng của bộ váy cưới gắn dưới búi tóc đã búi của Nhi. Đó là một chiếc khăn voan.”Em sẵn sàng ngắm mình trong gương chưa?”
Rụt rè, Nhi gật đầu. “Rồi ạ.”
Nhận ra sự hồi hộp của Nhi, chị chủ trấn an. “Có gì đâu mà lo. Chị phải nói em là một trong những người mặc áo cưới đẹp nhất chị từng thấy. Chị không nói dối đâu.”
Và chị kéo tấm màn trước mặt Nhi để lộ ra một tấm gương lớn. Nhi nhìn chính mình với một cảm giác khó tả. Đây chẳng phải áo cưới của Nhi, và Nhi cũng không có dự định cưới trong thời gian gần tới, nhưng mà không hiểu sao nhìn chính mình trong bộ áo cưới thì những ước mơ và kế hoạch cho một ngày cưới thật đẹp lại hiện lên trong đầu.
“Thấy chưa, chị nói thật đó. Em có thấy đẹp không? Mai này ai làm chồng của em mà thấy em mặc áo cưới chắc là không nói nên lời.”
Nhi e ngại mỉm cười với chị chủ.
“Đợi chị đi lấy thước đo cái nhé.” Chị chủ nói rồi quay sang hướng cửa tính đi ra ngoài, mà lại gặp một ai đó. “Ủa, em là người nhà hả em?” Chị chủ hỏi.
Nghe vậy, Nhi quay sang xem ai đã đến thì thấy Tú đứng ngay cửa từ lúc nào, hai mắt nhìn Nhi không rời. Biết Tú đang nhìn Nhi trong bộ váy cưới, Nhi bỗng đỏ mặt. Chị chủ vẫn còn đợi câu trả lời từ Tú nhưng Tú như người mất hồn, chỉ chú tâm đến Nhi. Thấy thế, Nhi lên tiếng hộ Tú.
“Dạ...người nhà.”
Chị chủ gật đầu rồi ra ngoài. Tú vẫn đứng trơ ở đó.
“Sao, bộ tính đứng đó nhìn em hoài luôn à.”
Rồi Tú chầm chậm bước tới. Nhìn một hồi nữa mới có thể nói một câu.
“Em đẹp lắm.”
Nhi mỉm cười. “Thử dùm chị Tâm thôi à...”
“Mai này em sẽ là một cô dâu thật đẹp.”
“Đúng rồi.” Chị chủ nói khi vừa bước lại vào phòng. “Lúc nãy chị cũng nói thế. Sau này lấy chồng thì chồng con bé sẽ không nói nên lời cho xem.”
Nhi chỉ biết mỉm cười nhìn Tú. Chị chủ cầm dây thước đo lại rồi đo vài vòng. Chị hỏi ý kiến của Nhi về chiếc áo cưới, cũng như hỏi về sự thoải mái của chiếc áo. Nhi lâu lâu nhìn qua Tú, thấy Tú đứng chống tay lên cằm như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao hôm nay Tú ghé sớm vậy? Em tưởng 12 giờ mới đi làm ra mà.” Nhi hỏi.
“Anh hai gọi nói em qua đây rồi nên chạy ra sớm với em.”
“Mai mốt đi làm thì cứ làm đúng giờ đi, không cần xin ra sớm vì em đâu.”
“Không ra sớm thì làm sao thấy được em mặc áo cưới chứ.” Tú cười. Chị chủ nhìn hai người qua lại rồi nét mặt chỉ bỗng thay đổi, như vừa được ai đó bật lên ngọn đèn.
“Hèn gì khi nãy em này nhìn em cứ như em là cả thế giới.” Chị chủ nói với Nhi. Bất ngờ khi chị nói thế, Nhi lúng túng không biết nên đáp trả như thế nào.
“Chị làm nghề này, gặp được rất nhiều cặp đôi. Tất cả đều đến đây với một mục đích thôi em. Đó chính là muốn tiến thêm một bước nữa để chính thức trở thành của nhau. Chị cũng thấy được nhiều phản ứng của người này khi thấy người kia trong lễ phục rồi, mà phải nói phản ứng của bạn này chỉ cần nhìn thôi cũng biết em quan trọng như thế nào với bạn ấy.” Chị chủ cười với Nhi. “Chúc mừng em nha.”Nghe chị chủ nói vậy, Tú gãi đầu trong bối rối. Nhi thì bẽn lẽn mỉm cười. May sao vừa lúc đó có một nhân viên khác bước vào phòng gọi chị chủ xuống tiếp khách.
“Thôi, không làm hai em ngại nữa. Chị xuống tiếp khách. Em thay đồ ra rồi cứ treo áo ở trong, lát nữa chị của em tới rồi thử tiếp luôn.”
“Cảm ơn chị ạ.” Nhi nói. Chị chủ gật đầu và đi ra ngoài. Khi chỉ còn hai người trong phòng với nhau, Nhi nhìn Tú, Tú nhìn Nhi, cả hai không nói lời nào nhưng dường như đã hiểu được điều gì đó. Một hồi sau, Nhi lên tiếng.
“Sẽ có một ngày.”
Tú gật đầu đồng ý. “Sẽ có một ngày.”
***
Tối hôm ấy, Tú tỉnh giấc lúc nửa đêm và thấy Nhi vẫn còn cầm điện thoại say sưa xem gì đó. Tú ôm lấy Nhi, nhìn lên màn hình xem cái gì làm Nhi chú tâm đến vậy.
“Em đang xem ảnh cưới à?” Tú hỏi khi thấy được màn hình điện thoại.
“Em xem lấy ý tưởng cho anh hai với chị Tâm.”
“Gần 2 giờ rồi. Sáng nay em dậy sớm mà chưa buồn ngủ à?”
Nhi lắc đầu, mắt vẫn nhìn màn hình, tay kéo kéo. Tú dựa đầu vào đầu Nhi rồi cùng ngắm.
“Tấm này đẹp nè.” Nhi dừng lại ở một tấm hình. “Cảnh biển luôn là một trong những cảnh đẹp để chụp hình cưới. Anh hai với chị Tâm về quê chị ở Đà Nẵng chụp là đẹp lắm.”
“Còn em, sau này em có thích chụp ở biển không?”
“Em chụp với ai chứ.” Nhi giả vờ hỏi.
“Với Tú.”
Nhi cười. “Chắc còn lâu đó.”
“Vì em, ngay bây giờ cũng được.”
“Đừng có đùa. Chúng ta còn trẻ lắm.”
“Thật sự, cưới nhau chỉ là hình thức, Tú nghĩ nó cũng sẽ không khác gì với cuộc sống hiện tại. Có điều chúng ta chắc sẽ bị hai chữ trách nhiệm làm áp lực hơn.”
Nhi tiếp tục kéo để xem thêm hình.
“Em à?” Tú gọi.
“Sao ạ.”
“Sau này khi Tú tốt nghiệp, có sự nghiệp ổn định, và cảm thấy mình đủ tư cách, Tú nhất định sẽ cho em một gia đình.”
Ngạc nhiên khi nghe Tú nói vậy, Nhi bỏ điện thoại xuống rồi nhìn Tú. “Tú không được nói như thế. Đủ tư cách là như thế nào. Yêu nhau đâu cần phải có tư cách hay không. Em cũng đâu phải là ai.”
“Vì nhiều khi Tú cảm thấy em quá tốt so với Tú.”
Ngay lập tức, Nhi hỏi Tú. “Em có hay nhõng nhẽo không?”
Suy nghĩ một vài giây, Tú trả lời “Có.”
“Vậy có hay dỗi không? Có hay bướng không? Có hay lười dọn dẹp không?” Nhi tiếp.
“Có hết. Còn thích ngủ nướng, hay nghĩ ngợi nhiều, thích giấu chuyện buồn trong lòng không chịu nói ra, thích giả vờ mạnh mẽ, dạo này còn thích ôm Sam hơn ôm Tú.””Cũng nhiều khuyết điểm quá chứ. Chắc là cũng không đủ tư cách rồi.”
“Sao em lại nói thế.”
“Vậy Tú thấy Tú nói sai chưa.”
Tú chợt hiểu được ý của Nhi.
“Biết rồi. Giờ thêm một cái là hay bắt bẻ nữa.”
Nhi đánh nhẹ vào tay Tú.
“Hay đánh người.” Tú tiếp tục.
“Thấy ghét.”
“Hay nói ghét người ta.”
“Thôi chịu thua. Không ngờ em lại có nhiều khuyết điểm như thế.” Nhi bĩu môi.
“Hay làm cái mặt đáng thương này nữa.” Tú lấy tay nhéo má Nhi, việc mà Tú luôn thích làm.
“Xong luôn. Khỏi có ai mà yêu.”
“Ừ, để mình Tú yêu thôi.” Rồi Tú hôn nhẹ vào má Nhi. “Yêu hết những khuyết điểm của em. Vì đó là những gì làm nên chính em.”
Nhi dụi đầu vào ngực Tú để được gần Tú hơn. Lúc này Nhi đã cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến.
“Cảm ơn Tú đã yêu em và cả khuyết điểm của em nhé.” Nhi nói nhỏ và ngáp nhẹ vì buồn ngủ. “Chúng ta còn một năm nữa là đến thời hạn của mẹ. Cố gắng lên.”
Tay Tú mò tìm lấy tay Nhi và đan năm ngón tay của mình vào, việc mà Tú vẫn thường làm. “Sắp qua qua năm tư. Sắp tốt nghiệp. Tú đã có dự định sẵn.” Tú suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp. “Thật ra, em có biết vì sao dạo này Tú hay đi làm ngày Chủ Nhật không?”
Nhưng Nhi không trả lời. Tú nhìn xuống thì thấy Nhi đã thiếp đi lúc nào. Hơi thở của Nhi đều đặn, hoà cùng nhịp với Tú. Trông Nhi ngủ yên bình mà Tú thầm mỉm cười.
“Còn một thứ nữa. Là hay quyến rũ người ta, mà ngay chính em cũng chẳng hề biết.”
Tú nhè nhẹ kéo chiếc mền lên, đắp qua hai người, rồi thỏ thẻ với Nhi.
“Mặt trời lặn để rồi sáng lại mang bình minh đến nhé.”
***
Ngày chụp hình cưới, anh Tuấn và chị Tâm đã chuẩn bị từ sáng sớm. Khi Nhi và Tú lên đường đến trường, thì cũng là lúc nhân viên của studio đến nhà trang điểm cho chị Tâm. Chị Tâm cũng không quên dặn dò Tú và Nhi về cuộc hẹn chụp hình chiều nay ở ngay Nhà Thờ Đức Bà và vòng quanh thành phố. Anh chị nhất định muốn Tú và Nhi có mặt trong bộ ảnh. “Nguyên bộ ảnh cưới mà chỉ thấy mặt hai người, chán lắm!” Chị Tâm đã nói thế.
Tú dắt chiếc Honda Zoomer màu đỏ của mình từ trong nhà đi ra ngoài. Từ ngày Tú được mẹ tặng cho chiếc xe thì ngày nào Tú cũng tự mình chở Nhi đến trường học. Có hôm hai người ăn sáng ở nhà, có hôm đi học sớm một tí để ra ngoài ăn sáng. Bác Nam nhờ vậy mà không cần phải đưa đi vào buổi sáng nữa, chỉ lúc chiều tan học khi Tú phải chạy nhanh qua chỗ làm thì bác Nam mới cần đón Nhi. Nhi cũng đã có lần tâm sự với Tú rằng Nhi muốn mau học lấy bằng lái xe, nhưng Nhi cũng không muốn bác Nam bị thất nghiệp. Nhi biết nhà bác phải nuôi tận năm đứa con ăn học.
Hôm nay, cả hai ghé mua tạm hai ổ bánh mì trên đường đi rồi chạy đến trường. Trong lúc Tú gửi xe thì gặp Phương cũng vừa mới đến. Dạo này trông Phương khác lắm. Tóc cắt ngắn đến vai, thay vì bộ tóc dài mà Phương vẫn hay để. Tú có nghe Phương giải thích rằng người bạn trai mới của Phương thích những cô gái tóc ngắn cá tính. Tú và Nhi giơ tay vẫy Phương từ xa. Khi Tú đang bận cởi bao tay da của mình ra thì Nhi giúp Tú cởi bỏ nón bảo hiểm.”Sáng sớm mà gặp cặp này là thấy sến cả ngày rồi.” Phương nói khi vừa đi đến. “Nhìn hai đứa bây mà tao ước gì anh của tao cũng học chung.”
Nhi cởi bỏ nón của mình ra, rồi cười với Phương. “Bọn mình có còn học chung đâu, nên phải tranh thủ mà.”
“Gặp cả buổi tối ở nhà rồi còn gì. Tối còn được ôm nhau ngủ. Anh của tui đi mỗi tối mà cứ phải nửa tiếng gọi điện về trình với mẹ của ảnh. Chán lắm.” Phương than vãn. Cả ba cùng bước vào sân trường.
“Ai biểu mê trai công tử, nhà giàu, yếu đuối.” Tú lên tiếng.
“Ơ, tình yêu mà làm sao tao làm chủ được. Tự nhiên nó đến chứ bộ.”
“Mày có thấy hồi đó tao bị đổ như thế nào chưa. Bỗng một ngày bị bắn một mũi tên, chết luôn.” Tú nói với Phương, ám chỉ thời gian đầu mới yêu Nhi.
“Không chọc em nhé.” Nhi cầm ổ bánh mì cắn một miếng, rồi đưa Tú cắn để Tú không nói nữa, nhưng Tú vẫn nói tiếp.
“Thật mà.” Rồi Tú ngân nga câu hát của một bài mà những ngày đó Tú vẫn hay nghe. “Ta gặp nhau một chiều Thu tháng Mười để nụ cười ấy cho anh ngóng trông từng ngày...”
“Thôi nha, ớn lạnh quá nha hai bây.” Phương cằn nhằn.
“Đêm về nghe lòng thương người ta mất rồi, ngại vì mình con gái phải làm sao...” Nhi nối câu của Tú.
“Trời ơi! Hai đứa bây coi tao vô hình rồi hả!”
Nghe Phương nói vậy làm Tú và Nhi không khỏi bật cười. Cuối cùng, vì sắp đến giờ nên Nhi nói. “Thôi tha cho Phương đó, Nhi vào lớp đây.”
Nhi đưa Tú ổ bánh mì ăn hơn được một nửa. “Ăn giúp em, em no rồi.”
“Cầm theo ăn đi, ăn một tí mà no sao được.”
“Học sinh gương mẫu không thể ăn vụng trong lớp. Mẹ em mà biết là chết.” Đương nhiên là bây giờ mẹ Nhi đã không còn kiểm soát Nhi như trước. Nhi chỉ nói đùa với Tú. Tú cười, rồi chấp nhận cầm lấy phần bánh mì còn lại. Trước khi đi, Nhi gửi Tú một cái ôm thật chặt. Ngày nào cũng vậy.
“Rồi. Chào Tú, Chào Phương.” Nói rồi Nhi chạy đi về hướng lớp học của mình.
Tú nhìn Nhi để chắc chắn rằng Nhi đã vào lớp rồi quay sang nói với Phương.
“Trưa nay nếu tao về trường không kịp thì mày giữ chân Nhi dùm tao nha.”
Thật ra Tú đã xin nghỉ nhưng không nói cho Nhi biết, bởi vì Tú có chuyện phải làm. Năm học này Tú cũng không còn học chung với Nhi lớp nào nữa, cho nên việc trốn Nhi đi cũng không phải khó lắm. Dĩ nhiên, cũng phải nhờ sự trợ giúp từ Phương nữa.
“Nay đi lo cái dự án kia của mày hả?” Phương hỏi.
“Ừ, hôm nay phải đi ký hợp đồng.”
“Được rồi mày đừng lo, cứ để tao. Thấy mày có dự định tương lai cũng vui. Ráng về sớm.”
Yên tâm, Tú quay lại nơi gửi xe để lấy xe và chạy nhanh đến tiệm cà phê sách như đã hẹn với bác chủ tiệm.
Trưa hôm đó, khi xong việc, Tú có thể quay về sớm hơn dự tính nên đã gửi tin nhắn trước cho Phương để báo tin. Tú chạy về đến trường cũng vừa đủ giờ để gặp Nhi tại điểm hẹn cũ để ăn trưa rồi cả hai chạy về nhà để chuẩn bị cho buổi chụp hình. Vì lần chụp này chị Tâm mặc một bộ áo dài cưới màu trắng thay vì đầm cưới, nên Nhi cũng chọn cho mình một bộ áo dài trắng đơn giản cho cùng tông. Tú thì mặc áo sơ mi trắng, không khoác áo bên ngoài như anh Tuấn. Đáng lẽ mẹ Tú cũng theo cùng, nhưng vì vài ngày gần đây bà bỗng trở bệnh, nên mẹ phải ở nhà chăm sóc bà. Khi đến nơi như đã hẹn, thì anh Tuấn và chị Tâm cũng vừa chụp từ chợ Bến Thành về. Tú và Nhi lại chào hỏi ê-kíp. Trao đổi đôi chút, mọi người lại tiếp tục với buổi chụp ảnh. Mới đầu Tú và Nhi chỉ đứng sau, làm nền cho cô dâu và chú rể, sau vài kiểu thì cả hai lại chụp cùng. Anh Tuấn bỗng dưng diễu hài trước cổng nhà thờ làm mọi người cười ngặt nghẽo. Anh kể, tối qua anh thức khá khuya chỉ để học thuộc những câu truyện cười này. Chụp bốn người xong, thợ chụp ảnh gọi Tú và Nhi ra một góc để chụp riêng. Theo anh thợ chụp, cả hai đã mặc đẹp như thế này, thì để anh chụp cho vài kiểu. Thấy cũng chưa bao giờ có hình chụp chuyên nghiệp với nhau, hai người đều đồng ý.
Khi đang làm mẫu chụp hình, bỗng gần đó có vài người xì xầm, không to lắm nhưng đủ làm người trong cuộc nghe được.
“Coi hai đứa đồng tính đi chụp hình cưới kìa.”
“Mày nói coi chừng người ta nghe bây giờ.”
Quay nhìn về hướng của giọng nói, Tú thấy hai bạn học sinh nữ, có vẻ còn trẻ, đang đứng trước cổng nhà thờ nhìn mình. Vì cũng không muốn quan tâm, Tú bỏ qua và tiếp tục nhìn vào máy ảnh. Nhưng không lâu sau, Tú lại nghe những lời không hay.
“Sao càng ngày càng nhiều vậy mày? Cứ như là theo phong trào. Con nhỏ kia nhìn nam nữ lẫn lộn. Con gái gì mà kì quá.” Người học sinh nữ có mái tóc dài đến lưng nói với người học sinh cột tóc đuôi gà còn lại.
Có nhiều khi, những lời nói như thế này không làm Tú quan tâm lắm, vì Tú biết họ chỉ là những người qua đường. Họ nhìn mình, họ đưa ra những lời phán xét, rồi họ bỏ đi. Cuối ngày, cũng chẳng ai thật sự biết được người kia như thế nào. Vậy mà cũng có đôi khi, những lời nói ấy lại như một con dao bén nhọn cứa vào tim Tú. Nhiều lần dặn lòng không nên để tâm, nhưng rồi cũng có đôi lúc những lời nói ấy cứ mãi vởn vơ trong đầu, không tài nào thoát ra được.
“Xin lỗi, em là ai vậy?” Anh Tuấn lên tiếng hỏi. Tú đưa mắt nhìn anh hai, và mới thấy rằng anh hai cũng đứng khá gần với hai bạn trẻ đó. Chắc có lẽ anh hai cũng đã nghe.
“Thấy chưa, người ta nghe rồi.” Bạn nữ cột tóc đuôi gà nói nhỏ, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
Anh Tuấn hỏi một lần nữa. “Em có quen Tú và Nhi không?”
“Không...không quen. Chỉ thấy sao nói vậy.” Bạn nữ tóc dài nói.
“Vậy là em không biết em tôi đã phải trải qua nhiều chuyện để có hạnh phúc như ngày hôm nay. Nếu như không quen biết em tôi, thì làm ơn đừng nói những lời khó nghe đó. Người anh hai như tôi nghe còn đau lòng.”
Tú không muốn nhìn họ, còn Nhi thì cũng đang cố xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh là anh hai hả?” Bạn nữ hỏi.
“Ừ, nó là em gái của tôi.” Anh Tuấn nói với giọng tự hào. Chị Tâm tiến lại gần nắm lấy tay anh Tuấn.
“Anh cho em của anh yêu đồng giới sao? Ba mẹ mà có con như thế này chỉ thấy tội nghiệp ba mẹ.”
“Thứ nhất, tôi không có quyền cho hay không cho em tôi yêu ai, mà tôi chỉ có thể ủng hộ hay không ủng hộ. Mà em biết gì không? nó là em của tôi, vậy thì vì sao tôi không ủng hộ chứ? Thứ nhì, ba mẹ thương con thì luôn mong con được hạnh phúc. Con có tật nguyền, không lành lặn, thì vẫn thương đấy em. Huống hồ chi Tú nó khoẻ mạnh, phát triển bình thường.” Anh Tuấn đáp trả lời nói của bạn nữ sinh. Lúc này có vài người đi đường hiếu kỳ đứng lại nhìn. Những người đang đứng cầu nguyện dưới tượng Đức Mẹ cũng chú ý.”Chúng tôi cũng được sinh ra, lớn lên, rồi đi học, đi làm, cũng sinh sống bằng đồng tiền mình làm ra và mong muốn tìm được nửa kia của mình như bao người.” Anh thợ chụp hình lên tiếng nói làm mọi người bất ngờ. “Em bảo càng ngày càng thấy nhiều? Chẳng qua là trải qua biết bao nhiêu thế kỷ, con người đã tìm hiểu rõ ràng hơn về giới tính, và cũng nhờ cuộc sống hiện đại và sự hiểu biết mà nhiều người tự tin sống thật với chính mình hơn.”
“Thôi, đi đi.” Bạn nữ cột tóc đuôi gà kéo tay bạn kia. “Mày sai rồi.”
Bạn nữ chầm chậm gật đầu, như nhận biết được có lẽ mình đã lỡ lời. Lí nhí nói xin lỗi vài câu, hai nữ sinh lật đật bước đi và băng qua đường về hướng công viên. Tú nhìn theo họ và suy nghĩ, trong thành phố có hơn bảy triệu người sinh sống, đây có thể là lần đầu và lần cuối cùng Tú gặp họ.
Nhờ vậy mà thấy nhẹ lòng hơn một tí.
Vì những lời nói đó không phải từ chính những người mình thương yêu.
Anh Tuấn chạy lại bên Tú, xem coi Tú như thế nào. Lúc nãy khi anh Tuấn đứng ra bênh vực, Tú thật sự thấy cảm động. Có lẽ như chị Tâm cũng cảm thấy thế, vì chị đang khen anh hết lời.
“Em lấy đúng người rồi. Mai mốt anh cũng sẽ là một người cha thật tuyệt.” Tú nghe chị Tâm nói với anh hai. Tú thầm đồng ý. Sau này, anh hai sẽ là một người cha tuyệt vời.
“Sao, mình tiếp tục được không hai em?” Anh thợ chụp hình hỏi, nở một nụ cười đồng cảm với Tú. Tú nhìn Nhi, ánh mắt hỏi ý kiến. Nhi gật đầu và mỉm cười. Nụ cười mà mỗi lần Tú nhìn, mọi muộn phiền đều tan biến.
Vậy thôi, mà Tú đã quên hết bạn nữ kia vừa nói gì.
Không lâu sau, trời kéo mây đen đến và bắt đầu chuyển mưa. Cứ tưởng buổi chụp ảnh sẽ kết thúc, nhưng anh thợ chụp hình mong muốn chụp cho anh Tuấn và chị Tâm vài kiểu dưới mưa. Theo anh, hình ảnh sẽ trông rất lãng mạn và cổ kính với Nhà Thờ Đức Bà ở hình nền. Khi một bạn trong êkip chạy ra đưa dù cho anh Tuấn cầm cũng là lúc trời đổ mưa nặng hạt. Một bạn khác lật đật cầm dù chạy nhanh ra che cho anh thợ và máy ảnh. Tú và Nhi cũng cầm dù của ê-kíp và đứng xem.
Hơn 6 giờ, trời mưa gió càng ngày càng lớn khiến buổi chụp hình phải chấm dứt. Tuy không chụp được nguyên ngày như dự tính, anh thợ chụp cũng hứa hẹn đã chụp được nhiều khoảnh khắc đẹp cho anh chị. Hai người gọi taxi đi về, còn Tú do chạy xe máy qua nên cũng phải chạy xe máy về.
“Hay là em lên xe taxi về với anh hai đi.” Tú nói với Nhi. “Mưa lớn quá, lại không mang theo áo mưa.”
Nhi lắc đầu. “Em đi với Tú. Mình ghé dọc đường mua áo mưa cũng được.”
Biết Nhi cứng đầu, nên Tú cũng không nói tiếp. Cả hai nhanh chạy sang khu gửi xe để lấy xe. Tú mở cốp đưa mũ bảo hiểm cho Nhi, sẵn tiện đưa luôn chiếc áo khoác jeans của mình. “Em mặc đi đỡ lạnh. Áo dài em mặc mỏng quá.” Nói rồi Tú khoác áo lên cho Nhi. Xong xuôi, Tú lấy mũ đội cho mình rồi cả hai lên xe chạy về nhà. Trời mưa lớn làm Tú ướt gần hết, cũng may là Tú thấy ngay gian hàng bán áo mưa nhỏ ngay lề đường. Tấp xe vào, Tú mua hai cái và đưa Nhi một cái. Tuy ướt rồi, nhưng cũng mặc cho đỡ lạnh. “Tú có lạnh lắm không?” Nhi hỏi khi Tú chạy được một đoạn.
“Cũng hơi lạnh, nhưng không sao.”
“Vậy em ôm chặt cho ấm.” Nhi nói, rồi siết hai tay mình thật chặt trước bụng Tú. Bởi vì như vậy mà Nhi có thể cảm nhận được Tú đang cười.
Và tự nhiên, Nhi bỗng thấy có gì đó thiếu vắng.
Nhi lấy tay sờ soạng, hy vọng điều đó không phải là sự thật, nhưng tìm mãi vẫn không có. Tim Nhi tự dưng cảm thấy nặng trịch.
Cái vòng Tú tặng đã không còn trên tay Nhi nữa. Nhi cố gắng không hốt hoảng. Có thể lúc nãy chụp hình không để ý nó đã bị rơi mất. Nếu quay lại đó tìm có thể là sẽ tìm thấy. Nhi suy nghĩ một hồi, rồi quyết định không nói cho Tú biết. Vòng này là của Tú tặng, Nhi không muốn làm Tú phải buồn.
Khi vừa về đến nhà, Nhi lấy cớ về nhà mình tắm để Tú không nghi ngờ. Nhìn thấy Tú đi hẳn vào nhà rồi thì Nhi vội chạy ra đường và đón taxi quay trở về Nhà Thờ Đức Bà.
***
Tắm rửa xong, Tú vào phòng đọc sách đợi Nhi qua. Ngồi đọc một hồi, Tú nghe tiếng gõ cửa. Bỏ quyển sách xuống rồi tiến lại mở chốt, Tú liền nhăn mặt khi thấy mẹ mang xấp quần áo đã xếp vào phòng.
“Mẹ, con nói mẹ cứ để đó con sẽ xếp mà.”
“Mẹ rảnh thì làm.”
Thấy có hơi có lỗi, Tú nói lời cảm ơn mẹ. Nhưng xong việc, mẹ vẫn chưa rời phòng mà nhìn quanh tìm gì đó.
“Nhi đâu?” Mẹ hỏi.
“Dạ Nhi về nhà tắm rồi.”
Gật đầu, mẹ kéo tay Tú lại giường và ngồi xuống. “Vậy tâm sự với mẹ một chút.”
Giọng mẹ có vẻ nghiêm chỉnh. Tú biết mẹ sắp hỏi về chuyện của hai người. Có chút run nhưng rồi Tú cũng phải nghe lời.
“Mẹ nói nè. Hai đứa lớn rồi, mẹ biết mẹ không thể quản thúc, nhưng không có nghĩa là mẹ sẽ không nhắc nhở. Làm gì thì làm, nhưng không được ỷ y là không dính bầu mà không có trách nhiệm đó nhé. Hai đứa phải có trách nhiệm với bản thân và cả đối phương.”
“Dạ...con hiểu.”
“Thấy hai đứa nghiêm túc thì mẹ cũng an tâm. Nếu con muốn tình cảm lâu dài, thì trước tiên phải tin tưởng lẫn nhau và bỏ ngoài tai những lời nói không đáng để tâm đi nghe chưa. Hãy suy nghĩ vì sao mình lại bắt đầu mà đừng nên bỏ cuộc.”
Tú nghĩ chắc là anh hai đã kể cho mẹ nghe chuyện hồi chiều.
“Lại đây.” Mẹ kéo và ôm Tú vào lòng. “Con gái của mẹ lớn rồi. Mới ngày nào tay con chỉ nắm vừa một ngón tay của mẹ.” Nói rồi mẹ như cố nén lại xúc động. “Con có vui với cuộc sống hiện tại không? Con có vui với những gì con đang có được?”
Tú gật đầu. “Con hạnh phúc lắm. Con có mẹ, có cả nhà làm điểm tựa cho con. Con có Nhi bên cạnh. Thật sự chẳng thể ngờ được có một ngày con lại có thể sống tự do làm chính mình như bây giờ.”
“Con vui là mẹ vui. Mẹ không cần gì khác.” Mẹ nhìn Tú, giọng nói chân thành. Tay vuốt mặt Tú, mẹ như cố gắng trao hết thương yêu qua cử chỉ. “Mẹ có nấu cháo hàu. Lát nữa Nhi qua rồi hai đứa lấy ăn đi.””Dạ.” Tú nói. Nhìn lên đồng hồ, Tú thấy đã hơn 9 giờ. Có chút thắc mắc vì sao đã hơn hai tiếng mà Nhi vẫn chưa qua. Tú quyết định cầm điện thoại lên gọi. Chuông đổ mãi vẫn không có ai bắt máy. Cảm thấy có gì đó không ổn, Tú vội chạy ngay sang nhà tìm Nhi. Tú sang bấm chuông thì cô Hiền ra mở cửa, hỏi mới biết rằng Nhi nói với cô là chạy ra Nhà Thờ Đức Bà một tí. Tú không biết vì sao Nhi lại muốn quay lại nơi đó? Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng không có thời gian để nghĩ ngợi nữa vì Tú phải đi tìm Nhi ngay. Trời đã tối và vẫn còn mưa lất phất, Tú cảm thấy không an tâm.
Leo lên chiếc Honda Zoomer, Tú chạy ngay ra Nhà Thờ Đức Bà. Do cơn mưa lớn hồi chiều mà đường xá bị ngập khá nhiều. Tú có mặc áo mưa nhưng cũng bị ướt một phần. Khi đến nơi, Tú chạy chầm chậm để tìm. Chưa đi hết vòng thì Tú nhìn thấy Nhi ngay. Nhi đang tìm cái gì đó trong những bụi hoa. Vì trời còn đang mưa nên cũng không còn ai ở đây. Tú đánh liều dựng xe ngay đó rồi chạy ngay đến với Nhi. Bỗng dưng thấy Tú xuất hiện, Nhi hốt hoảng giật mình.
“Làm em hết hồn!” Nhi nói.
“Câu này phải để Tú nói mới phải.” Tú nhìn Nhi, bây giờ đang với bộ dạng quần áo ướt hết và tay châm lấm lem. Chiếc áo dài lúc nãy mặc còn chưa kịp thay ra. Cũng may có chiếc áo khoác jeans Tú đưa lúc nãy. “Em đang tìm cái gì vậy?”
“Em...em...” Nhi chưa tìm được lời để giải thích.
“Sao thế?”
“Em tìm...chiếc vòng.” Nhi thú nhận.
Lúc này Tú mới nhìn kĩ vào tay Nhi. Chiếc vòng mặt trời đã không còn nữa. Thấy Tú nhìn, Nhi bỗng dùng một tay nắm cổ tay còn lại. Nhi không muốn Tú nhìn vào khoảng trống trải đó.
“Rồi sao em không nói với Tú rồi mình cùng tìm cách giải quyết?”
“Em sợ Tú buồn em.”
“Em biết Tú bao lâu rồi? Mấy chuyện ngoài ý muốn này Tú đâu có trách em làm gì.” Tú vừa nói vừa để mắt nhìn chiếc xe. “Trời đang mưa, đừng tìm nữa. Về nhà ăn cháo hàu mẹ nấu.”
“Không được, em phải tìm.”
“Em mà còn dầm mưa là bệnh đó.”
Nhi bỏ ngoài tai lời Tú nói, quay mặt xuống những bụi hoa và tìm tiếp. “Hồi chiều mình có đứng ở đây. Em với Tú còn giỡn qua lại. Chắc là rớt ở đây thôi.”
Tú ngẩng mặt lên trời nhìn mưa rơi dưới những ánh đèn. Hạt mưa rơi không to lắm, nhưng Nhi mà cứ dầm mưa thế này thì ngày mai sẽ bệnh mất. Tú liền nắm lấy tay Nhi và kéo Nhi đi về hướng chiếc xe đang đậu.
“Không! Em không về!” Nhi hét to, tay cố gắng vùng vẫy khỏi cái nắm của Tú. Nhưng bàn tay của Tú thật ấm và chắc chắn, khiến Nhi không tài nào rút ra được. Buồn bã, Nhi nói, “Em chưa tìm được vòng.”
“Nếu rớt từ chiều thì không tìm được đâu. Đừng tìm nữa. Mình về thôi.”
Dẫu biết rằng Tú nói đúng, biết rằng nếu rớt ở một nơi công cộng như nơi này thì làm sao mà tìm lại được. Thế nhưng Nhi vẫn cảm thấy có chút giận. Giận mình vì đã làm mất, giận Tú vì sao phản ứng của Tú như chiếc vòng ấy không quan trọng. Đối với Nhi, nó như là một vật đính ước giữa hai người. Nhưng Nhi không nói lời nào nữa, mà nghe lời Tú lên xe về nhà. Tuy theo về, nhưng suốt quãng đường là cuộc chiến tranh lạnh.Về đến nhà cũng đã gần 11 giờ. Thấy Nhi đang lạnh run, Tú kéo Nhi vào nhà tắm và giúp Nhi cởi bỏ bộ áo dài đã dơ đang mặc trên người. Tú cẩn thận xả nước ấm, cho tí xà bông rồi gọi Nhi vào. Tuy còn dỗi nhưng Nhi vẫn nghe theo Tú và ngồi xuống bồn, ngâm vào nước ấm. Ngồi ngoài, Tú lấy chai sữa tắm cho vào tay rồi thoa đều lên hai cánh tay của Nhi, rửa đi hết những vết bẩn trên tay.
“Em lớn rồi, em tự tắm được.” Nhi nói.
“Không muốn được quan tâm nữa hả?” Tú vừa hỏi vừa thoa.
Nhi bĩu môi. “Em chưa hết giận đâu.”
“Biết rồi.” Tú chà đến lưng. “Coi nè, người lấm lem cứ như Sam.”
Lúc nãy trên đường về nhà, thật sự là Nhi muốn khóc lắm. Buồn vì Tú có chút thờ ơ. Nhi đi tìm lại chiếc vòng cũng vì sợ Tú buồn và vì nó quan trọng, mà Tú lại chẳng hề quan tâm. Nhưng giờ nhìn Tú như thế này thì Nhi lại không nỡ. Giận thì giận mà thương thì thương.
Sau một vài giây im lặng nhìn Tú, thấy Tú cũng hơi run vì lạnh, thì Nhi lên tiếng.
“Tú vào đây với em.”
Tú nhếch mày, ngạc nhiên với lời đề nghị của Nhi. “Sao bảo còn giận.”
“Không vào thì giận luôn.”
Tú thở dài. “Biết phải làm sao với em đây?” Nét mặt của Tú nhìn dường như đang đấu tranh tâm lý xem có nên vào hay không, nhưng rồi Tú cũng cởi bỏ đồ đã ướt của mình và bước vào bồn. Nhi ngồi dậy cho Tú vào chỗ của mình rồi Nhi dựa lưng vào người Tú. Nước nóng thêm với có Tú ở cạnh làm Nhi thấy thật dễ chịu. Cho đến khi Nhi nhìn vào tay của mình, cảm giác thiếu vắng lại trở về.
“Mất vòng rồi Tú ạ.” Nhi nói. “Hay là sáng mai lại quay ra tìm?”
“Em cứng đầu quá. Mất rồi thì thôi, Tú sẽ mua lại cái mới cho em.”
“Em không thích cái mới. Em thích cái đó.”
“Em có biết con gái đi một mình buổi tối như vậy nguy hiểm lắm không, lại còn không đem theo điện thoại.” Hai tay Tú ôm chặt vòng eo của Nhi. “Lỡ có gì thì biết liên lạc với ai?”
“Vì cái vòng đó quan trọng với em.”
“Em lại càng quan trọng với Tú hơn.” Tú nhẹ hôn đằng sau tai của Nhi, rồi thì thầm. “Em mà có chuyện gì, Tú biết phải làm sao.”
Nhi thở dài. Quả thật là Nhi có hành xử không đúng. Đáng lẽ từ đầu Nhi nên gọi Tú đi cùng.
“Bây giờ không có sao rồi nè. Chỉ là vẫn chưa tìm được cái vòng.” Nhi nói trong buồn bã. Tay Tú dần hạ thấp trong làn nước nóng. Nhi nhắm mắt, đầu ngả vào vai Tú cho thoải mái.
“Mất rồi thì chịu vậy. Em đi tìm giữa Sài Gòn chẳng khác gì mò kim đáy biển.” Tay Tú nhẹ nhàng di chuyển. “Nhìn thấy em tìm dưới mưa mà xót lắm có biết không?”
Nhịp tim Nhi bắt đầu tăng mạnh. Cảm giác Tú mang lại lúc nào cũng thật nhiều cảm xúc. “Nó...nó là cái vòng định ước đầu tiên của hai chúng ta.”
Dịu dàng, Tú đặt nụ hôn lên môi Nhi. “Tú mua một cái khác tặng em.”
Rồi Nhi ôm mặt Tú, ngước mặt mình lên đáp trả nụ hôn chứ không trả lời. Nước trong bồn đang lạnh dần nhưng sao vẫn cảm thấy còn nóng. Nhi dựa vào người Tú, mặt cố gắng nép vào cổ Tú để không làm ra tiếng động gì lớn. Cũng may là lúc về nhà thì ai cũng đều ngủ hết. Cuối cùng, khi Tú dùng hai tay xoay Nhi lại mình và ôm chặt lấy Nhi, lúc đó nhịp tim của cả hai mới từ từ đập đúng nhịp trở lại.”Em có muốn ăn cháo hàu không?” Tú hỏi sau khi hơi thở đã đều.
“Còn nói. Gan quá!” Nhi mắng nhỏ, mặt vẫn úp vào người Tú. “Em xấu hổ chết đi được.”
Tú lấy tay nâng mặt Nhi lên, thấy Nhi thật sự đỏ mặt làm Tú phì cười. “Thấy em buồn hiu nên phải tìm cách làm em vui.”
“Cách này thì...phải đợi đúng thời điểm chứ.”
Tú bĩu môi. “Có cô bạn gái khó tính quá luôn.”
“Phạt tối nay không được ôm em. Em sẽ ôm Sam ngủ!”
“Lại nữa hả?”
Nhi thè lưỡi trêu Tú rồi bước ra khỏi bồn tắm, lấy cái khăn quấn quanh người rồi mở cửa chạy về phòng. Tú lắc đầu, cười thầm rồi cũng lấy khăn quấn quanh người mình. Trước khi đi ra không quên cúi xuống cầm hết đống đồ dơ mang bỏ vào sọt đồ cạnh cánh cửa. Cháo hàu để dành ngày mai vậy.
Khi Tú vào phòng, Tú không những thấy Sam, mà còn thấy cả Bin Bạch Tuyết và Bông Gòn. Không biết ba đứa nó có gắn thiết bị định vị hay sao mà Nhi ở đâu thì tụi nó đều nhanh chóng có mặt.
“Rồi ba đứa ngủ hết trên giường hả?” Tú hỏi.
Nhi gật đầu. “Đang chịu phạt mà.”
Đành chịu, Tú nghe lời. Nhi đã thay vào bộ đồ ngủ, Tú cũng tháo bỏ khăn quấn, mặc một cái áo thun và cái quần đùi vào. Thay đồ xong, Tú bấm tắt đèn để ngủ.
Thấy Nhi nằm lên giường, Sam cũng leo ngay lên và vào chính giữa, như là biết đó là chỗ của nó. Bin và Bông Gòn vẫn còn ngồi trên bàn học của Tú. Nhi lấy tay xoa đầu Sam, đưa nó vào giấc ngủ. Tú nằm ngắm Nhi và Sam. Kể ra thì cũng ngộ, vì tuy rằng Sam sống với Tú nhiều hơn, nhưng nó luôn theo Nhi và quấn Nhi. Có phải vì bữa tắm bùn hôm đó? Cũng có thể vì nó cũng như Tú, nhận ra được Nhi là một người đặc biệt như thế nào.
“Nhi?” Tú gọi từ phía bên kia.
“Sao ạ.”
“Thương em.”
“Nhiều không?”
“Nhiều hơn ngày hôm qua, nhưng chắc sẽ không bằng ngày mai.”
Nhi cười. “Lần đầu nghe ai đó thổ lộ trung thực đến vậy.”
“Thật sự là mỗi ngày càng thương em nhiều hơn. Khai thật đi, có phải Tú bị em bỏ bùa rồi không?”
Con Sam lúc này đã ngủ.
“Thế thì có tình nguyện bị bỏ bùa không?”
“Có.” Tú trả lời không chút suy nghĩ. “Từng giây từng phút từng giờ.”
“Vậy em cho chẩn đoán nhé. Không chữa được rồi.”
“Em tự tin hơn rồi đấy.”
“Do cảm nhận được.”
“Chết rồi. Vậy là cả đời không sống nổi rồi. Ngày nào cũng thương hơn ngày trước thì biết phải làm sao?”
“Tú nè.” Nhi bỗng thay đổi giọng điệu.
“Ừ?”
“Đừng thương em nhiều quá. Thương bản thân mình nữa. Và gia đình, cuộc sống, thế giới. Dành cho em một phần thôi.””Em đã là gia đình, cuộc sống, thế giới của Tú rồi. Được yêu em như là được tất cả.”
“Em sợ Tú à. Em sợ mai này lỡ có chuyện gì giữa hai đứa mình, mà Tú không dành phần nào cho bản thân mình thì Tú tính sao? Chúng ta còn quá trẻ, và em rất sợ tương lai.”
“Em đã nghe câu nói người có duyên nhất định sẽ gặp lại nhau rồi mà. Chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện để đi đến ngày hôm nay. Tú tin rằng chúng ta thật sự có duyên.”
Suy nghĩ một hồi, Nhi lên tiếng. “Nói vậy, thì em sẽ thương Tú nhiều thật nhiều, hơn cả bản thân mình để khi chúng ta phải chia tay thì cũng phải tìm về nhau vì cũng sẽ chẳng có ai thương người này nhiều như đối phương.”
“Mình móc tay nhé.” Tú giơ ngón út của tay trái lên, qua phía bên Nhi. “Hứa là có gì cũng phải tìm về.”
Nhi giơ ngón út tay phải lên và móc vào ngón út của Tú. “Hứa. Người thương thì nhớ phải tìm về.”
Tối đó, tuy có Sam nằm giữa, nhưng cả hai vẫn cảm thấy mình liên kết với nhau, bởi một cái móc tay, một lời hứa. Lời hứa của hai tâm hồn trẻ, trong đó chất chứa đầy hy vọng, rằng một ngày nào đó nếu lỡ có lạc lối, thì cũng tìm được đường quay trở về.
***
Bố Nhi vào Sài Gòn công tác vào giữa tháng Ba.
Tuy rằng bố thông báo chỉ là sáng đi chiều về, nhưng Nhi cũng rất nôn nao được gặp bố. Cũng khoảng gần ba tháng rồi bố mới lại vào đây. Lần trước bố vào là tháng Mười Hai. Lần đó bố mang quà Giáng Sinh vào cho Nhi. Món quà Giáng Sinh sau bao nhiêu năm.
Tan học, Nhi dành chút thời gian ở ngoài vườn chăm sóc cây cảnh. Trời hôm nay thanh tạnh, ít gió. Bông Gòn chăm chú theo dõi Nhi từ xa. Nó không giống Bin, nó thích dạo chơi ngoài này hơn là ở trong nhà. Cũng may là nó chỉ thích đi vòng quanh nơi này và chưa bao giờ chạy trốn ra đường. Tú từ trong nhà mang ra cho Nhi một ly nước chanh rồi quay vào trong phụ mẹ làm bếp. Mẹ Tú có dự tính mời bố Nhi vào nhà dùng cơm.
Tầm 6 giờ mấy Nhi thấy chiếc xe trắng quen thuộc chạy về trước cổng. Mừng rỡ, Nhi chạy ngay đến và mở khoá cho xe vào. Khi bố vừa bước chân xuống xe, Nhi lập tức ôm chầm lấy bố. Nhi nhớ bố lắm chứ, và cả mẹ nữa. Nếu như mẹ cũng về thì hay biết mấy.
Cô Hiền bước ra từ nhà Tú và đến chào hỏi bố Nhi. Một hồi sau mẹ Tú cũng bước ra, trên người vẫn còn mặc cái tạp dề nấu bếp. Như dự tính ban đầu, mẹ Tú đến mời bố Nhi vào nhà ăn cơm. Có hơi bất ngờ với lời mời, nhưng bố Nhi cũng lịch sự nhận lời. Khi Nhi và cô Hiền đưa bố vào trong, mẹ Tú phát hiện bác Nam vẫn còn đang ngồi trong xe. Đèn trong xe đang sáng và bác đang cầm một tờ báo đọc. Mẹ Nhi tiến lại gần và gõ cửa kính, mời cả bác Nam vào trong ăn cơm cùng gia đình.
Đang ngồi chơi với Sam tại ghế sofa, Tú vừa thấy bố Nhi bước vào trong thì người liền cứng đơ. Lần trước cũng vậy mà lần này cũng vậy, khiến bà phải nhắc Tú lại chào hỏi. Thật sự theo Tú thấy, bố của Nhi đã dễ tính hơn trước. Ánh mắt của bác nhìn Tú đã có vẻ dễ chịu và thân thiện hơn, nhưng Tú vẫn còn chút gì đó ái ngại. Đơn giản vì Tú biết, bố mẹ Nhi vẫn đang trông chờ điều gì đó từ Tú. Nhi đưa bố ngồi vào bàn ăn rồi nhìn Tú cười nhẹ, như nói không sao đâu. Tú đáp trả nụ cười và đi vào bếp phụ giúp cô Hiền. Mẹ Tú đưa bác Nam vào nhà và mời bác lại bàn ngồi cạnh bố Nhi. Hôm nay bữa cơm này khá là đông vui. Tú cẩn thận bưng tô canh bí đỏ nóng hổi ra bàn, Nhi bưng hai đĩa thịt sườn non đi theo sau, còn chị Tâm thì giúp dọn chén đũa, mỗi người một việc. Anh Tuấn bưng hai đĩa gà trộn muối ớt, món mà cô Hiền nói bố Nhi vẫn thích ăn. Sam nghe mùi đồ ăn liền chạy ngay lại bàn ăn đứng nhìn không chớp mắt, làm bố Nhi cũng cười.
Dọn đồ ăn ra xong, Tú đứng xới cơm cho mọi người. Mẹ Tú ngồi vào bàn và lên tiếng.
“Mời các anh, mời cả nhà. Cơm canh đạm bạc, hy vọng các anh ăn ngon miệng.”
“Vâng, cảm ơn chị. Thế này là thịnh soạn rồi.” Bố Nhi trả lời.
Tú bới chén đầu tiên đưa mời bà, chén thứ hai đưa mời mẹ, rồi chén thứ ba đưa mời bố Nhi. “Con mời bác.” Tú lễ phép đưa chén cơm bằng hai tay. Bố Nhi gật đầu đón lấy chén cơm. Qua được đoạn này, Tú thở phào nhẹ nhõm và mời cơm những người còn lại. Lúc trở về bàn ăn, Nhi đưa ngón cái lên cho Tú thấy, khen Tú đã làm tốt.
Bữa cơm tối nay trải qua thoải mái hơn Tú đã tưởng tượng. Người tự nhiên nhất có lẽ là bà. Bà hỏi bố Nhi rất nhiều chuyện, về Hà Nội, về công việc làm ăn. Bố Nhi cũng không ngại ngần và thoải mái chia sẻ với bà. Nhi cũng thích thú lắng nghe. Chị Tâm và anh Tuấn cũng có nói, nếu mà có dịp ra Hà Nội chụp hình cưới thì chắc đẹp lắm. Anh Tuấn từng đi du lịch bụi ở Hà Nội, nhưng chị Tâm thì chưa đi lần nào.
Tú ăn hết chén cơm trong im lặng. Thấy mẹ xin phép đứng lên vào nhà bếp, Tú cũng xin phép rời bàn ăn và đi theo mẹ. Mẹ vào bếp mở tủ lấy trà ra để pha. Thấy Tú theo sau, mẹ kéo Tú lại nói nhỏ.
“Sao hả con gái, sao hôm nay con im vậy?”
Tú gãi đầu. “Con không biết nói gì, nên im lặng tốt hơn.”
“Con hãy làm chính mình đi. Có mẹ ở đây mà. Con ngoan như vậy nhất định người khác sẽ thương.” Mẹ đổ nước nóng vào bình trà. “Nè, cho con đi lấy điểm. Mang trà ra mời bác, mau.”
Tú ngoan ngoãn mang bình trà và ly ra mời trà. Cẩn thận rót trà vào ly, một lần nữa Tú mời bố Nhi dùng.
“Cảm ơn cháu.” Bố Nhi nói, tâm trạng vui vẻ. “Sao cháu ăn có một bát ít thế. Ở tuổi này phải ăn nhiều cho có sức khoẻ.”
“Dạ, tại con no rồi.”
“Không, tại Tú sợ bố đấy.” Nhi trêu, tay vẫn còn cầm chén canh. “Chứ thường ngày là ít nhất cũng một chén rưỡi.”
Trong lúc Tú bất ngờ đứng đơ người vì Nhi nói thế, bố Nhi lại cười to.
“Bác đáng sợ đến thế à?”
“Dạ, đâu có.” Tú nói trong bối rối. “Con...con no thật.”
Bố Nhi gật đầu rồi đưa ly trà lên miệng nhấp. Nhi thì vừa ăn nốt chén canh vừa cười khúc khích. Bác Nam nhìn đồng hồ trên tay rồi nhắc nhở bố Nhi rằng đã sắp đến giờ phải ra sân bay. Nhi có chút tiếc nuối vì bố không thể ở lại lâu, nhưng lần đi công tác nào bố cũng cố gắng về sớm bên mẹ, thì biết bố thương mẹ đến chừng nào. Trong lúc tiễn bố Nhi ra về, mẹ Tú đưa cho bố Nhi một tấm thiệp mời.
“Sắp tới thằng lớn của tôi sắp lấy vợ, xin phép gửi thiệp mời đến anh và chị. Tôi biết từ Hà Nội mà bay vào để dự thì xa quá, nên tôi chỉ muốn gửi thiệp báo tin để gửi niềm vui của gia đình chúng tôi đến anh chị.”
Bố Nhi nhận tấm thiệp từ tay mẹ Tú. “Chúc mừng gia đình chị. Nếu được, tôi sẽ cố gắng thu xếp. Cũng cảm ơn chị suốt thời gian này đã chăm sóc Nhi nhà tôi. Hy vọng cháu nó không có làm phiền gia đình chị.”
“Không có gì đâu. Tôi coi cháu như con trong nhà. Cháu nó ngoan lắm, anh yên tâm.”
“Vâng. Nghe chị nói vậy tôi cũng an tâm. Vậy thôi xin phép chị tôi đi.”
“Chúc anh đi bình an.” Mẹ Tú cúi chào. Đứng cạnh mẹ, Tú cũng cúi đầu lễ phép. Nhi đi theo bố, tiễn bố ra tận xe.
“Bố giữ gìn sức khoẻ.” Nhi ôm bố thật chặt. “Hè này có dịp thì con sẽ ra Hà Nội thăm bố mẹ.”
“Ngoan.” Bố xoa đầu Nhi, rồi nói nhỏ. “Hôm nay Tú nó được lắm. Có gì bố sẽ nói tốt với mẹ.”
Nghe được bố nói những lời này làm lòng Nhi vui như nở hoa. Ríu rít cảm ơn bố, Nhi nhìn bố lên xe và chiếc xe trắng dần đi khuất khỏi tầm nhìn của mọi người. Nhi quay vào, nhìn thấy Tú vẫn còn đứng trước cửa nhà nên liền chạy đến ôm Tú.
“Tú biết gì không?” Nhi hỏi.
“Em với bác nói gì về Tú phải không?”
“Bố nói hôm nay Tú được lắm và sẽ nói tốt với mẹ. Có điểm rồi nhé.” Nhi bỏ Tú ra và nở nụ cười thật tươi. “Cố lên.”
Tú cảm nhận được niềm vui của Nhi, và nó như là động lực để Tú phải cố gắng hơn nữa để cho bố mẹ Nhi thấy rằng mình hoàn toàn có mục tiêu cho tương lai. Tú muốn là một người mà bố mẹ Nhi có thể yên tâm cho Nhi ở cạnh. Tú sẽ cố gắng để chứng minh được điều đó. Tối hôm ấy, Tú và Nhi kéo lên căn gác mái ngồi ngắm thành phố cho đến khi cả hai gục vào nhau và đi vào giấc ngủ.
***
Cái ngày trọng đại cuối cùng cũng đã đến.
Cả nhà đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho lễ rước dâu tuy rằng hôm qua cũng thức khá khuya để trang trí nhà cửa. Hôm nay anh Tuấn trông thật bảnh trai trong áo sơ mi trắng và bộ vest đen. Anh đi qua đi lại, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng nhưng cũng không kém phần phấn khởi. Bà và mẹ diện hai bộ áo dài màu đỏ và màu xanh biếc rất đẹp. Hai người cũng bận rộn xem xét lại mâm quả sính lễ đã được chuẩn bị sẵn từ tối qua.
Nhi mặc một cái đầm đen đơn giản và Tú cũng chọn bộ áo màu đen để hợp với Nhi. Bạn bè của anh Tuấn cũng đã có mặt đầy đủ để cùng anh và gia đình qua nhà chị Tâm đón dâu. Được biết, bố mẹ của chị Tâm cũng đã bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn hồi tối hôm kia.
Lễ rước dâu diễn ra suôn sẻ suốt buổi trưa trong sự chúc phúc của nhiều người. Đến chiều tối, mọi người dời qua khuôn viên của một nhà hàng để chính thức tổ chức tiệc cưới. Chị Tâm mặc chiếc áo cưới mà hôm trước Nhi đã có cơ hội khoác thử lên người. Nhi phải công nhận, chiếc áo cưới này may dành cho chị. Từng đường chỉ, từng mũi kim được cẩn thận may trên chiếc áo. Nó khoe được hết những nét đẹp của chị trong ngày trọng đại này. Tầm 7 giờ tối, quan khách dần dần kéo đến. Từ lúc về Hà Nội đến giờ, bố chưa hề nhắc với Nhi về việc bố mẹ có đến dự buổi tiệc hôm nay hay không. Nhi không hy vọng gì, nhưng nếu hôm nay bố mẹ mà đến, thì có lẽ Nhi sẽ vui lắm. Vì nếu có sự hiện diện của bố mẹ, có nghĩa là bố mẹ cũng chấp nhận mối quan hệ của Tú và Nhi. Bố thì Nhi biết đã đồng ý, người quan trọng còn lại là mẹ.
Buổi tiệc cưới chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ rưỡi. Lúc này Nhi vẫn không thấy bố mẹ. Có chút thất vọng, nhưng Nhi đã không trông mong gì từ đầu. Nhi thấy Tú đôi lúc cũng có nhìn ra phía đón khách, có lẽ Tú cũng đang chờ đợi bố mẹ Nhi. Từ chính giữa, anh Tuấn và chị Tâm bước lên sân khấu với khuôn mặt đầy hạnh phúc. Bà và mẹ Tú lên sân khấu đại diện cho nhà trai, còn bên đại diện cho nhà gái là ba mẹ chị Tâm. Lúc cô dâu chú rể cắt bánh cưới, mẹ Tú vội lấy tay gạt đi giọt nước mắt ướt trên khoé mi.
Nhi nhìn ra cửa một lần nữa, vẫn không thấy ai.
Thấy Nhi cả buổi cứ thấp thỏm chờ đợi, Tú lên tiếng.
“Em đừng lo nữa. Do xa quá, chắc là không tới được rồi.”
Tuy là Nhi biết rõ cơ hội bố mẹ đến dự là rất thấp, đã dặn lòng không được đặt hy vọng, nhưng mà dù sao cũng có chút buồn.
Bà và mẹ Tú trở về bàn, để anh Tuấn và chị Tâm trên sân khấu giao lưu với người dẫn buổi tiệc. Nhi nhìn những quả bóng được thả bay đầy khắp phòng tiệc rồi suy nghĩ, không biết bố mẹ có xem qua tấm thiệp mời ấy hay chưa. Tú gắp cho Nhi món thịt vịt mà Nhi vẫn thích, nhưng Nhi cũng chỉ cắn được vài miếng rồi nhìn anh Tuấn chị Tâm chơi trò chơi trên sân khấu cho quên đi việc của bố mẹ.
Cho đến khi mẹ Tú thốt lên. “Ơ, chào anh. Quý hoá quá.” Thì Nhi mới quay người lại xem mẹ Tú vừa nói chuyện với ai.
Và người đó là bố. Không có mẹ, chỉ có bố thôi.
“Chào chị và gia đình. Xin lỗi tôi đến trễ vì chuyến bay bị dời lại.”
Mẹ Tú đứng dậy bắt tay rồi mời bố Nhi ngồi vào bàn. Tú cũng đứng dậy chào bố Nhi.
“Thật vinh hạnh cho gia đình chúng tôi.” Mẹ Tú tươi cười.
“Xin lỗi vì vợ tôi không khoẻ nên không thể đến dự, nhưng vợ tôi có nhờ gửi quà cho hai cháu.”
“Anh đến dự là vui lắm rồi. Cảm ơn anh đường xá xa xôi đã đến chung vui với gia đình chúng tôi.”
Lúc này bố quay sang nhìn Nhi, người mà vẫn chưa thể tin vào mắt mình là bố đã đến dự.
“Sao đấy con gái, thấy bố mà không nói gì thế?” Bố hỏi.
“Con...Con cứ tưởng là bố sẽ không đến.”
“Bố cố gắng sắp xếp đi, Lát nữa bố lại về với mẹ. Mẹ có gửi cốm vào cho con đấy.” Bố nói, rồi nhìn qua Tú. Lúc này thấy bố Nhi nhìn, Tú liền cúi đầu chào lần nữa. “Mẹ nói với bố rằng mang cốm tươi vào cho hai đứa.”
“Hai đứa ạ?” Nhi hỏi, bất ngờ.
“Ừ, mẹ nói hai đứa. Lúc bố hỏi mẹ có đi không thì mẹ lắc đầu, nhưng vẫn dặn dò bố rằng nếu bố đi được thì cứ thu xếp đi. Con thấy đấy, mẹ con cũng dễ chìu lắm.””Cảm ơn bố đã đến.”
Bố cười rồi gật đầu. Trên sân khấu lúc này người dẫn chương trình nói gì đó mà tất cả quan khách đều vỗ tay. Sau đó, anh Tuấn chị Tâm đi vào trong và nhạc bắt đầu nổi lên. Thấy chị Tâm đi vào, Nhi xin phép bố lại giúp chị Tâm vào trong thay đồ. Bàn ăn lúc này chỉ còn bố Nhi và Tú, vì mẹ với bà cũng đã đứng lên đi tiếp khách.
Bố Nhi hắng giọng, quay sang nhìn Tú.
“Dạo này cháu sao rồi? Học hành như thế nào?”
“Dạ, con khoẻ. Việc học cũng tốt lắm.” Tú trả lời.
“Cháu dũng cảm lắm đó. Vì trước giờ, chưa thấy ai dám đứng ra đấu tranh vì Nhi như cháu.”
“Con là thật lòng với Nhi.”
“Điều này bác có thể thấy.” Bố Nhi đồng ý.
Nghe vậy, Tú đánh liều hỏi một câu. “Bác thấy mối quan hệ của tụi con như thế nào ạ?”
“Cháu muốn biết à?”
“Dạ.”
“Dĩ nhiên lúc đầu bác hoàn toàn không đồng ý. Con mình sinh ra, cũng muốn nó lớn lên lấy chồng, sinh con, sống cuộc sống như bao người. Rồi bỗng dưng một ngày nó bảo nó yêu cháu, một người cùng giới tính, bác nghĩ lúc đó nó chỉ ngộ nhận tình cảm của mình.” Bố Nhi giải thích. “Rồi thời gian trôi qua, bác nghĩ nó sẽ dần xác định được, nhưng không phải thế. Cái ngày mà nó khóc lóc tâm sự, cũng là lúc bác nhận ra được rằng, thì ra tình yêu không phải duy nhất giữa nam và nữ, mà còn là giữa người với người. Lúc ấy bác quyết định, chuyện tình cảm của con thì để con tự chọn, đồng nghĩa với việc con đã chọn thì cũng phải có trách nhiệm với tình cảm đó. Đêm đó, bác nhận ra được nhiều điều lắm.”
“Con cảm ơn...bác đã cho chúng con cơ hội.” Tú nói.
“À, không đâu. Cơ hội này do chính hai đứa giành lấy được đấy. Cho nên bây giờ và tương lai, cháu phải cố gắng hơn. Từ nhỏ Nhi nó đã không được bác và mẹ nó chăm sóc, vì chuyện của thằng Quân. Bây giờ nghĩ lại, vì mẹ nó mà lơ là đến nó, bác cũng hối hận lắm. Bây giờ nó tìm được một người yêu thương nó, vậy thì bác nhờ cháu đừng để nó phải buồn nữa.”
Nghe bố Nhi trải lòng, Tú bỗng thấy cảm động. “Dạ, con hứa với bác. Con sẽ cố gắng làm niềm vui của Nhi mỗi ngày.”
“Rồi, bác dặn dò thế thôi.” Bố Nhi vỗ vai Tú như khích lệ. “Cháu cũng ngoan lắm. Bác cũng một phần yên tâm.”
Lễ cưới của anh Tuấn và chị Tâm kết thúc vào giờ khuya. Trong suốt chặng đường đi về nhà, Tú không hề kể cho Nhi nghe về cuộc trò chuyện của mình và bố Nhi. Tú muốn giữ nó cho riêng mình. Coi đó là một lời dặn dò, một lời hứa của Tú với bố Nhi. Ngồi đằng sau, Nhi ngã đầu vào lưng Tú tìm chỗ dựa. Nguyên ngày hôm nay Nhi cũng khá bận rộn nên có lẽ giờ đã thấm mệt. Tú chạy chầm chậm để Nhi có thể dễ ngủ hơn. Một tay Tú cầm lái, tay còn lại vòng ra sau giữ lấy Nhi để Nhi không bị ngã. Chạy một hồi lâu thì cũng về đến nhà. Đến nơi thấy Nhi vẫn còn ngủ say, do không nỡ đánh thức Nhi dậy nên Tú dừng xe ngay khu vườn và ngồi đó ngắm trời mây, để Nhi dựa vào lưng mình mà ngủ. Tối nay là một đêm trăng tròn. Tú nhìn lên mặt trăng sáng, lúc ẩn lúc hiện dưới những làn mây. Cảnh vật yên ắng xung quanh đưa Tú vào những ý nghĩ về tương lai. Ngày mai sẽ là ngày Tú cho Nhi biết hết mọi việc. Không biết phản ứng của Nhi sẽ như thế nào? Có giận dữ vì Tú đã giấu Nhi bấy lâu nay? Hay là vui mừng? Cũng đã hơn hai tháng từ ngày Tú bắt đầu chuẩn bị cho việc đó, tuy là nó chưa đâu vào đâu nhưng Tú nghĩ cũng đã đến lúc cho Nhi biết. Đây sẽ bước ngoặt đầu tiên cho tương lai của Tú, của hai người.
Một hồi lâu sau gió đêm thổi lạnh, Tú quyết định cõng Nhi vào trong nhà. Nhi ngủ ngoan trên vai Tú mà không hề thức giấc. Tú chợt nhớ về những ngày đầu quen nhau khi Tú phải cõng Nhi trong sân trường. Tú đã từng nói, Nhi là người đã làm Tú trở nên mạnh mẽ hơn. Và câu nói ấy cho đến bây giờ vẫn đúng như thế. Mạnh mẽ ở đây không chỉ nói về thể chất, mà còn trong tâm hồn. Người ta nói yêu một người khó lắm, và thật sự là như vậy. Khó ở đây là đủ dũng cảm để bước qua hết các cung bậc cảm xúc, các thử thách mà tình yêu đưa ra. Đâu phải ai cũng đủ mạnh mẽ để cùng nhau đi đến cuối cùng.
Tú nhẹ nhàng đặt Nhi xuống giường và cởi bỏ nón bảo hiểm ra giúp Nhi. Nhìn người con gái nhỏ bé đang nằm ngủ yên trên giường, Tú thầm cảm ơn người con gái ấy trong thời gian qua đã cho Tú thêm sức mạnh để đấu tranh cho tình cảm này. Càng nhìn thì trong lòng Tú càng hỗn độn bởi một mớ cảm xúc, mà chữ yêu cũng không thể diễn đạt được.
Đó là thương rồi.
***
Sáng hôm sau là một buổi sáng Chủ Nhật đẹp trời. Như những ngày chủ nhật dạo gần dây, Tú dậy sớm vệ sinh sạch sẽ chuẩn bị đến chỗ làm. Thay đồ xong xuôi, Tú nhẹ nhàng lại giường đánh thức Nhi dậy.
“Nhi ơi.” Tú khẽ gọi, dùng tay lay nhẹ. “Nhi, dậy đi em.”
Nhi cựa quậy rồi dần dần mở mắt. Nhìn thấy Tú vẫn còn ở nhà, Nhi biết là vẫn còn sớm. “Chủ nhật cho em ngủ thêm tí đi.” Nhi nói, rồi kéo cái mền đắp qua đầu, không muốn dậy.
“Hôm nay Tú muốn dẫn em đến chỗ làm chơi.”
Vừa nghe, Nhi liền tốc mền xuống nhìn Tú.
“Sao ạ? Hôm nay Tú đưa em theo à?”
“Ừ. Đó giờ em vẫn chưa được đến mà. Hôm nay Tú dẫn em đi.”
Nhi xuống giường, vươn vai rồi nhìn lên đồng hồ. “Gần 7 giờ rưỡi rồi, còn chờ em nữa thì có kịp không?”
“Không sao.” Tú trấn an. “Hôm nay đi trễ một chút cũng được.”
Nhanh chóng, Nhi liền xuống giường và chạy một mạch vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Đánh răng rửa mặt xong, Nhi chạy về phòng, cởi bỏ cái đầm hôm qua mặc về không kịp thay, rồi thay vào áo thun quần jeans mà Nhi có để sẵn ở nhà Tú. Vội vàng bỏ kem chống nắng lên mặt và một tí son, khoảng 7 giờ 50 sáng là cả hai đã ra khỏi nhà.
Tú chở Nhi vào một con hẻm và dừng chân trước một cửa tiệm. Cửa tiệm này trang trí như là một ngôi nhà. Ở trước có một cánh cửa gỗ, và có dây leo, hoa nở khắp hàng rào. Hai bên cửa tiệm là quán ăn và nhà dân. Nhi nhìn vào trong quán, do mặt trước của quán là bằng cửa kính nên Nhi có thể nhìn thấy được bên trong. Có cả cái bảng tên gỗ được treo đằng trước với dòng chữ “Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ”Sao mà Nhi nghe nó...quen quen.
Tú rút trong túi ra một chùm chìa khoá và mở cửa. Tú mời Nhi bước vào trước, vừa vào là Nhi nghe được tiếng róc rách bên phải. Nhìn qua, Nhi thấy có một hồ cá nhỏ ở dưới đất. Cạnh đó là một số bàn ghế để ngồi. Khu vườn ở ngoài khá rộng và được trồng nhiều cây cảnh. Tú nắm tay Nhi, kéo Nhi đến cửa quán và dùng một chiếc chìa khoá khác để mở nó.
Bước vào quán, Nhi liền lập tức thấy quầy pha chế nước uống nằm bên tay trái. Trên trần nhà được trang trí với những quyển sách treo lơ lửng khá bắt mắt. Trước quầy pha chế là một chỗ có ghế ngồi êm và một kệ sách. Ngồi ở đó có thể nhìn ra khu vườn qua cửa kính. Bên phải có thêm một vài kệ sách nữa và cũng có chỗ ngồi để nhìn ra vườn. Chưa kịp quan sát kĩ thì Tú nắm tay Nhi kéo ra phía sau. Đi qua khu pha chế là lối đi vào khu phía sau của quán. Khu này thì có ghế nệm ngồi sát dưới đất, có lẽ dành cho những ai muốn được thoải mái hơn nữa. Kệ sách được đặt xung quanh, và có cả những chỗ cho mèo leo trèo. Đi qua bên phải thì Nhi thấy có thêm một khu nữa, khu này có một cái cây ở chính giữa, xung quanh là bàn ghế. Điều làm Nhi chú ý nhất đó chính là hoạ tiết vẽ trên tường. Hai bên là hình vẽ của hai cái ban công quen thuộc. Có cả cái cây này chính giữa làm Nhi không khỏi liên tưởng đến nhà của mình và Tú.
“Tú cho ý tưởng à?” Nhi hỏi, chỉ vào cách trang trí của căn phòng.
“Ừ. Em thích không?”
“Đẹp lắm. Cứ như khu vườn của chúng ta mà thu nhỏ lại vậy.”
“Em có thể đến đây mỗi ngày.”
“Thôi, chỗ Tú làm mà em đến làm gì, mắc công Tú lại bị trừ tiền lương vì không thể tập trung.” Nhi cười, rồi bước ra lại khu pha chế nước.
“Ai mà có thể trừ tiền lương Tú chứ.” Tú nói, đi theo sau Nhi.
“Thì ông bà chủ.” Nhi đi lại một kệ sách và nhìn qua hàng loạt tựa đề. Toàn là sách mới. Tiếng Việt cũng có mà tiếng Anh cũng có.
“Nếu Tú đã làm chủ, thì có bị trừ lương không?”
Tú nói đến đó, Nhi quay lại nhìn Tú với nét mặt không khỏi bất ngờ.
“Sao ạ?”
“Thì Tú nói, nếu đã làm chủ rồi thì đâu sợ bị trừ lương chứ.” Tú cười.
“Làm chủ? Là sao? Khi nào? Như thế nào? Sao—”
Tú đặt ngón tay lên môi Nhi và ngắt lời. “Thì đây nè.” Tú cầm chùm chìa khoá đưa cho Nhi. “Chùm này là của em. Em giữ đi. Muốn tới lúc nào cũng được. Quán này bây giờ là của Tú rồi.”
“Em cần một lời giải thích.”
“Chủ quán muốn nhường lại quán này cho Tú vì cả gia đình sẽ dọn qua Úc sinh sống. Tú lấy một số tiền dành dụm và một số tiền khi ba mất để lại cho Tú và thuê lại quán này. Dạo này Tú nói đi làm nhưng thật ra đến đây để sửa chữa.”
“Sao Tú không nói cho em biết?”
“Vì muốn cho em một sự ngạc nhiên. Tú muốn bắt đầu làm một cái gì đó để kiếm thêm thu nhập ổn định.” Tú vén phần tóc trên mặt Nhi ra. “Cũng chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, Tú phải làm một cái gì đó.””Em...thật là bất ngờ.”
Tú lấy trong túi ra một vật. “Cái gì đây?” Tú hỏi Nhi. Nhi nhìn vật trên tay Tú rồi nhảy lên vì sung sướng.
“Vòng của em!”
“Tú thấy nó nằm trong cốp xe. Chắc có lẽ hôm chụp hình lấy đồ ra vô mà em làm rớt.” Tú cầm lấy tay Nhi và đeo chiếc vòng về vị trí cũ. “Rồi, hết buồn rồi nhé.”
Nhi ngước mặt lên và đặt một nụ hôn vào môi Tú. “Hôm nay Tú làm em bất ngờ lắm.”
Tú cười. “Còn nữa này.” Rồi đút tay vào túi một lần nữa và rút ra một cái hộp nhỏ. Từ từ mở nó ra, Nhi thấy được trong đó là một cặp nhẫn nhỏ.
“Cái gì đây?” Nhi hỏi.
“Nhẫn cặp. Đeo để biết mình thương nhau.” Tú lấy một chiếc nhẫn ra và cầm bàn tay trái của Nhi lên. “Coi như chiếc nhẫn này sẽ nhắc nhở chúng ta rằng đừng quên vì sao chúng ta lại bắt đầu.”
Tú cho chiếc nhẫn vào ngón út của Nhi. Chiếc nhẫn vào vừa y, không rộng cũng không chật, như đã được đo ni sẵn. Tú lấy chiếc nhẫn còn lại ra khỏi hộp, tính tự đeo cho mình nhưng Nhi liền cầm lấy nó và đeo vào cho Tú. Cảm giác trao nhẫn cho nhau khá là đặc biệt, và Tú cảm thấy may mắn vì khoảnh khắc này chỉ có duy nhất hai người được hưởng trọn. Hai tay Tú ôm lấy mặt Nhi và trao cho Nhi một nụ hôn nồng nàn. Nhi cũng đáp trả nụ hôn ấy với muôn vàn yêu thương. Đến khi Tú cảm thấy mặt mình bỗng ướt thì nụ hôn mới chấm dứt. Nhi nhìn Tú, nước mắt ướt đẫm. Tú dùng tay gạt đi những dòng nước mắt trên mặt Nhi, không hỏi lý do nhưng cũng thấu hiểu được.
“Em thương Tú. Muốn nói yêu nhưng cái tình cảm em dành cho Tú đã hơn thế rồi. Chữ thương này của em là thương cho tuổi thơ của chúng ta, thương cho tình cảm của chúng ta, thương cho những sóng gió chúng ta đã trải qua và sẽ còn phải trải qua. Thương Tú lúc nào cũng làm cho em vui, thương Tú luôn nghĩ đến em trước bản thân mình, thương Tú đã yêu em.”
“Là thương.” Tú nói. “Là thương em. Từ khi có em, Tú mới biết được thế nào là dám yêu và dám làm, dám chấp nhận và dám thử thách.” Tú lau tiếp nước mắt của Nhi. “Ngốc quá. Hôm nay vui như vậy, đừng thấy có Tú lau nước mắt cho em mà khóc hoài chứ.”
Nhi bĩu môi. “Người ta cảm động đến khóc luôn mà!”
“Vậy khi mà Tú cho em xem cái này, hứa là không khóc nữa nha.” Nói rồi, Tú đi ra đằng sau quầy pha chế nước và đẩy ra ngoài một chiếc xe màu hồng như là một chiếc xe làm kẹo bông gòn.
“Đừng nói với em là...”
“Em đoán đúng rồi đó.” Tú khởi động máy. “Em muốn ăn không?”
Nhi suy nghĩ một vài giây, rồi nói, “Tớ muốn ăn nhưng bố mẹ không cho đâu. Bố mẹ nói nó không hợp vệ sinh.”
“Ăn một cây không sao đâu.” Tú cười, nhớ lại lời nói đó của Nhi hồi lúc nhỏ.
“Nhưng tớ không có tiền.” Nhi tiếp tục.
“Tớ tặng cậu. Cậu thích màu gì?”
“Màu hồng được không?”
Tú gật đầu rồi bắt tay vào làm. Tú đã có xem qua người ta làm kẹo bông gòn như thế nào. Tú cho đường hồng vào giữa rồi cứ xoay cây que để một hồi sau ra được thành phẩm là cây kẹo bông gòn màu hồng. Tuy là nó không được đẹp như cây kẹo hồi đó hai đứa đã từng ăn, nhưng Tú nghĩ lần đầu tiên làm như vậy chắc cũng tốt rồi.
Nhi đón nhận cây kẹo bông gòn từ tay Tú, đưa nó lên mũi ngửi để tìm về tuổi thơ. Những hình ảnh cùng Tú chia sẻ cây kẹo bông gòn ngày xưa chẳng mấy chốc ùa về trong tâm trí. Nhi cắn một miếng và đường liền hoà tan trong miệng.
“Ngon không?” Tú hỏi.
“Ngon như cái cây hồi xưa.” Nhi trả lời.
Hài lòng, Tú hỏi tiếp. “Đi ăn sáng không? Tú thấy hơi đói rồi.”
Nhi gật đầu. Tú nắm tay Nhi dắt ra khỏi cửa tiệm. Leo lên xe, Nhi cầm cây kẹo bông gòn chia sẻ giữa mình với Tú, trời gió thổi mà trong đầu Nhi mãi văng vẳng một câu nói.
Chỉ cần cùng nhau ăn hết cây kẹo này, tình yêu của các bạn sẽ mãi mãi bay xa.