Không còn mối quan hệ với Nguỵ gia. Khác nào đang bảo từ giờ Vân Nhật Hạ với Nguỵ Kính Dụ chính thức kết thúc.
Nhưng căn bản vốn làm gì có bắt đầu.
Sau khi Vân Nhật Sam được đưa đến bệnh viện. Vân Nhật Hạ sai người chở theo đến bệnh viện. Cả Vân Chi Thành lẫn Diễm Nhu đều đi theo.
Kết quả tất cả đều bị chặn lại bởi Trạch Vũ lẫn dàn vệ sĩ.
“Đó là con gái tôi, dựa vào đâu tôi không được vào thăm.”
Vân Chi Thành tức giận nói, còn cố gây sự.
Trạch Vũ sau khi tìm hiểu, đã biết gần hết mọi thứ xảy ra. Nên đối chất với người Vân gia không mấy lo lắng. Bởi cậu được Nguỵ Kính Dụ dặn dò kĩ càng không một ai được phép bước vào phòng bệnh quấy rầy.
“Con gái ông, cho hỏi ông đã nuôi cô Nhật Sam được ngày nào?”
Vân Chi Thành chột dạ, ánh mắt nhìn xung quanh lấp liếm mà trả lời.
“Tôi đã nuôi nó 18 năm trời ở nước ngoài. Ai hầu như cũng biết.”
Trạch Vũ đẩy gọng kính, hơi nhếch môi.
“Vậy sao?”
Vừa nói, trong tay bắt đầu rút ra tệp tài liệu. Toàn bộ hồ sơ học tập của Vân Nhật Sam đều lộ ra.
17/5/20xx, Vân Nhật Sam hoàn thành khoá học tiểu học A tại vùng Trung Dực. Đây là một tỉnh trực thuộc tại thành phố.
27/6/20xx, Vân Nhật Sam hoàn thành khoá học trung học cơ sở tại vùng Trung Dực.
16/6/20xx. Vân Nhật Sam chính thức tốt nghiệp trường trung học phổ thông tại vùng Trung Dực.
“Cả ba địa điểm là các mốc tuổi, đều cho thấy cô Vân Nhật Sam lớn lên và sinh sống ở tại thành phố. Dựa vào đâu ông nói ông nuôi cô ấy? Hơn nữa, trên giấy tờ kí chỉ hay một phụ huynh là bà Châu Dương. Không hề có người nhà Vân gia ở đây.”
Trạch Vũ đóng tệp tài liệu, cất vào.
“Ông Chi Thành, như thế đã đủ giải thích cô Vân Nhật Sam không có mối quan hệ với ông rồi. Phiền ông về cho. Còn muốn cứng đầu ở đây. Thì như ông cũng biết, chủ tịch của chúng tôi không hề tốt tính. Tin tức ông Vân có thể che dấu người bình thường, nhưng ông quên mất rằng ngài Nguỵ là người như nào rồi sao?”
Diễm Nhu đứng đơ trước những màn đối đáp.
Vân Chi Thành là người tức giận nhất. Ban đầu ông ta chỉ che dấu và dừng ở cánh truyền thông. Chỉ là không nghĩ từ khi nào lại dây đến người Ngụy gia.
Nhưng Nguỵ gia chỉ vì Vân Nhật Sam nhỏ bé mà tiến hành điều tra cặn kẽ như thế.
Rõ ràng, Nguỵ Kính Dụ đang rất đặt nặng Vân Nhật Sam.
Vân Nhật Hạ đứng bên cạnh, tin tức bị lộ. Vậy đồng nghĩa với việc Nguỵ Kính Dụ hoàn toàn biết cô ta là người như nào rồi.
“Về thôi ông.”
Diễm Nhu bất lực kéo tay áo Vân Chi Thành. Biết bao người xung quanh tò mò nhìn vào họ. Bà ta không muốn mất mặt.
Thế là người Vân gia chỉ có thể trở về.
Cả một tuần sau đó, người Vân gia bất lực trước tình huống xảy ra. Chỉ duy Vân Nhật Hạ là người lo lắng nhất. Bởi Nguỵ Kính Dụ đã biết sự thật. Cô ta lo lắng có khi nào sẽ tung ra ngoài không?
Đến lúc đó người ngoài sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt như thế nào?
Dường như khoảng thời gian đó, Vân Nhật Hạ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Sự việc đã che dấu lâu như vậy rồi, làm sao có thể lộ ra chứ.
Vấn đề chỉ là nằm ở việc Nguỵ Kính Dụ có coi trọng Vân Nhật Sam hay không.
…
Tại bệnh viện
Phía trong phòng bệnh, những ngày gần đây y tá tiến vào đều đem đồ ăn cho Vân Nhật Sam rất đầy đủ.
Ngụy Kính Dụ sau đêm đó cũng không thấy xuất hiện nữa. Nhưng mỗi lần bước ra ngoài, khắp nơi khu vực phòng bệnh cô đều có vệ sĩ canh gác.
Mà Vân Nhật Sam hỏi lý do, kết quả bọn họ lại bảo.
“Chúng tôi nhận lệnh ông chủ, không cho bất cứ ai làm phiền cô.”
Vân Nhật Sam nhất thời không biết trả lời sao, cô căn bản làm gì có mối quan hệ với người đàn ông đó.
Ngụy Kính Dụ tên đó rốt cuộc có vấn đề gì thế.
Vân Nhật Sam muốn xuất viện, không muốn để những người vệ sĩ quản lý chặt chẽ như thế nữa.
Ngay khi rời khỏi bệnh viện, những người vệ sĩ quả thực không đi theo cô nữa.
Vân Nhật Sam muốn bắt xe trở về lại ngôi nhà cũ. Thế nhưng chỉ vừa mới ra vẫy tay không lâu sau, rất nhanh liền có chiếc xe đỗ lại. Cô không nghĩ nhiều mà bước lên xe.
Vốn định sẽ trở về lại ngôi nhà, chỉ là xe di chuyển được một đoạn. Vân Nhật Sam lại bảo đổi hướng khi di chuyển đến nghĩa trang Vân Hoà.
Cố moi móc trong người chút ít tiền sót lại mà đưa cho tài xế. Sau đó trở vào khu nghĩa trang.
Tài xế trong xe nhìn tình cảnh trước mắt, lén gửi tin nhắn qua bên đầu dây khác.
“Thưa chủ tịch, cô ấy đã vào khu vực nghĩa trang Vân Hoà.”
Ngụy Kính Dụ nhận được tin nhắn, khẽ cau mày.
“Ở lại theo dõi.”
“Vâng.”
Người tài xế lần nữa tắt điện thoại.
Thời gian cứ dần trôi, 30 phút, rồi một tiếng. Cứ cách một khoảng thời gian người tài xế lại báo cáo. Lén lút vào trong theo dõi.
“Tôi thấy cô ấy đang quỳ trước mộ. Từ khi vào đến giờ vẫn luôn duy trì.”
Dần dần, thời gian lên hơn ba bốn tiếng. Kết quả vẫn không thay đổi, Vân Nhật Sam vẫn chưa rời đi. Trạng thái dường như bất động mà ngồi quỳ.
Ngụy Kính Dụ nghe báo cáo rốt cuộc không thể chịu được liền nhanh chóng kết thúc công việc.
Nữ nhân này hành sự càng lúc càng khiến hắn không thể hiểu.
Trời khi này đã vào thời điểm gần 6 giờ tối.
Nguỵ Kính Dụ tới nơi, tài xế lập tức ra báo cáo.
“Cô ấy có vẻ đã ngủ rồi thưa ngài, nhưng vẫn trong trạng thái quỳ, người dựa vào tấm bia mộ.”
Ngụy Kính Dụ bước vào trong, trời dần tối, ánh mắt dừng trên thân ảnh nhỏ đang dựa vào tấm bia mộ.
Người đàn ông lẳng lặng lại gần quan sát, quả thực Vân Nhật Sam đã rơi vào trạng thái ngất đi. Nhưng nhìn về hướng đôi mắt đang nhắm lại, hàng lông mi vẫn còn ươn ướt.