Vân Nhật Hạ hôm nay ăn diện rất kĩ càng. Chiếc váy đang mặc vốn là phục trang giới hạn của nhãn hiệu thời nổi tiếng. Theo như tìm hiểu, Nguỵ phu nhân là một người phụ nữ thời thượng. Cho nên đối với ấn tượng đầu cũng không thể qua loa.
Mới xẩm chiều, người Vân gia đã có mặt đầy đủ gia đình ba người. Tất cả đều tụ họp trước phòng khách.
Cuộc nói chuyện giữa những người trung niên, chỉ duy Vân Nhật Hạ vẫn luôn đảo mắt tìm hình bóng người đàn ông đó.
Rất lâu sau mới có tiếng xe vọng từ bên ngoài. Vân Nhật Hạ tầm mắt hướng về nơi phát ra âm thanh, bóng dáng cao lớn của người đàn ông hiện ra. Đường nét gương mặt nhất thời hút hồn cô ta.
Đó giờ Nguỵ Kính Dụ rất kín tiếng cũng như ít lộ diện, nhưng mà danh tiếng của Nguỵ gia vẫn luôn vang xa. Nay gặp mặt chứng kiến, Vân Nhật Hạ cũng không khỏi kinh ngạc.
Đêm qua, có lợi cho ả Vân Nhật Sam rồi.
Nguỵ Kính Dụ bước vào trong dáng vẻ cao ngạo, đối với Vân gia hắn không có hứng thú là mấy. Nhưng rồi tầm mắt hắn dừng trên người Vân Nhật Hạ. Trông khá quen mắt.
Đây, là nữ nhân đêm qua?
Chỉ là sao giờ phút này, hắn đối diện với ánh mắt Vân Nhật Hạ, không hề giống ánh mắt đêm qua khi nhìn hắn.
Ánh mắt nữ nhân đêm qua trong vắt lại sạch sẽ vô cùng, tầm mắt mờ mịt ánh nước.
Nguỵ Kính Dụ nghi ngờ phán đoán của hắn, nhưng không hiểu sao, với người trước mặt, một chút hứng thú tò mò ban sáng cũng không còn nữa.
Cứ như thế, người đàn ông trực tiếp đi qua, bước về hướng thang máy.
Vân Nhật Hạ cảm thấy kì lạ, vội vàng đứng dậy nhìn về hướng người đàn ông. Lập tức lên tiếng.
“Ngài Nguỵ, đêm qua, ngài làm em đau…”
Nguỵ Kính Dụ nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt. Vài giây sau, khoé môi hắn nhếch lên.
“Đêm qua hết bao nhiêu? Thanh toán bằng tiền mặt hay muốn chuyển khoản?”
Vân Chi Thành lẫn Diễm Nhu ngạc nhiên. Việc này, sao càng lúc không đúng suy tính.
Cả Nguỵ phu nhân cũng ngạc nhiên không kém, giọng điệu ban sáng tò mò về nữ nhân này khác hoàn toàn thái độ bây giờ.
Vân Chi Thành hắng giọng, lập tức lên tiếng sau đó.
“Ngài Nguỵ, đêm qua là đêm đầu của con gái tôi. Ngài không thể nói như thế được, chí ít phải chịu trách nhiệm…”
Nguỵ Kính Dụ lười nói chuyện, một tay bỏ vào túi quần. Ánh mắt khinh miệt nhìn một loạt qua người Vân gia.
“Người muốn lên giường cùng tôi đếm không xuể, chẳng lẽ cứ mỗi lần có người lên giường, tôi lại phải chịu trách nhiệm sao?”
Vân Chi Thành cứng giọng. Diễm Nhu chỉ đành sợ sệt đứng bên cạnh ông ta.
Dứt câu, Nguỵ Kính Dụ xoay người bước vào thang máy rời đi.
Nguỵ phu nhân trông vậy, vội vàng nghĩ cách giải quyết tình huống. Bà lập tức sai quản gia, bảo chuẩn bị tiền.
Vân Nhật Hạ siết nắm tay, chẳng lẽ Vân Nhật Sam không còn, chính vì không còn. Mới khiến người đàn ông như thế. Tất cả đều do Vân Nhật Sam.
Rất nhanh, Nguỵ phu nhân đã chuẩn bị xong tiền. Muốn đưa tiền gửi lời xin lỗi.
Vài tiếng trước Ngụy phu nhân còn mong chờ kết quả, vậy mà giờ đã nhanh chóng gửi tiền đền bù.
Nhưng Vân gia là không lấy tiền, cố giữ một chút thể diện cho họ.
…
Ngay khi vừa về đến Vân gia, Vân Nhật Hạ không nhịn được lập tức lên xe. Sai bảo tài xế riêng lái đến bệnh viện Ngự Hoà.
Vừa xuống xe, cô ta vội vàng tìm đến số phòng bệnh đó. Vừa mở cửa, trông thấy thân ảnh Vân Nhật Sam, không nhịn được xông thẳng đến tát vào mặt. Cô ta cứ như thế lớn giọng.
“Mày không còn trinh, đúng không?”
Vân Nhật Sam ở trong phòng cùng với mẹ, đối diện với cú tát bất ngờ, hai người căn bản chưa kịp thích nghi.
Vài giây sau, Vân Nhật Sam đã cố gắng bình tĩnh đứng lên. Chuyện cô làm không thể để mẹ biết được.
Cô muốn kéo tay Vân Nhật Hạ ra ngoài, nhưng Vân Nhật Hạ bị sự việc hôm nay làm trở nên tức giận. Sao có thể để cô điều khiển.
Vân Nhật Hạ chỉ thẳng mặt Châu Thư, rồi chỉ vào Vân Nhật Sam. Lời nói đay nghiến từng chữ.
“Bà nhìn đi, con gái bà vì bà mà đã vào tù ba năm đấy. Bà biết tiền điều trị của bà từ đâu ra không? Chính là do cô ta đấy!”
Nơi đây về đêm, khu vực xung quanh số ít rời đi. Nên Vân Nhật Hạ không hề có điệu bộ sợ hãi hay lo lắng người khác nhìn thấy
Châu Dương nghe vậy, nghi hoặc nhìn Vân Nhật Sam, cô vội lắc đầu.
“Mẹ đừng nghe cô ta nói…”
Vân Nhật Hạ tức giận, bước từng bước lại gần Vân Nhật Sam mà gằn giọng.
“Đáng lẽ sau đêm hôm qua chị bán thân, tôi sẽ cho chị số tiền lớn rời đi. Nhưng mà chị không còn trinh… cho nên hôm nay tôi đã bị người Nguỵ gia xua đuổi vì không hài lòng. Chị nói xem, tôi có thể để yên cho chị không?”
Bán thân?
Châu Dương nghi hoặc nhìn Vân Nhật Sam, tin tức đến liên tục, bà nhất thời không thể thích nghi.
Vân Nhật Sam lắc đầu, cô hoàn toàn còn. Đó căn bản là lần đầu!
Nhưng chưa đợi cô thích nghi, lần nữa Vân Nhật Hạ tát vào gương mặt cô đến đỏ ửng.
“Bà nhìn xem bà nuôi ra loại con gái gì đi. Đồ con gái lẳng lơ, lần đầu không còn nữa. Vậy mà còn dám nhận tiền rồi lên giường.” Vân Nhật Hạ chỉ vào Vân Nhật Sam, rồi quay sang gằn giọng với Châu Thư.
Liên tiếp lặp đi lặp lại, cảm thấy cơn giận đã nguôi, cô ta vội vàng che kín mặt mà rời đi.
Để lại Châu Dương vẫn vô hồn, nhìn vào con gái mình đang ngồi bệch xuống nền đất.
Cô vì căn bệnh của bà mà đã đi tù để bà có thể điều trị. Đó cũng là lý do cô rời đi gần ba năm.
Thậm chí ban nãy còn bán thân!
À, thì ra vì bà mà Vân Nhật Sam đã phải chịu khổ đến vậy.
Là vì sự tồn tại của bà.