• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại cũng là lúc Vân Nhật Sam ở trên giường. Chiếc giường bệnh không quá nhỏ, vừa vặn để hai người ngủ.

Vân Nhật Sam biết bản thân chưa kết thúc ở đây. Lặng nhìn Châu Dương vẫn đang say giấc, cô nhẹ nhàng di chuyển khỏi giường bệnh.

Vân Nhật Sam bắt xe, cứ như thế kêu tài xế lái đến đường Lý Kiệt. Theo cô biết chỉ cần đi theo lối mòn là sẽ vào được biệt thự Vân gia.

Nhưng đến khi dừng trước cổng tường cao, bảo vệ canh gác nhìn chằm chằm cô trước mặt. Đến khi mở lớp khẩu trang ra thì người đó nhất thời ngạc nhiên.

Ban đầu còn định bảo là Vân tiểu thư vì gương mặt gần giống, nhưng nhìn lại phong cách ăn mặc rách rưới thế này sao có thể.

“Tôi đến gặp ông bà Vân.”

Quản gia dẫn Vân Nhật Sam vào phòng khách. Khi này Vân Chi Thành ôn nhu nhấp trà, còn Diễm Nhu đang ngâm chân trong thứ thuốc bắc.

Nhìn thấy sự xuất hiện của cô, cả hai ngưng lại động tác. Bởi họ biết lý do vì sao Vân Nhật Sam có mặt ở đây.

Vân Nhật Sam không muốn dây dưa, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Kêu tôi tới đây là vì gì, còn chuyện gì các người cứ nói.”

Vân Chi Thành nhìn bộ dáng của cô, cả người ăn mặc quê mùa, không có vẻ gì ăn hợp với nơi sang trọng của họ.

Rất lâu sau, ông ta mới lẳng lặng đưa đến một tấm thẻ đen bóng loáng. Phía trên in những chữ dát vàng. Dường như được phủ bóng, nhìn kiểu gì cũng biết là một đồ vật đắt tiền.

Những lời nói sau đó cất lên, nhất thời khiến cô ngây ra.



Đêm đó.

Vân Nhật Sam đứng trước căn phòng tổng thống của khách sạn Liễm Dực.

Khi này, mái tóc vốn thẳng của cô đã được uốn cong trở nên bồng bềnh. Còn được trang điểm y hệt phong cách Vân Nhật Hạ.

Bàn tay nhỏ đặt ở tay nắm cửa, động thái chần chừ. Một lúc sau, liền dứt khoát mở ra. Đây là cơ hội cuối cùng, chỉ nốt việc này, cô có thể rời khỏi nơi đây rồi.

Nốt việc này thôi…

Vân Nhật Sam bước vào phòng, nội thất đều rất mới. Mọi thứ xung quanh đều toát lên cảm giác lạnh lẽo.

Chút động tĩnh bên giường lập tức đánh thức cô.

Vân Nhật Sam giật mình nhìn sang. Chỉ thấy một nam nhân đang nằm trên giường, dáng người cao to cường tráng, ngũ quan góc cạnh hoàn mỹ

Chỉ có điều, vẻ mặt hắn đang nhăn nhó. Vài chiếc nút áo sơ mi mở hờ, để lộ khuân ngực lấp ló đằng sau.

Chắc hẳn là người đàn ông này.

Ánh sáng đèn giường mờ nhạt, chiếu phảng qua gương mặt.

Lý do bọn họ kêu cô đến đây. Chính là để thay thế Vân Nhật Hạ lên giường cùng với người đàn ông này. Bởi Vân Nhật Hạ đã không còn cái thứ trinh trắng kia nữa.

Vân Nhật Sam căng thẳng lại gần, nhìn nam nhân trên giường. Cô cắn răng, trực tiếp đưa tay run rẩy cởi từng nút áo sơ mi trên cơ thể đó.

Bất chợt, bàn tay to lớn lập tức nắm lấy cánh tay nhỏ. Người đàn ông gằn giọng nhìn về hướng cô. Thoảng qua hương rượu nồng, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt nhỏ.

“Cô là ai lại dám lớn gan vào đây?”

Ánh mắt Vân Nhật Sam sợ hãi, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ hắn lại biết cô không phải Vân Nhật Hạ sao?

Chưa kịp nghĩ nhiều, một lực đạo đã ép cô xuống dưới giường. Người đàn ông tầm mắt lạnh lẽo vô cùng, bàn tay đặt ở hướng cổ nhỏ mà siết mạnh.

Nhưng chỉ được vài giây, gương mắt hắn lập tức nhăn nhó trở lại, lực ở tay nới lỏng. Dường như là bản thân đang chịu sự tác động của thứ gì đó.

Vân Nhật Sam hoảng sợ, không biết nên làm gì. Bởi cô cần số tiền này.

Nghĩ đến đây, bản thân lần nữa đánh liều, cô thoát ra, trực tiếp vươn tay vòng qua cổ người đàn ông, cúi xuống hôn đôi môi đầy hương rượu nồng.

Bàn tay nhỏ như con rắn mềm mại dần dà luồn vào cơ thể cường tráng phía trong chiếc áo.

Như chịu sự kích thích, người đàn ông không thể chống cự. Dường như mất toàn bộ ý thức. Trực tiếp đè cô xuống chiếc giường. Ngay khi nếm được hương vị ngọt ngào ở đôi môi nhỏ, người đàn ông càng thêm điên cuồng, ra sức mút lấy, như muốn hút hết hơi thở non nớt trên người cô.

Bàn tay đặt ở chiếc váy, không nhân nhượng trực tiếp xé rách. Để lộ cơ thể trắng nõn lại gầy phía bên trong.

Hơi thở người đàn ông nặng nề, đối với người phía dưới. Động tác hành xử thô bạo, chẳng có lấy chút nhẹ nhàng.

Với những lần ra vào, Vân Nhật Sam đau vô cùng. Ánh mắt sạch sẽ lúc này đây nhuốm đầy ánh nước, cơ thể cứ như vậy bị vồ vập với thân thể to lớn trước mặt.

Hàng giờ trôi qua.

Chẳng biết lúc này đã mấy giờ, Vân Nhật Sam khẽ cử động. Thân thể đau nhức vô cùng.

Đến khi xác nhận người bên cạnh đã ngủ say, cô vội vàng bước xuống giường, miễn cưỡng mặc vào chiếc váy. Rồi lại mặc lên chiếc áo khoác bên ngoài phủ lên che đậy toàn bộ dấu vết.

Cứ như thế, im lặng rời đi như khi cách cô bước vào. Toàn bộ gương mặt đều được che kín.

Trời đã khuya, nhưng lúc này đèn nhà Vân gia vẫn còn sáng.

Việc cô trở về, quản gia trông thấy lập tức báo lại. Lúc này người Vân gia chẳng có một ai chìm vào giấc ngủ. Tất cả vẫn đợi tin tức của cô.

Vân Nhật Hạ là người mong đợi kết quả nhất, lập tức bước ra nhìn Vân Nhật Sam.

“Kết quả như nào rồi? Mày đã lên giường chưa?”

Bàn tay Vân Nhật Hạ đặt lên lớp áo khoác ngoài, trực tiếp kéo ra. Lộ trên cơ thể Vân Nhật Sam hàng loạt dấu vết ái muội. Ánh mặt cô ta dần tối lại.

đáng lẽ người trên giường phải là cô ta. Cứ nghĩ đến việc đêm nay Vân Nhật Sam được ở cạnh người đàn ông đó, cô ta không khỏi tức giận. Nhưng căn bản đều nằm trong suy tính, nên không thể bực bội.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK