Beta: Cửu Nguyệt
Thái hậu liên tiếp cáo bệnh vài ngày, ngự y trong Từ An Cung cũng bận rộn quanh Thái hậu. Nhưng từ đầu tới cuối Hoàng đế vẫn luôn bận rộn chính sự, chưa từng tới thăm hỏi một lần. Tiêu quý phi như bị hắn lãng quên, cho dù Hoa Cảnh Điện có ầm ĩ thế nào, Hoàng đế vẫn coi như không biết.
Mấy ngày sau, Thái hậu rốt cuộc cũng thăm dò rõ ràng thái độ của Hoàng đế với chuyện này, chịu nhận sai. Sự việc liên quan tới Dụ vương, xem ra Hoàng đế lần này thực sự tức giận Tiêu gia.
Rơi vào đường cùng, Thái hậu chỉ đành ban ý chỉ xuống, Tiêu quý phi không tuân thủ cung quy, cấm túc trong Hoa Cảnh Điện ba tháng.
Ý chỉ vừa ban xuống, náo động toàn cung. Thời điểm mà Tiêu quý phi không tuân thủ cung quy cũng rất nhiều. Đã nhiều năm kiêu ngạo hống hách như vậy sao đột nhiên bây giờ lại chú ý tới hành vi ngôn từ của Tiêu quý phi? Hơn nữa còn do Thái hậu tự mình hạ ý chỉ, không phải là làm cho rất nhiều cung phi kinh ngạc rớt hàm sao?
Nhưng kết hợp những chuyện gần đây lại suy nghĩ một chút, mục đích hành động này của Thái hậu không khó đoán. Nhất thời, nhóm phi tần có chút trông ngóng tình hình cũng bắt đầu dần dần thể hiện ý tốt với Hoa Anh Điện.
Về phần Tiêu quý phi khi nhận được ý chỉ, khóc lóc làm loạn căn bản không nằm trong phạm vi chú ý của mọi người. Dù sao cũng bị cấm túc ba tháng rồi, còn gì cần quan tâm nữa chứ. Tường đổ mọi người đẩy, trong hậu cung này từ trước tới nay vẫn là nơi nâng cao đạp thấp.
Ý chỉ của Thái hậu hạ xuống chưa được mấy ngày, Hoàng thượng dành ra thời gian rảnh rỗi, cuối cùng cũng tới vấn an Từ An Cung. Tuy rằng vẫn không hề tới Hoa Cảnh Điện thăm Tiêu quý phi đang bị cấm túc, nhưng sắc mặt Thái hậu cuối cùng cũng tốt hơn vài phần.
Tuy rằng Hoàng đế đã tấn phong Đức phi làm Hoàng quý phi, nhưng rốt cuộc cũng không đoạt quyền cai quản lục cung của Tiêu quý phi. Nói cách khác, tuy rằng lúc này thân phận của Hoàng quý phi cao hơn Tiêu quý phi, nhưng kỳ thực vẫn là cái thùng rỗng. Chuyện ở hậu cung, người cầm quyền vẫn là Thái hậu và Tiêu quý phi.
Chỉ cần làm việc cẩn thận không gây rắc rối lớn nữa, thì bà nhất định có cách lôi cái thùng rỗng này xuống!
Mà mấy ngày nay, Hoàng quý phi vừa lên chức được hậu phi các cung liên tiếp tới lấy lòng, dường như tâm tình cũng rất tốt. Cũng không gây phiền phức cho Từ An Cung và Hoa Cảnh Điện nữa.
Trước đây Hoàng quý phi luôn im hơi lặng tiếng, cũng không được người ta để vào trong mắt. Khi vừa mới tiếp xúc với y, có nhiều người đều sợ y nhắc lại chuyện cũ không thèm để ý tới bọn họ. Cộng thêm Hoàng quý phi này ngay ngày hôm sau khi được sủng ái đã phạt trượng cung nhân trong điện, lại còn dám chống lại Tiêu quý phi và Thái hậu. Mọi người sợ Hoàng quý phi có tính cách như Tiêu quý phi. Hai tòa núi cao đấu đá trong cung, sau này lại chèn ép bọn họ thì phải làm sao?
Kết quả là Hoàng quý phi vô cùng dễ nói chuyện. E ngại Hoàng quý phi là nam nhân nên cũng không thường gặp mặt mọi người ở Hoa Anh Điện. Nhưng nếu như gặp mặt ở bên ngoài, ngoài nói vài lời làm cho người ta yêu thích thì thường thường còn có thể được ban thưởng.
Lụa là, trâm ngọc, gấm vóc, ngọc quý, rất nhiều vật mà Hoàng thượng ban thưởng cho Hoa Anh Điện, bản thân Hoàng quý phi không dùng được, liền hào hiệp thưởng cho mọi người.
Trước kia Tiêu quý phi ở hậu cung thường hay ghen tuông. Đừng nói là Hoàng thượng ban thưởng, cho dù là liếc nhìn ai nhiều hơn một chút, khen ai nhiều hơn mấy câu, đều bị nàng ta tìm cớ gây khó dễ. Hoàng thượng dường như cũng biết tính tình của Tiêu quý phi, cho nên cũng dĩ nhiên ban thưởng cho hậu cung ít đi.
Bản thân Tiêu quý phi thực ra có thể liên tiếp nhận được đồ tốt từ chỗ Hoàng thượng và Thái hậu. Nhưng đợi nàng thưởng cho mọi người? Vậy không bằng nằm mơ còn nhanh hơn.
Động thái này của Hoàng quý phi nhất thời giành được hơn phân nửa hảo cảm ở hậu cung. Dù sao trong cung này, những người thực sự được hưởng ân sủng của Hoàng thượng cũng không nhiều, bị Thái hậu và Tiêu quý phi chèn ép bao nhiêu năm, đã sớm chẳng còn suy nghĩ lớn lao gì nữa rồi. Chỉ mong chờ vào người cầm quyền quản lý hậu cung sau này đều ôn hòa như Hoàng quý phi thì cũng đã đủ rồi.
Những người vẫn còn tâm tư hay còn chút thế lực, tuy rằng không hề vội vàng tới lấy lòng người ở Hoa Anh Điện, nhưng cũng không dám gây rắc rối. Chuyện mà những phi tần cấp thấp không thể nhìn thấu, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng.
Lúc trước Hoàng quý phi đâu có đơn giản phạt trượng cung nhân như vậy, đó chính là người mà Thái hậu phái đi! Rõ ràng là đang cảnh cáo mọi người. Nếu nhận được chút ngon ngọt liền nghĩ rằng y dễ đánh lừa, thì chính là đi lên vết xe đổ của Tiêu quý phi!
Chuyện của Hoàng quý phi, sau khi ồn ào huyên náo một trận, trong cung cũng dần dần yên bình trở lại.
Thái hậu trông chừng chặt chẽ Tiêu quý phi, bản thân mình ngày thường làm việc cũng kiềm chế không ít. Không xung đột gì thêm với Hoa Anh Điện, nhất thời trong hậu cung, bầu không khí trở nên hài hòa không ít.
Trên triều, ý chỉ của hoàng để đưa xuống Thông Châu chưa được bao lâu, Trấn quốc công thực sự tìm được Dụ vương. Bá quan đều thở phào một hơi, những ngày tháng Hoàng đế mỗi ngày đều nổi nóng thực sự đã quá đủ rồi.
Nhưng lúc này chiến sự căng thẳng, Trấn quốc công sợ Dụ vương đường xá xa xôi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thực sự không có cách nào phân tâm để ý tới chuyện hộ tống. Cho nên ông dâng tấu chương cho Hoàng thượng, chỉ nói đợi khi chiến sự ổn định mới xắp sếp cho Dụ vương hồi cung.
Truyện Dụ vương mất tích trước đây quả thực đã dọa cho Hoàng đế sợ một trận. Lúc này nghĩ rằng có Trấn quốc công che trở Dụ vương, tất nhiên là không thể có chút sai sót nên cũng đồng ý.
Sau đó, Trấn Quốc Công cũng không thẹn với sự chờ mong của Hoàng thượng, những giấy báo thắng trận từ chiến trường càng ngày càng nhiều. Mà theo thời gian trôi qua, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.
Đầu tháng chín, biên cương Thông Châu đã bắt đầu tiến vào mùa đông. Quân đội của người Kim cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm. Nhìn thấy trời đông giá rét sắp tới, chuẩn bị lui binh.
Sau khi kinh thành nhận được tin tức, toàn thành đều mang không khí vui mừng.
Người Kim gây rối Đại Uyên, từ trước tới giờ đều đến vào mua xuân thu, mùa đông thì rút về. Thời tiết này ở tại ngoại thực sự quá khắc nghiệt, người Kim căn bản không có lương thảo để có thể giao chiến với Đại Uyên vào mùa đông giá rét.
Chiến sự này cuối cùng cũng đã thực sự bình ổn.
Người Kim cố ý lui binh, người ở Tiêu gia cuối cùng cũng đã có thể yên lòng. Suy nghĩ cẩn thận giải quyết tình hình ở Điện Châu. Mà Thái hậu đang trấn giữ hậu cung, chuyện này chỉ có thể để mình Thái sư suy nghĩ. Tinh lực của bà còn phải đặt vào nơi khác.
“Chuyện mà ai gia dặn dò, Trương thái y đã có tin tức gì chưa?” Hôm nay đợi khi thái y chẩn mạch xong, Thái hậu đột nhiên mở miệng nói với vị thái y già phía dưới.
“Hồi bẩm nương nương, hôm trước thần đã chẩn mạch cho Hoa Nguyệt Điện và Hoa Dung Điện.” Vị thái y già vội vàng buông dụng cụ đang thu dọn xuống, chắp tay nói: “Đã có thể xác định được rồi.”
Thái hậu lập tức ngồi thẳng người, liên tục hỏi: “Mạch tượng thế nào?”
Vị thái y già hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Hồi bẩm nương nương, như vi thần nhìn thấy, có lẽ là mạch nam.”
Thái hậu giật mình, có chút không dám tin hỏi lại: “Cả hai đều có con trai?”
Trương thái y khẳng định nói: “Đúng vậy.”
Thái hậu đột nhiên thả lòng tinh thần, dựa vào tay vịn, “Trương thái y, ông thực sự có thể xác định sao?”
Tuy rằng chưa từ bỏ ý định hỏi lại một câu, nhưng trong lòng đã không thể ôm tia hi vọng nào khác.
Trương thái y là thái y giỏi nhất trong cung, trước đây cũng đã từng chẩn mạch cho các phi tần khác. Ông có thể chắc chắn nói ra miệng như thế, chưa từng sai một lần. Hai hoàng tử bốn công chúa của Triệu Thần Hi ông đều không đoán sai lần nào.
Quả nhiên, thái y nghe thấy nghi vấn của Thái hậu, vẫn kiên trì nói: “Thục phi nương nương đã sắp tới thời gian lâm bồn. Mà Trang phi nương nương cũng chỉ còn một tháng nữa. Mạch tượng sớm đã hình thành, không thể sai được.”
Thái hậu nghe vậy, bất đắc dĩ gật đầu. Bảo Lâm ma ma tiễn thái y đi, một mình bà ngồi trong buồng lò sưởi ngẩn người.
Lâm ma ma tiễn Trương thái y đi rồi, trở về nhìn thấy Thái hậu thất hồn lạch phách ngồi đó, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Bà đi tới bên người Thái hậu, nhẹ nhàng nói: “Nương nương lại làm sao vậy? Người sắp không cần phải lo lắng như thế nữa, thân thể sẽ sớm tốt lên thôi.”
Nhưng Thái hậu không hề quan tâm, chỉ cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Lâm ma ma, bà nói xem hậu cung này của Hoàng đế. Hoàng tử, công chúa từng người từng người ra đời, tại sao lại không có lấy một đứa trẻ thuộc về Tiêu gia?”
Lúc này nếu như nói là Thái hậu ngồi kể khổ với Lâm ma ma, không bằng nói là tự mình lẩm bẩm, “Trước đây Hoàng thượng cũng rất sủng ái Diệc Dao mà. Cả hậu cung này, số lần đi tới Hoa Cảnh Điện so với tổng số lần đi tới các cung khác cũng không mấy khác biệt. Tại sao chỉ có mình Diệc Dao không có động tĩnh gì? Cho dù một công chúa cũng được, dù sao cũng cho ai gia một chút hi vọng…”
“Nương nương…” Lúc này Lâm ma ma thực sự không biết nên khuyên như thế nào.
Tiêu quý phi vào hậu cung từ khi Hoàng thượng đăng cơ, đến nay đã được tám năm rồi. Nếu như nói không được sủng cũng không phải. Tiêu quý phi tám năm nay vẫn được sủng không hề giảm, còn có Thái hậu nâng đỡ.
Kết quả cả nhóm hậu phi ngày ngày bị nàng chèn ép, lại sinh ra lần lượt hoàng tử công chúa, Tiêu quý phi lại không hề có chút động tĩnh nào. Điều này… trừ bản thân Tiêu quý phi ra, còn có thể đổ lỗi lên đầu ai đây? Ngay cả Lâm ma ma cũng tìm không được cái cớ nào để giải thích nữa.
Thái hậu càng vội càng giận hơn Lâm ma ma, nhưng cháu gái không sinh được, bà cũng còn cách nào? Hiện giờ nghe được hai vị phi tử địa vị cao lại sắp sinh thêm hoàng tử nữa, trong lòng buồn phiền tới sắp không thở nổi.
Không đợi Lâm ma ma nghĩ ra cách gì khuyên bảo Thái hậu, một tiểu cung nữ từ bên ngoài hoảng hốt chạy vào.
“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, ban nãy Hoa Nguyệt Điện tới truyền tin. Nói Thục phi nương nương… sắp sinh rồi!”
“Cái gì?!” Thái hậu đột nhiên đứng từ trên ghế dậy, sau đó đầu óc choáng váng. Khó khăn lắm mới được Lâm ma ma bên người đỡ lấy.
“Nương nương!” Lâm ma ma bị dọa tới mặt trắng bệch, lập tức gọi cung nhân khác, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh chóng truyền thái y!”
“Đợi đã…” Thái hậu vỗ vỗ tay Lâm ma ma, biểu thị bản thân mình không sao, “Đỡ ai gia đi thay quần áo. Lập tức bãi giá tới Hoa Nguyệt Điện!”
“Nương nương!” Lâm ma ma tay chân luống cuống, “Người như thế này thì làm sao nô tỳ có thể yên tâm để người đi được!”
“Không sao, ai gia không sao cả.” Thái hậu trấn an Lâm ma ma, lại khăng khăng phân phó: “Nhanh đi chuẩn bị, tới muộn ai gia hỏi tội các ngươi!”
Lâm ma ma không xoay chuyển được Thái hậu, không còn cách nào nữa, chỉ đành lo lắng đỡ Thái hậu tới nội điện thay quần áo.
Trong Hoa Nguyệt Điện, Thục phi chịu đựng từng trận đau nhói ở bụng, nắm chặt tay Thụy Châu, thở hổn hển hỏi: “Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng ở đâu? Đã tới hay chưa?”
“Nương nương yên tâm.” Thụy Châu cũng sốt ruột nhưng lúc này chỉ có thể trấn an Thục phi, “Đã sớm phái người tới thông báo cho Hoàng thượng rồi, có lẽ bây giờ Hoàng thượng đang trên đường tới. Nương nương đừng nóng vội, chờ hoàng tử điện hạ bình an ra đời, là có thể nhìn thấy Hoàng thượng.”
“Sao Hoàng thượng lại tới muộn như thế?” Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Thục phi sinh, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy bất an.
Hai lần trước, không nói tới việc trong thời gian mang thai Hoàng thượng thường xuyên tới thăm nàng. Khi nghe thấy nàng sắp sinh, gần như là lập tức đi tới đây. Hiện giờ từ lúc nàng sai người đi mời Hoàng thượng đã qua hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn chưa hề thấy bóng dáng người đâu cả. Sao có thể làm Thục phi không hoảng hốt.
Thụy Châu thấy thế vội vàng khuyên nhủ, nhưng chưa nói được mấy câu, có một tiểu cung nữ chạy vào trong phòng sinh, “Nương nương, Hoàng thượng tới rồi! Bây giờ đang đợi ở bên ngoài!”
Thục phi đột nhiên vui vẻ, “Thật sao? Hoàng thượng… tới một mình?”
Tiểu cung nữ ngẩn người, cuối cùng chậm chạp trả lời: “Hoàng thượng… tới cùng Hoàng quý phi…..”
Thục phi nghe thấy thế mặt lập tức trắng bệch, bụng đột nhiên đau đớn. Thiếu chút nữa nghẹn một hơi.