• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cát Cánh
Triệu Thần Hi ra lệnh xuống, chưa tới một khắc, trong cung đã có thị vệ lục soát khắp nơi. Các chủ điện cũng đặc biệt sắp xếp thị vệ trông coi, để phòng ngừa người không phận sự đi vào. Trong đó Phượng Dương Cung là nơi quan trọng nhất, gần như bị vây tới mức nước không lọt được ra.

Triệu Thần Hi vẫn ngồi trên bậc thang cao cao của trung điện, những quan nhân liên quan đều bị triệu tới đây. Thứ đồ trong bồn hoa sứ men xanh kia cũng được Liên Cẩn dùng cái kẹp gắp ra cẩn thận, đặt vào ba chiếc khay riêng biệt.

Giờ đây những người xung quanh mới biết rõ, trong bồn hoa có giấu một tấm da cũ rách đầy đất đen vàng bẩn thỉu. Tấm da màu vàng tối, trong thời gian ngắn không thể nhìn ra là da của động vật nào. Bên trên được người dùng máu vẽ một bùa chú bảy góc kỳ quái.

Bùa chú bằng da lông rách nát và vết máu, vừa quái dị vừa tà ác, vừa nhìn đã biết không phải là thứ đồ mang ý tốt.

Trên chiếc khay đặt cạnh tấm da là bảy con thằn lằn đã bị mổ bụng moi ruột. Thằn lằn to bằng bàn tay, phần lưng đã chuyển sang màu vàng nâu, cái bụng trắng bị rạch một vết dài. Nội tạng bên trong tràn ra, treo bên ngoài cơ thể. Tuy rằng thằn lằn không lớn nhưng cảnh tượng này thực sự làm người ta ghê tởm.

Mà cái khay cuối cùng, để ba người vải bị cắm bảy chiếc kim châm dài. Ba người vải này tuy rằng làm cẩu thả, nhưng đầy đủ đầu thân, thậm chí còn có cả quần áo. Màu vàng sáng, vàng tối kia cũng làm cho người xung quanh bị dọa sợ không dám thở mạnh.

Trương thái y và một lão thái giám đối diện hai khay đằng trước xem xét cẩn thận thứ đồ trên khay.

Búp bê vải ở trong cái khay cuối cùng được nội giám Ti Chế của Thượng Công Cục cầm trên tay. Cẩn thận thận rút kim sắt ra, vén sợi đầu mối lên, tháo từng bộ phận búp bê vải ra.

Triệu Thần Hi kiên nhẫn ngồi ở bên cạnh đợi thời gian một chén trà, hai người Trương thái y và lão thái giám gần như đã thương lượng ra kết quả gì đó. Đồng thời chắp tay với Triệu Thần Hi.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần đã thảo luận về những vật này và rút ra được kết luận giản lược.”

Triệu Thần Hi gật đầu, “Cứ nói đừng ngại.”

Trương thái y chỉ cái khay đựng bộ da, “Đây là da dê, có lẽ là đã được người ta dùng thuốc đặc thù ướp qua, bởi vậy mới có màu sắc này, chất cảm thoạt nhìn có chút cũ kỹ. Vết máu của bức tranh bên trên, có lẽ là máu thằn lằn.”

Nói xong, Trương thái y chắp tay, lùi về sau hai bước.

Ông chỉ là một thái y, nếu muốn ông giám định những thứ đồ trong khay còn được, nhưng nếu muốn ông nói vật này dùng làm gì, dùng như thế nào, đương nhiên sẽ không nằm trong phạm vi năng lực của ông.

Lão thái giám bên cạnh không trấn định được như Trương thái y. Đợi Trương thái y nói xong, đến lượt hắn bẩm báo, vẻ mặt hắn mang chút do dự và thấp thỏm. Sau khi Hoàng đế lại bảo hắn nói thẳng, hắn mới nói:

“Bệ hạ, từ thật lâu trước đây quả thực nô tài đã từng nghe tới vu thuật cổ chú, nhưng chuyện thần quỷ nguyền rủa bình thường đều chỉ là tin đồn thất thiệt, không thể coi là thật…”

Triệu Thần Hi không kiên nhẫn ngắt lời hắn, “Ngươi cứ nói thẳng là được.”

Lão thái giám kéo cổ tay áo, lúc này mới nói:

“Theo như nô tài biết sơ qua, đây chính là một loạt thuật nguyền rủa được lưu truyền. Phương pháp này bắt nguồn từ một quốc gia nhỏ phía Bắc tên là Xiêm La. Người muốn bày thuật này, phải dùng máu của dê con ba tháng và thằn lằn làm chất dẫn, chế thành Thất Sát Đồ. Da dê phải lột xuống khi còn sống, thằn lằn phải mổ bụng mới có thể dùng.

“Dùng búp bê vải thay thế cho người bị hạ thuật, bên trong búp bê vải đặt ngày sinh tháng đẻ của người đó, lại dùng kim sắt đâm vào bảy chỗ quan trọng của búp bê vải. Cuối cùng làm theo như cách nguyền rủa của Thất Sát Đồ, đặt bảy con thằn lằn đã bị niệm chú ở bảy góc, đặt búp bê của người bị hạ chú vào giữa tâm Sát Đồ. Như thế sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, người bị hạ chú, sẽ… thối rữa suy kiệt từ trong cơ thể mà chết…”

“Loảng xoảng!”

Lão thái giám vừa nói xong, chén trà đã bị Hoàng đế đập xuống đất.

“Bệ hạ thứ tội!”

Cung nhân xung quanh đều bị dọa trắng mặt, nhao nhao quỳ xuống đất thỉnh tội.

Ánh mắt Triệu Thần Hi đảo qua thái giám Ti Chế vừa tháo ba búp bê ra.

“Đã phát hiện ra gì?”

Thái giám đã tách xong ba búp bê vội vàng dâng cái khay lên.

“Hồi, hồi bẩm bệ hạ, trong búp bê, phát hiện vật này….”

Không ngoài ý muốn, trên khay kia là ba tờ giấy. Triệu Thần Hi đang muốn vươn tay cầm lấy, nhưng bị Liêm Cẩn hãi hùng khiếp vía cản lại.

“Bệ hạ! Long thể sao có thể dính vào vật dơ bẩn này, để nô tài làm đi.”

Triệu Thần Hi cũng không kiên trì việc này, lạnh lùng gật đầu, “Mở ra.”

Liên Cẩn mở ba tờ giấy ra đặt theo thứ tự, tuy rằng trên mặt giấy đã bị kim chọc ra mấy lỗ hổng, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng, quả thực đều ghi ngày sinh tháng đẻ.

Liên Cẩn liếc một cái, cũng không dám nhìn kỹ, trực tiếp dâng lên trước mặt Triệu Thần Hi.

Mọi người thấy vậy, sợ tới mức không dám thở mạnh.

Triệu Thần Hi nhìn chằm chằm ba tờ giấy trong khay mà Liên Cẩn dâng trước mặt rất lâu. Ngày sinh tháng đẻ được viết trên tờ giấy này, hắn nhìn một cái là biết của ai.

Im lặng một lúc lâu, mọi người không đợi được cơn giận dữ như đã dự đoán, lại thấy hắn tức giận quá mức mà cười lên, chậm rãi hỏi.

“Thứ này từ đâu tới?”

Nội giám của Thượng Công Cục đương nhiên biết Hoàng đế đang hỏi bọn họ, vội vàng nói:

“Hồi bẩm bệ hạ, xin hãy cho nô tài thêm thời gian hai chén trà, nô tài nhất định sẽ tra rõ xem nó từ đâu tới!”

Không khí trong Phượng Dương Cung nghiêm túc, những nơi khác cũng không kém là bao nhiêu.

Triệu Thần Hi đột nhiên hạ lệnh, Hạ Tích nhanh chóng dẫn người thủ các nơi trong cung, người trong cung đương nhiên cũng phát hiện ra.

Trước khi Chu Thành làm việc đã phái người tới Hoa Cảnh Điện bẩm báo trước, Tiêu quý phi đang ở trong điện đợi tin tức, cũng không thể tĩnh tâm nổi. Thậm chí các việc phía sau đều chuẩn bị tốt rồi. Chỉ cần Chu Thành tìm được đồ trong Phượng Dương Cung ra, nàng sẽ lập tức truyền tin này ra ngoài.

Chỉ cần tin tức “Phượng Dương Cung âm thầm sử dụng thuật vu cổ”, “Hoàng hậu dùng tà thuật để ngồi lên vị trí” truyền ra khắp nơi, cho dù Hoàng thượng còn muốn che chở y, sợ rằng cũng không được.

Lòng nóng vội đợi cả một buổi chiều, từ đầu tới cuối Phượng Dương Cung không truyền tới tin tức mà nàng mong muốn. Nhìn thấy thời gian cũng đã tương đối rồi, còn không có tin tức gì nữa, sợ rằng Hoàng thượng cũng sắp về cung.

Tiêu quý phi không nhẫn nại nổi, muốn sai người tới bên ngoài Phượng Dương Cung thám thính thăm dò, đột nhiên lại có một số Cấm Quân xuất hiện bên ngoài Hoa Cảnh Điện của nàng, bao vây cả Hoa Cảnh Điện.

Tiêu quý phi giật mình, vốn vừa căng thẳng vừa chột dạ, giờ đây đột nhiên lại hoang mang lo sợ. Chỉ sợ việc kia bại lộ, tên Chu Thành sẽ vì tự bảo vệ bản thân mà kéo nàng xuống nước. Nàng vô thức muốn tới Từ An Cung.

Vào lúc này rồi, nàng cũng biết có cái gọi là lỡ như, cũng chỉ có cô mẫu mới có thể cứu nàng.

Nhưng mấy cung nhân tâm phúc mang theo bên người còn chưa ra tới cửa điện đã bị thị vệ cản lại.

“Các ngươi đang làm gì? Lại dám tới bên ngoài Hoa Cảnh Điện làm càn! Có còn để bản cung vào trong mắt không?!”

Nhìn thấy đao sắc lạnh trong tay thị vệ, Tiêu quý phi cũng không ương ngạnh không sợ trời không sợ đất như ngày thường, chỉ có thể suốt ruột xả giận trong điện.

Thị vệ thủ bên ngoài Hoa Cảnh Điện dường như không nghe thấy giọng của nàng, vẫn đứng bất động tại chỗ, càng đừng nói tới việc nhường đường cho nàng.

Tiêu quý phi tức tới mức run rẩy, “Các, các ngươi… phạm thượng như vậy, không muốn cái mạng chó này nữa sao!”

“Nương nương bớt giận.”

Đang lúc nàng không biết phải làm thế nào, trong đám đầu gỗ này rốt cuộc cũng đã có người phản ứng lại nàng.

Nhìn thấy người mặc chế phục Phó thống lĩnh, đằng sau có hai thị vệ, cuối cùng Tiêu quý phi cũng thở ra một hơi. Mặt lại hung hăng trừng đối phương một cái, ra lệnh nói:

“Vậy ngươi còn không bảo đám chó này tránh ra cho bản cung!”

Thẩm Lăng đứng trước mặt Tiêu quý phi chắp tay.

“Cái này… vẫn mong nương nương thứ lỗi. Trong cung xảy ra chút chuyện, thuộc hạ cũng chỉ làm theo chức trách của mình, có chỗ nào đắc tội, mong nương thương thông cảm.”

“Chuyện, chuyện gì? Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu quý phi vừa nghe thấy trong cung xảy ra chuyện, trong lòng tự nhiên thắt chặt lại. Nàng vẫn luôn ngóng trông chuyện này, bây giờ bị một đám chó thủ ở cửa cung, thật ra cũng có chút khó khăn.

Thẩm Lăng cười, nói như trấn an:

“Nương nương không cần lo lắng. Vừa rồi Chu thống lĩnh của Nam Phủ dẫn người xông vào Phượng Dương Cung của Hoàng hậu điện hạ. Đúng lúc bệ hạ cũng ở trong Phượng Dương Cung, cho nên phân phó thuộc hạ tra xét kỹ càng mọi nơi trong cung, nhất định phải bắt được kẻ gian. Bây giờ nương nương vẫn nên đợi ở trong điện thì hơn, nếu không lỡ như bị kẻ gian không biết đang trốn ở đâu làm bị thương thì không tốt.

“Hoàng, Hoàng thượng… không phải Hoàng thượng đã xuất cung rồi sao? Tại sao lại ở trong Phượng Dương Cung?!”

Tiêu quý phi vừa nghe xong, nhất thời kinh ngạc lùi về sau mấy bước, bị cung nhân ở đằng sau hoảng loạn đỡ lấy.

“Chuyện này… Hoàng thượng xuất cung lúc nào, thuộc hạ chưa từng nghe nói?” Thẩm Lăng cười như không cười nhìn Tiêu quý phi vẻ mặt kinh hoảng, “Tung tích của bệ hạ, thuộc hạ đương nhiên không dám nghe ngóng linh tinh. Cho nên bệ hạ ở trong cung bao giờ, tới Phượng Dương Cung lúc nào, thuộc hạ cũng không rõ lắm.”

Nghe xong mấy lời ám chỉ của Thẩm Lăng, tia máu cuối cùng trên mặt Tiêu quý phi cũng biến mất.

Mọi nơi trong cung, đặt biệt là cung phi, nghiêm cấm việc thăm dò thánh giá. Nàng vừa mới hoảng loạn, cho nên trực tiếp nói ra.

Lúc này Tiêu quý phi cũng không có tâm tư đi dây dưa với Thẩm Lăng nữa, nghiêm mặt trắng bệch, được cung nhân luống cuống đỡ vào trong điện.

“Không được… không thể cứ đợi như vậy được!”

Lúc này Tiêu quý phi không có đầu óc cũng cảm thấy bản thân có lẽ bị người ta cắn ngược rồi.

Rõ ràng là nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng xuất cung. Nàng và Chu Thành đều có người cài ở cổng cung, nhưng lại không nhận được bất cứ tin tức nào, Hoàng thượng quay lại lúc nào vậy? Còn vừa về đã trực tiếp tới Phượng Dương Cung!

Nếu như nàng còn không làm gì nữa, có lẽ, có lẽ.

“Ngươi, đi tới cửa nhìn xem.” Tiêu quý phi chỉ vào Thúy Hân ra lệnh: “Nghĩ cách trà trộn ra bên ngoài, mau tới Từ An Cung tìm cô mẫu. Nói với cô mẫu, bảo cô mẫu nhanh chóng tới cứu bản cung! Nếu như chậm trễ, sợ rằng bản cung sẽ bị người ta hại chết!”

“Nương nương.” Thúy Hân đột nhiên bị Tiêu quý phi gọi tên lập tức quỳ xuống, “Nương nương, ban nãy nô tì đã đi xem khắp nơi trong điện rồi. Hoa Cảnh Điện của chúng ta đã bị từng đoàn thị vệ bao vây, nô tì sao có thể ra ngoài được?”

“Đồ ăn  hại!”

Giờ phút này Tiêu quý phi loạn lên, đâu còn có thể bình tĩnh nghĩ cách. Vừa nghe Thúy Hân nói không thể ra ngoài, lập tức cho nàng ta một cái tát.

“Bản cung nuôi ngươi lâu như vậy để làm gì? Không ra được cũng phải nghĩ cách ra ngoài cho bản cung! Nếu như hôm nay bản cung nguy nan, từng người các ngươi cũng đừng nghĩ tốt lành!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK