Hạ Hàn bị thái độ dứt khoát của Triệu Thần Hi làm nghẹn họng một lúc lâu, nhưng cho dù Triệu Thần Hi quấn quýt si mê như thế nào y cũng không chịu mở miệng.
Triệu Thần Hi quấy rầy nửa ngày cũng không được như ý nguyện, vừa kêu gào bản thân bị mắc lừa, vừa cúi đầu cắn cổ Hạ Hàn.
Hai người dính lấy nhau làm bừa một trận trong xe, Triệu Thần Hi còn chưa thực sự cắn lên, xe ngựa đột nhiên dừng lại, nghe thấy tiếng thị vệ khe khẽ ở bên ngoài:
“Gia, đã tới Tây Thị rồi.”
Động tác của hai người trong thùng xe đồng thời dừng lại, Hạ Hàn có phản ứng đầu tiên đẩy Triệu Thần Hi ra. Sửa sang lại vạt áo bị làm lộn xộn của mình, xoay người vén rèm xe lên, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Xe ngựa dừng lại trước hẻm nhỏ ở Tây Thị, trong ngõ sâu thẳm hẻo lánh, không có người qua lại. Nhưng cách vài bước bên ngoài ngõ nhỏ lại giống như một thế giới khác.
Đường phố rộng lớn, cửa hàng hai bên đường nối tiếp nhau san sát, trên đường người tới người lui, vô cùng náo nhiệt.
Khi vừa mới nghe tới tin tức xuất cung, trong lòng Hạ Hàn còn cân nhắc chuyện trong cung, trước khi đi lại tốn tâm tư thu xếp lại một lần. Lên xe ngựa rồi, Triệu Thần Hi lại tới làm phiền, không để y phân ra chút tâm tư để chú ý tới chuyện ngoài cung.
Tới khi đứng trên đường phố phồn hoa này, Hạ Hàn lại đột nhiên không thể tỉnh táo được.
Ở trong thâm cung vắng vẻ nhiều năm, y đã sắp quên đi cảnh tượng bên ngoài cung rồi.
Những năm nay không phải chưa từng hoài niệm cuộc sống bên ngoài cung. Cho dù Kinh Thành phồn hoa như gấm, hay là nơi biên quan sa mạc ngựa lẻ loi. Mấy năm sống trong cô đơn tĩnh mịch, Hạ Hàn khó tránh khỏi việc suy nghĩ.
Nhưng trong lòng y cũng biết, thời điểm ban đầu quyết định vào trong cung, có lẽ cũng đã tính tới việc đời này mình khó có thể gặp được cảnh tượng như vậy. Cũng chưa từng nghĩ tới bản thân mình có thể đứng ở ngoài cửa cung náo nhiệt rộng lớn này, trong thời gian ngắn sững sờ không biết nên phản ứng thế nào.
Triệu Thần Hi bước từ trên xe ngựa xuống, thấy dáng vẻ ngây ngốc của Hạ Hàn, trong lòng cũng có phần xúc động.
Đợi mãi, Hạ Hàn vẫn chưa trở lại bình thường, hắn áp chế sự chua xót rất nhỏ trong lòng mình, đi tới kéo y về phía trước.
“Đã tới đây rồi, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì.”
Hạ Hàn bị Triệu Thần Hi dẫn vài bước về phía trước, khi hồi thần lại, Triệu Thần Hi đã buông cổ tay y ra. Hạ Hàn ổn định lại tinh thần, lúc này mới sóng vai bên người Triệu Thần Hi cùng nhau đi ra ngoài.
Sự phồn hoa ở Kinh Thành, nơi khác không thể nào so sánh được, cho dù không có hội chùa ngày lành, đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường cũng không ít. Tuy không thể coi là chen chúc, nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc chen vai chạm eo với những người đi đường khác.
May là Triệu Thần Hi ra ngoài mang theo sáu thị vệ, lặng lẽ bao vây hai người lại, ngăn cách người đi đường ở bên ngoài.
Một hàng tám người đi tới như vậy, nửa con đường đã bị chiếm, thoạt nhìn có chút bá đạo.
Nhưng Kinh Thành thiếu gì chứ không thếu các loại hoàng thân quốc thích, con cháu nhà quan lớn. Bình thường đa phần các công tử đều nhàn tản đi lại khắp nơi, không nói là sáu thị vệ theo cùng, tám người mười người cũng không ít.
Mấy người Triệu Thần Hi thoạt nhìn trông bá đạo một chút, nhưng không nhiều người cảm thấy kỳ lạ. Rất nhiều dân chúng áo vải chủ động cách xa một chút, các cửa hàng nhìn thấy bọn họ mời chào càng thêm tha thiết.
Hôm nay Triệu Thần Hi cũng chỉ tùy hứng thôi, không hề có mục đích đặc biệt nào cả, đi dạo nhàn tản đường phố với Hạ Hàn.
Hạ Hàn vì thân phận mà đã nhiều năm không xuất cung, những năm này Triệu Thần Hi cũng vì thế cục hỗn loạn trong triều mà không có tâm tình ra ngoài. Hiếm khi hai người đi chung, nhìn thấy cái gì trên đường đều có vài phần hứng thú.
Cho dù điểm tâm bên đường vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp, hay là những đồ chất lượng bình thường trong cửa hàng, hay là đồ bằng ngọc kỹ thuật chế tạo có vài phần mới lạ. Chỉ cần y cảm thấy có chút thú vị, tất cả đều bảo thị vệ đằng sau mang đi.
Lúc này Hạ Hàn cảm thấy những đồ đạc ở Tây Thị này kiểu dáng mới lạ, chọn rất nhiều thứ đồ đạc cổ quái mang về.
Không bao lâu, sáu hộ vệ đi theo bên người gần như đều treo đầy túi lớn túi nhỏ. Vừa nhìn thấy, rất có dáng vẻ như người nhà quê ở vùng khác vào Kinh Thành bị mê hoặc mắt.
Tới khi qua đi cơn hứng thú ban đầu, lại đi một thời gian dài, bọn họ có chút miệng khô lưỡi khô.
Nhìn những Cấm Quân trước khi xuất cung còn mang tư thế oai hùng, bây giờ treo đầy những túi trên người, hoàn toàn bị coi như là người hầu, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Triệu Thần Hi nhìn sắc trời, quay đầu hỏi Hạ Hàn, “Đã mệt chưa? Hay là tìm một nơi nghỉ ngơi một lát?”
Sự hưng phấn của Hạ Hàn khi vừa mới xuất cung đã tiêu hết một nửa, nhớ lại hành vi như người nhà quê của y và Triệu Thần Hi ban nãy trước mặt những thị vệ, y còn cảm thấy có chút mất mặt. Nghe Triệu Thần Hi hỏi như vậy, y liền gật đầu.
“Cũng được, thời gian cũng tương đối rồi, tìm quán trà nào đó ngồi đi.”
Thị vệ theo sau đương nhiên không giống như Hạ Hàn, bình thường bọn họ tùy thời tùy lúc đều có thể xuất cung.
Huống hồ đừng nhìn bọn họ là thị vệ trong cung, có thể vào được phủ Cấm Quân, ai mà không phải con cái nhà quan danh gia vọng tộc? Tùy tiện đứng ở trên đường, cũng là công tử quý tộc mà người ta nói tới. Đương nhiên vô cùng quen thuộc những nơi nghỉ ngơi vui chơi ở trong Kinh Thành.
Hai người được thị vệ dẫn tới một quán trà tao nhã ba tầng.
Đặt một nhã gian trên tầng ba, gọi mấy phần điểm tâm mà tiểu nhị của quán trà đề cử cùng một ấm trà lài thanh đạm, Triệu Thần Hi kéo Hạ Hàn lôi một đống đồ vật vừa mới mua ra xem thử.
“Khóa trường mệnh này được đấy.” Triệu Thần Hi lấy ra một chiếc khóa làm bằng bạc cho Hạ Hàn xem, “Đem về vừa khéo đeo cho Tiểu Tứ.”
Hạ Hàn nhìn khóa bạc xinh xắn trong tay Triệu Thần Hi, nói: “Tiểu Tứ còn rất nhiều khóa trường mệnh.”
Mỗi ngày đổi mang một cái, một tháng cũng còn có thừa. Hơn nữa hoa văn trạm trổ của khóa trường mệnh làm bằng bạc cũng không tốt là bao nhiêu. Rõ ràng lúc trước khi ông chủ cửa hàng bạc giới thiệu, nhìn vẫn còn rất đẹp mà?
Triệu Thần Hi nhìn chiếc khóa bạc nhỏ trong tay, cũng cảm thấy như vậy. Thuận tay quăng sang bên cạnh.
Hạ Hàn chọn chọn, lấy từ bên trong ra một cây trâm bạch ngọc đơn giản.
Khi dạo cửa hàng đồ bằng ngọc, chiếc trâm bạch ngọc này đặt trên cái giá bên cạnh Triệu Thần Hi.
Lúc ấy không biết tại sao Hạ Hàn lại cảm thấy hôm nay Triệu Thần Hi đặc biệt dịu dàng, khi nghiêng đầu nhìn y, chiếc trâm bạch ngọc này vô cùng hợp với hắn.
Đế vương ngày bình thường luôn buộc long mão, hiện tại lại dịu dàng như bạch ngọc, làm người ta vừa nhìn thấy đã hướng trái tim về, không nhịn được dựa vào gần.
Lúc ấy nổi lên tâm niệm, cho nên lập tức mua luôn cây trâm này. Nhưng bây giờ nhìn lại, bạch ngọc này có rất nhiều khuyết điểm nhỏ, chạm trổ cũng thô ráp. Không hề xứng đáng với tư thế long phượng của người trước mắt này.
Bất đắc dĩ cầm cây trâm ngắm trái ngắm phải, Hạ Hàn đang muốn quăng nó chung với chiếc khóa trường mệnh lúc trước. Triệu Thần Hi ngồi một bên đột nhiên vươn tay, rút cây trâm kia ra.
“Sao thế? Cây trâm này không phải mua cho vi phu sao?” Triệu Thần Hi cầm cây trâm xem xét, trêu đùa nói: “Lẽ nào phu nhân đột nhiên không nỡ, dự định giấu đi sao?”
Đối vời loại trêu đùa bất chợt của Triệu Thần Hi, Hạ Hàn cũng đã quen rồi. Vừa muốn nói cây trâm này không tốt, lần sau thấy được cái hợp hơn thì tính sau. Nháy mắt nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của đối phương nhìn mình, lời ở trong miệng đảo một vòng nhưng không thốt ra được.
Dừng một lát, Hạ Hàn mới nói: “Ta giấu đi làm gì? Chỉ sợ ngươi không thích.”
“Tại sao lại không thích?” Triệu Thần Hi cúi đầu cười nói: “Chỉ cần là phu nhân đưa, vi phu đều thích.”
Dứt lời, trực tiếp vươn tay tháo phát quan trên đầu xuống, nhét trâm ngọc vào trong tay Hạ Hàn. Ý tứ này không thể rõ ràng hơn.
Hạ Hàn cũng không nói gì, đứng sau lưng Triệu Thần Hi. Vén mái tóc dài lên dùng tay chải qua, lại dùng trâm bạch ngọc cố định sau đầu.
Bạch ngọc tóc đen, cách ăn mặc không thể đơn giản hơn. Nhưng Hạ Hàn lại cảm thấy Triệu Thần Hi lúc này còn đẹp hơn khi mặc bộ miện phục trong các buổi lễ long trọng ở triều đình.
Triệu Thần Hi quay đầu qua, thấy Hạ Hàn nhìn mình ngây ngẩn. Hắn cười lên, đột nhiên vươn tay nhấc eo y lên để y ngồi trên đầu gối hắn.
Bình thường có người bên cạnh, Hạ Hàn luôn nhớ vài phần phong thái tướng mạo nghiêm túc trang trọng của người học võ, không chịu quá thân mật với Triệu Thần Hi.
Hôm nay không biết có phải vì xuất cung hay không, Hạ Hàn cũng thả lỏng hơn nhiều, cũng không quan tâm hai thị vệ ở bên ngoài. Yên thuận tùy ý để Triệu Thần Hi ôm lấy, thậm chí còn chủ động vươn tay vòng lấy vai Triệu Thần Hi, ôm lại hắn.
Cảm giác được Hạ Hàn gục đầu lên vai mình, toàn thân thả lỏng rúc trong ngực mình, Triệu Thần Hi nói chuyện cũng bất giác nhẹ hơn mấy phần.
“Lâu như vậy chưa ra ngoài, không ngờ bên ngoài cung đã thay đổi như thế.”
Nhìn phố chợ Kinh Thành náo nhiệt, Triệu Thần Hi đương nhiên vui vẻ phấn khích.
Là đế vương, nhìn thấy thần dân của mình có cuộc sống sung túc mỹ mãn, có thể biết được thành thị dưới chân mình phồn hoa như gấm, là chuyện làm cho hắn tự hào đắc ý nhất.
Hơn nữa còn có thể chia sẻ phồn hoa thịnh thế do mình một tay củng cố với Hạ Hàn, Triệu Thần Hi cảm thấy không còn chuyện gì vui vẻ hơn chuyện này.
“Nếu như ngươi thích, chúng ta có thể thường xuyên ra ngoài xem. Năm đó phụ thân còn xây dựng cho mẫu thân một biệt viện ở Kinh Thành, nơi đó cũng rất thanh tĩnh, không có việc gì thì chúng ta có thể tới đó ở mấy ngày.
Triệu Thần Hi ôm lấy Hạ Hàn, cảm nhận ánh nắng đầu xuân ấp áp cùng với gió nhẹ thổi vào qua cửa sổ, chợt có loại yên tĩnh như thời gian ngừng trôi.
“Cũng đã lâu không tổ chức săn bắn mùa thu. Đợi… mọi chuyện trong nhà ổn hơn chút rồi, ta sẽ mang ngươi đi săn thú. Khu vực săn bắn trong nhà quá nhỏ, ngươi cũng không thích.”
Hạ Hàn im lặng dựa vào vai hắn, cũng không phản bác, cũng không lên tiếng đồng ý. Nghe hắn hứa hẹn từng chuyện cuộc sống sau này của hai người.
Trong phòng ấm áp ôn hòa, hai người dính lấy nhau nói chuyện nhàn tản câu được câu không cũng không cảm thấy buồn chán.
Khi Hạ Hàn nói chuyện đêm trăng tròn ở biên quan với Triệu Thần Hi, thị vệ canh giữ bên ngoài đột nhiên gõ cửa, nhẹ giọng báo cáo:
“Gia, trong nhà truyền tin tới.”
Bầu không khí ôn hòa trong phòng đột nhiên bị lời báo cáo này đánh tan, Triệu Thần Hi có chút không vui nhíu mày, Hạ Hàn cũng đứng từ trên đầu gối hắn dậy, ngồi lại về ghế bên cạnh.
Biết rằng có lẽ thời gian nghỉ ngơi hôm nay kết thúc rồi, Triệu Thần Hi vẫy tay. Thị vệ canh giữ trong phòng mở cửa, nhận lấy một phong giấy nhỏ, cung kính đưa tới trước mặt Triệu Thần Hi.
Mở tờ giấy nhìn sơ qua mấy lần, Triệu Thần Hi cười lạnh một tiếng, tùy ý đưa tờ giấy cho Hạ Hàn.
“Ta nói bọn họ sẽ nghĩ ra thủ đoạn nào để gây sức ép…” Hạ Hàn cười cười, ngón tay khẽ vo lại, tờ giấy hoá thành bột vụn biến mất không dấu vết.
Triệu Thần Hi nghiêm mặt vung tay áo, đứng dậy, “Chuẩn bị về thôi. Tận tâm như vậy, ta không quay về xem thì thật đáng tiếc.”
Hạ Hàn cũng đứng dậy theo, nhìn lướt qua các túi lớn nhỏ bên cạnh, “Cái này… mang về sao?”
Tuy rằng bây giờ bình tĩnh lại nhìn thì cảm thấy những thứ này chẳng có tác dụng gì. Cứ vứt đi như vậy hình như lại có chút không cam lòng. Nhưng bây giờ hai người phải im lặng về cung, mang theo những thứ này vô cùng không tiện. Nhất thời Hạ Hàn cũng có chút khó xử.
Triệu Thần Hi cũng nhìn mấy thứ này im lặng một hồi.
Hắn cũng không sốt ruột, lại nhìn một phen, cuối cùng chọn ra một chuỗi chuông bát giác khéo lẻo tỉ mỉ… vừa vặn có thể treo trên đầu giường Tứ hoàng tử, để cho nó tự chơi.
Những thứ còn lại…
Triệu Thần Hi vung tay lên, phân phó: “Đưa tới phủ Dụ vương.”