Lúc nàng bước vào cửa, Xuân nương vẫn đang cúi đầu tính toán sổ sách, không để ý đến nàng. Những người khác định chào thì nàng đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng. Nàng đến chỗ quầy, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn, Xuân nương lập tức ngẩng đầu:
"Hoan nghênh... À, tiểu thư."
Nàng mỉm cười với Xuân nương hỏi "Mọi việc vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, tiểu thư yên tâm."
"Có Xuân nương ở đây, ta đương nhiên yên tâm rồi."
Hiện tại vẫn chưa đến cuối tháng, nhưng sẵn có mặt nàng ở đây, Xuân nương đem sổ sách ra cho nàng xem, sau đó nói với nàng về một số yêu cầu của khách. An Ca cảm thấy tiệm vải mở lâu như vậy rồi, cũng nên có một chút thay đổi, cho nên nàng đã tiếp nhận những ý kiến này, trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ.
"Xuân nương, may là có cô, nếu không, ta cũng không biết nên tin tưởng ai nữa."
"Tiểu thư đừng nói vậy, nhờ có người mà tôi mới có tiền xoay sở cuộc sống. Tiểu thư chính là ân nhân của tôi, tôi cũng nên giúp người, xem như là báo đáp."
Nàng cùng Xuân nương nói vài câu nữa rồi mới về phủ. Nàng vừa đi vừa hát, tung tăng trở về Tuyết Hoa viện. Nhưng vừa đặt chân vào sảnh nàng liền đứng hình. Có một vị khách không mời mà đến đang ngồi trên ghế. Vừa thấy nàng bước vào người kia liền đứng lên chào nàng:
"Tỷ tỷ, hôm nay muội muội đến thỉnh an tỷ."
Nàng đâu có cần, cũng đâu có bảo nàng ta đến. Mộc Trà Trà đến đây, nàng liền cảm thấy không thoải mái, thế nhưng vẫn phải tươi cười với nàng ta:
"Mộc tiểu nương khách sáo quá rồi. Không phải ta đã nói miễn việc thỉnh an sao, sao còn đến đây?" Nàng vừa nói vừa ung dung đi vào ngồi lên ghế
"Là muội muốn đến thỉnh an tỷ, làm tròn bổn phận của thiếp thất."
"Ngồi đi!" Nàng mỉm cười với nàng ta, sau đó nói với nô tỳ bên ngoài "Dâng trà."
Phong thái của Mộc Trà Trà rất đoan trang, nhan sắc cũng không thua kém ai, đáng tiếc xuất thân không tốt. Nếu nàng ta đầu thai vào một gia đình tốt, nói không chừng tương lai là một vị đương gia chủ mẫu người người nể phục.
"Tỷ tỷ..." Tiếng gọi của Mộc Trà Trà kéo lại trở về thực tại "Muội có làm ít bánh hạnh nhân, mong tỷ tỷ không chê."
Bây giờ nàng nói chê thì có vấn đề gì không nhỉ?
Đùa thôi
Nhưng mà chê thật
Ai mà biết được, lỡ nàng ta bỏ độc vào đó để nàng ăn rồi sao? Thời buổi này y học vẫn chưa tiến bộ lắm. Lỡ gặp phải loại độc nào đó không có thuốc giải, vậy nàng xong đời luôn.
"Tiểu nương tử đã quá khách sáo rồi."
"Tỷ tỷ sợ muội hạ độc vào sao? Vậy muội xin phép ăn trước để tỷ tỷ yên tâm."
Mộc Trà Trà cầm lấy miếng bánh cắn một cái, nhẹ nhàng nhai rồi nuốt xuống. Nàng nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười. Dù sao bản thân cũng từng bị hại, nên cảnh giác mới tốt. An Ca ra hiệu cho nô tỳ nhận bánh rồi nói lời cảm ơn với nàng ta:
"Tấm lòng của tiểu nương tử ta xin nhận."
"Nếu tỷ tỷ thích, có thể dặn dò muội, muội sẽ hầu hạ tỷ."
"Mộc tiểu nương tử quá khách sáo rồi."
Mộc Trà Trà ở lại dùng trà, nói đôi ba câu với nàng rồi trở về Minh Châu hiên. An Ca dùng hai tay nhẹ nhàng xoa mặt của mình. Nãy giờ bày ra bộ mặt tươi cười với nàng ta, mặt nàng sắp đơ luôn rồi. Phù Cừ nhìn dĩa bánh hạnh nhân, có chút lo ngại hỏi nàng:
"Tiểu thư, cái này, hay là mang bỏ đi?"
"Người ta có đem đến tận đây rồi, nếu bây giờ chúng ta mang đi bỏ, không phải sẽ bị người ta nói là ta xem thường thiếp thấp sao. Cứ để đó đi, chúng ta giải quyết sau."
"Vâng."
Sau khi ngủ trưa dậy, An Ca thấy có chút đói bụng, vì vậy dặn dò hạ nhân mang một ít điểm tâm đến. Tỏa Nhi mang điểm tâm lên cho nàng, sau đó lui xuống làm việc. Trước khi ăn, mọi món ăn đều được Hạm Đạm cẩn thận dùng kim bạc thử độc rồi mới để nàng dùng. Mọi thứ xong xuội, An Ca thong thả ăn bánh uống trà, thưởng thức phong cảnh.
Sau bữa cơm chiều nàng thấy cơ thể rã rời, chóng mặt hoa mắt. Nghĩ rằng do bản thân dạo gần đây nghỉ ngơi không tốt nên nàng đã đi ngủ sớm. Lúc nô tỳ hầu hạ nàng thay y phục, sắc mặt nàng đã rất kém rồi, nhưng lại không có ai để ý đến.
Nằm trên giường cứ mê man không ngủ được. An Ca nhận ra bản thân không ổn, cố gọi với ra bên ngoài. Nhưng giọng nàng rất yếu, không thể gọi được người. An Ca cố lết thân xác ra khỏi giường. Nếu nàng ngã xuống, sẽ gây ra tiếng động thu hút người bên ngoài. Nàng rất chật vật mới có thể vén được tấm rèm, cả cơ thể rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Bởi vì rơi tự do xuống nên toàn thân đau điếng. Vẫn chưa thấy ai vào, nàng dùng hết sức kéo cái ghế để nó ngã, tạo ra tiếng động mạnh. Chỉ mới dùng chút sức đã mệt mỏi. Yếu như vậy, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.