“Công chúa xin thứ tội. Công chúa là lá ngọc cành vàng, thần không dám tự ý đưa người ra ngoài. Nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là mạng của trên dưới Thượng Quan gia cũng gánh không nổi.”
Triệu Uyển Ngưng nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống. Khó khăn lắm mới có thể trốn ra ngoài gặp y, vậy mà y không suy nghĩ liền từ chối. Đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà.
Triệu Uyển Ngưng ngước đôi mắt nhìn An Ca, mong nàng có thể nói đỡ lời. An Ca nhìn sang Thượng Quan Lâm, cũng chẳng biết nên mở lời thế nào. Thượng Quan Lâm gần đây được phụ thân chỉ dạy việc trụ cột gia đình, học cách trở thành chủ nhân của Thượng Quan phủ. Vì vậy, mọi hành động, lời nói của y đều rất cẩn thận, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến Thượng Quan gia. Y đã nói như vậy, nàng làm sao có thể mở lời đây?
Đúng lúc này, Triệu Quân Hoài tiến vào, đưa chiếc khăn tay cho Triệu Uyển Ngưng, ánh mắt cưng chiều muội muội nói:
“Của muội đây, bị rơi ở cạnh xe, may mà không bị mất.”
Là khăn tay mà công chúa muốn trả lại cho Thượng Quan Lâm. Y dường như cũng nhận ra được đồ của mình, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm chiếc khăn. Có điều xung quanh nhiều người, nếu trực tiếp lên tiếng, e là không hay lắm. An Ca lúc này lại nhanh nhạy quay sang hỏi Thượng Quan Lâm:
“Bằng hữu của đệ đâu cả rồi?”
“À, bọn họ đều đã về rồi, nên đệ mới ra đây tìm tỷ.”
“Vậy tỷ muốn ra ngoài đi dạo, đệ đi không?”
Thượng Quan Lâm luôn rất nghe lời nàng, cho nên lúc này y chỉ có thể cung kính nghe theo: “Lời của trưởng tỷ, đệ không dám cãi.”
“Vậy đệ ở đây đợi ta.”
An Ca bước đến bên cạnh Đào Yêu, nắm lấy tay nàng ấy dặn dò vài câu: “Đào Yêu, ta hiện tại có chuyện phải đi trước, lần sau lại đến thăm cô. Hy vọng lần sau gặp sẽ có thể nhìn thấy dáng vẻ trước đây của cô.”
“Được, ta hứa.”
“Vậy ta đi đây.”
“Đi đi.”
Đào Yêu nở một nụ cười để nàng yên tâm rời đi. Nhưng nàng không biết, đây có lẽ là lần gặp cuối cùng của hai người. Sau này chỉ còn là hoài niệm, không thể trùng phùng.
Bước ra khỏi nhà trọ Tương Kiến, tâm trạng của An Ca lại rất phức tạp. Nàng cứ suy nghĩ mãi về những lời mà Đào Yêu nói với nàng. Đào Yêu cứ nhắc mãi những chuyện đã cũ, nói về lần đầu hai người gặp mặt, nhắc đến Thủy Hương Lâu nổi danh một thời. Còn hỏi chuyện nàng và Triệu Quân Hoài. Nàng càng nghe lại càng thấy mờ mịt.
“Tỷ tỷ, cẩn thận.”
Thượng Quan Lâm lên tiếng gọi, sau đó lại có một bàn tay kéo nàng sang một phía. Nàng bừng tỉnh nhìn lại, hóa ra có người cưỡi ngựa trong kinh thành, suýt chút nữa đụng phải nàng. An Ca nhìn người vừa kéo mình, là Triệu Quân Hoài, vậy còn đệ đệ đâu? Nàng nhìn sang chỗ lúc nãy mình đứng liền thấy đệ đệ và công chúa. Hóa ra Thượng Quan Lâm kéo Triệu Uyển Ngưng trước, sau đó nhìn lại thấy nàng sắp gặp nguy hiểm, may mà có Triệu Quân Hoài bên cạnh nàng mới không bị thương.
Thượng Quan Lâm dẫn theo Triệu Uyển Ngưng chạy đến chỗ nàng, sốt sắng lo nàng bị thương. Sau khi xác định nàng không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm nói:
“May mà tỷ không sao, đệ tránh được một trận đòn rồi.”
“Trận đòn gì?” Triệu Uyển Ngưng tò mò hỏi y
“Trong nhà tỷ tỷ là người được thương nhất, nếu tỷ ấy xảy ra chuyện, thần sẽ bị phạt vì không thể bảo vệ tỷ ấy chu toàn.”
Nghe Thượng Quan Lâm giải thích xong, trong mắt Triệu Uyển Ngưng lóe lên một tia ngưỡng mộ. Nàng ấy là công chúa, được người người tôn sùng, nhưng mấy ai biết, nữ nhi hoàng tộc vốn chẳng sung sướng gì. Hoàng thượng chỉ xem trọng con trai, đặc biệt là đích tử. Triệu Uyển Đình được Hoàng hậu nhận nuôi, mang danh đích nữ, được Hoàng thượng sủng ái, được ăn ngon mặc đẹp. Còn nàng chỉ là một thứ nữ, cùng lắm chỉ sung sướng hơn nữ nhi bình thường một chút thôi.
“Uyển Ngưng…” Đây là lần đầu tiên An Ca gọi tên công chúa như vậy, đủ biết cả hai thân thiết đến mức nào, “Có những chuyện, chúng ta không thể cãi lại số mệnh, nhưng có những chuyện, hoàn toàn là do chúng ta quyết định. Hãy dũng cảm đi làm chuyện muội muốn làm, trở thành người mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người muội yêu thương.”
Hy vọng Triệu Uyển Ngưng có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của nàng.
Bốn người đi dạo, Thượng Quan Lâm và Triệu Uyển Ngưng đi ở phía trước, còn nàng và Triệu Quân Hoài đi phía sau. Công chúa nhỏ đã trả lại khăn tay cho tiểu tướng quân, cả hai cũng đã tự nhiên hơn nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn trước. Nhìn đôi uyên ương trẻ này thật đẹp đôi biết bao, nếu có thể ở cạnh nhau thì đúng là chuyện tốt. Nhưng chỉ sợ là khó, địa vị trong triều của Thượng Quan gia hiện tại rất cao, được nhiều người kính trọng. Nhưng Hoàng thượng vốn tính đa nghi, thần có công cao hơn chủ, đương nhiên sẽ đề phòng. Nếu thật sự gả công chúa cho Thượng Quan gia, địa vị trong triều nâng cao, mối đe dọa tăng theo, sự đa nghi của Hoàng đế cũng sẽ tăng. Đúng là sinh ra trong thời này cũng chẳng có gì tốt mà, ngay cả yêu đương cũng phải tính toán đủ đường.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Hả?”
An Ca nhìn sang Triệu Quân Hoài, ngơ ngác nhìn hắn. Hình như nãy giờ hắn đang nói gì đó với nàng, nhưng nàng lại đang tập trung suy nghĩ nên không nghe thấy. ngôn tình hay
“Ta hỏi nàng đang nghĩ gì?”
“Ta… ta đang nghĩ… nghĩ… Đào Yêu. Phải, ta đang nghĩ đến Đào Yêu.”
“Ta cũng đang nói chuyện này với nàng.”
“Ngài có thể nói lại không?” An Ca ngại ngùng nhìn hắn hỏi
“Hắn hiện tại là tri huyện của huyện Châu Liêm, chính là nơi trước đó xảy ra tham ô. Ta điều tra được, sau khi hắn đỗ Thám hoa, Đỗ Thượng thư thấy hắn tài giỏi, nên muốn gả con gái cho hắn, đương nhiên hắn đồng ý rồi. Ta cho người đến đó thăm dò, vừa nhận được tin sáng nay, hắn nhận hối lộ của một tên phú hào, xử sai án, hại chết mạng người. Nhà bị hại nghèo khổ, chỉ có một đứa con trai cùng hai lão đầu, bây giờ con trai chết rồi, hai người đó lại lặn lội tới kinh thành nhờ người làm chủ. Ta đã sắp xếp cho họ ở trong phủ, sau đó đã cử người đi tìm bằng chứng.”
“Quá đáng như vậy, hắn có chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền tội.”
“Nàng yên tâm, hắn làm sai ắt có pháp trị. Còn chuyện hắn đã phụ Đào Yêu, ta nhất định khiến hắn trước khi chết phải chịu đau khổ.”
Nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Triệu Quân Hoài, An Ca đột nhiên thấy lạnh sống lưng. Trước nay hắn luôn dịu dàng với nàng, cho nên bây giờ thấy khiến nàng sợ hãi. Lỡ nàng đắc tội hắn, hắn có đem nàng băm thành trăm mảnh không?