Dạo gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi nữa rồi. Nàng ở trong phòng có đốt than, mặc mấy lớp áo vẫn cảm thấy lạnh, người run cầm cập. Năm nay vậy mà còn lạnh hơn cả năm ngoái, không biết làm sao để vượt qua mùa đông này nữa. An Ca đang ngồi xem lại sổ sách của tiệm vải, đột nhiên hắt hơi một cái. Phù Cừ bên cạnh nghe tiếng, vội rót một ly trà nóng đưa cho nàng, nói:
"Thời tiết năm nay lạnh hơn mọi năm, tiểu thư cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh."
"Có bị cảm hay không ta đâu có kiểm soát được."
Nàng thổi thổi vài cái rồi uống hết tách trà. Trời lạnh như vậy mà uống trà nóng, cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Nàng lại tiếp tục xem sổ sách, đột nhiên một trận gió lạnh thổi vào khiến nàng rùng mình. Nàng ngẩng đầu nhìn bên ngoài, tuyết lại bắt đầu rơi rồi. An Ca kéo cao cổ áo lên, xoa hai tay vào nhau, bảo Phù Cừ đem chậu than để gần lại một chút. Hạm Đạm bưng một cái chén vào đặt lên bàn. Nàng vừa ngửi mùi liền biết, đây là sữa đậu nành. Đây là Thẩm Như Ý đã dặn dò người hầu ra ngoài mua ít đậu nành về để nấu sữa, dùng trong mùa lạnh này rất tốt. Hạm Đạm bưng chén sữa còn nóng, vừa đặt lên bàn là áp hai tay vào tai ngay, nói với nàng:
"Tiểu thư, phu nhân dặn dò người phải uống hết. Phu nhân nhớ tiểu thư thích uống ngọt, cho nên đã bỏ ít đường vào."
"Được, để một lát rồi ta uống."
"Tiểu thư, nhân lúc còn nóng nên uống mới tốt."
"Được, được, ta uống."
Hai tỷ muội bên cạnh cứ càm ràm mãi khiến nàng nhức hết cả đầu. Nàng bưng chén sữa đậu nành lên, thổi thổi vài cái rồi uống cạn một hơi. Uống xong cơ thể cũng ấm hơn nhiều.
"Dễ chịu quá."
Nàng vừa dứt câu thì lại hắt hơi thêm cái nữa. Hạm Đạm nhìn sang Phù Cừ rồi nhìn nàng nói:
"Xem ra tiểu thư bị cảm. Muội đi bẩm báo với phu nhân mời đại phu cho người."
"Mời thái y đi." Phù Cừ bên cạnh đề xuất
Từ sau khi hai cha con Thượng Quan gia thắng trận trở về, Hoàng thượng đã ban đặc ân, sau này Thượng Quan gia được sử dụng thái y, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi.
"Ồ, đúng rồi, thái y y thuật cao minh, nên mời thái y."
An Ca bĩu môi, đâu phải thái y nào cũng y thuật cao hơn đại phu đâu. Có những người được mệnh danh là "Hoa Đà tái thế", nhưng họ không màng danh lợi, cứ ở nhân gian chữa bệnh cho dân chúng. Tuy không thu nhập được bao nhiêu, nhưng họ nhất quyết không nhập cung làm quan.
Nhưng mà hình như đây là cơ hội tốt cho cô. Không phải Tô Tuyên cũng là thái y sao, vậy chi bằng mời hắn đến chữa bệnh, sẵn tiện hỏi hắn vài vấn đề.
Trước khi Hạm Đạm rời đi, nàng đã kịp gọi nàng ấy lại:
"Hạm Đạm, nếu muốn gọi thái y, vậy nhờ Tô thái y đi."
"Sao lại không gọi Chu thái y ạ? Ngài ấy có kinh nghiệm lâu năm ở Thái y viện, không tốt hơn Tô thái y sao?"
"Hửm?"
An Ca nghiêm mặt nhìn Hạm Đạm, lập tức Hạm Đạm im miệng, gật đầu rồi chạy đi tìm phu nhân. Phù Cừ cũng cảm thấy khó hiểu, bạo dạn hỏi nàng:
"Tiểu thư, sao người lại gọi Tô thái y mà không gọi Chu thái y?"
"Hai tỷ muội các người, từ khi nào học được tính nhiều chuyện rồi vậy?"
An Ca liếc mắt nhìn Phù Cừ, nàng ấy lập tức cúi đầu. Phù Cừ không biết tiểu thư nhà mình hôm nay tâm trạng tại sao lại không tốt. Bình thường đều cười đùa với bọn họ. Nhưng từ lúc trở về từ yến tiệc trong cung, nàng như biến thành một con người mới. Suốt ngày ngồi thơ thẫn, lẩm bẩm một mình. Lúc thì cười, lúc thì trầm mặc. Bộ dạng cứ như bị trúng tà vậy, khiến hai tỷ muội sợ chết khiếp.
Phủ tướng quân mời được Tô Tuyên đến rồi, còn có cả một vị khách quý không mời mà đến nữa. An Ca nhìn Triệu Quân Hoài đứng bên cạnh Tô Tuyên, khóe môi giật giật, không biết nên khóc hay nên cười nữa. Người này luôn bất tri bất giác xuất hiện bên cạnh nàng, khiến nàng mỗi lần quên đi rồi lại phải nhớ. Nàng nhớ đến lần đầu gặp hắn, nhớ đến những lúc hai người vui vẻ bên nhau, nhớ đến hắn đối tốt với nàng thế nào. Nhưng hai người vốn không cùng một thế giới, không cùng một không gian, không thể ở bên nhau, vậy thì cứ dứt khoát cắt đứt mối liên hệ giữa cả hai. Nàng sớm muộn cũng phải rời khỏi, không cần phải gieo hy vọng cho hắn.
Triệu Quân Hoài không ở lại mà đến tìm Thượng Quan Lâm, nói là có việc cần bàn. Cũng tốt, không có hắn sẽ tiện nói chuyện hơn. Tô Tuyên bắt mạch cho nàng, chẩn đoán nàng chỉ bị cảm nhẹ, chỉ cần uống thuốc, giữ ấm cơ thể là sẽ ổn. Hạm Đạm nhận lấy đơn thuốc từ tay Tô Tuyên, theo lời dặn của y đi ra thành mua thuốc.
Lúc Tô Tuyên dọn đồ vào hộp, An Ca nhìn những người xung quanh. Nàng muốn hỏi y vài chuyện, nhưng ở đây quá nhiều người, không tiện. Nàng hắng giọng một cái rồi nói:
"Các ngươi ra ngoài đi! Ta có chuyện muốn hỏi Tô thái y."
Mọi người lui ra ngoài hết, ngay cả Phù Cừ và Hạm Đạm cũng bị đuổi ra ngoài. Khi chỉ còn hai người, Tô Tuyên biết nàng muốn hỏi gì cho nên đã nói trước:
"Muốn tìm cách trở về à?"
"Ừ. Ở đây đã quá lâu rồi, vẫn là nên trở về thôi."
Tô Tuyên gật gật đầu đồng ý với nàng "Đúng vậy, quá lâu rồi. Tôi thấy nhớ gia đình, nhớ bạn gái rồi. Nhưng mà..."
"Nhưng mà không có cách trở về."
Điều này nàng hiểu, bởi vì nàng cũng đã cố gắng rồi, nhưng không có kết quả. Lần trước đến là nhờ dị tượng, không biết lần này muốn trở về, phải nhờ đến cái gì nữa.
"Yên tâm đi." Tô Tuyên mỉm cười an ủi nàng "Tôi tin sớm muộn gì chúng ta cũng được về. Vì vậy bây giờ cứ hưởng thụ cuộc sống ở đây đi."
"Tô Tuyên, cảm ơn. Nếu không có huynh, có lẽ tôi đã chết bởi độc hạnh nhân. Nếu không có huynh, chắc bây giờ tôi sẽ bí bách, khó chịu lắm. Cũng may trong khó khăn này, còn có thể gặp được một người đồng cảnh ngộ."
"Chúng ta cũng xem như là đồng hương rồi, sau này có việc gì cứ đến tìm tôi a."
"Được."
Trò chuyện với Tô Tuyên một hồi, nàng cũng gỡ được nút thắt trong lòng. Người này bình thường nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng tiếp xúc lâu dần lại cảm thấy y rất vui tính. Có người bạn như vậy bên cạnh, nàng cũng đỡ phải suy nghĩ đến những chuyện tiêu cực rồi.