• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối đến. Màn đêm che phủ khắp vùng rộng lớn, không gian trở nên tĩnh mịch. Đám Gamma cùng dân làng Gariba đốt lửa trại nấu ăn và trò chuyện.

Cơ sở vật chất làng Gariba đã được Reagan khôi phục lại bằng Vương cấp Ma thuật.

Dù trải qua một ngày vô cùng kinh hoàng nhưng dân làng Gariba hoàn toàn không chút buồn sầu, ảm đạm. Họ vẫn cười, vẫn nói như thường, phải chăng là vì làng Gariba chỉ toàn người già và trẻ nhỏ?

Đám Gamma thì mặt mày vẫn còn ủ rũ, chúng vẫn nói chuyện với nhau nhưng gượng gạo lắm.

Đôi mắt nâu sẫm của Helena ngước lên nhìn trời. Bầu trời đêm đầy sao lãng mạn và thi vị làm cho cô không thể rời mắt. Cô bị choáng ngợp bởi cái huyền ảo của cảnh tượng ấy.

Đang mải mê trong cái cảnh sắc không có khói bụi và ánh đèn đô thị, Helena bị gọi ngược lại bởi cái vỗ vai nhẹ nhàng.

Cô quay mặt lại, đó là Albert. Chàng thanh niên cao lớn với nước da lúa mạch khoẻ khoắn, mái tóc cắt tỉa tỉ mỉ màu xanh sẫm và đôi mắt xanh đen như chứa trong đó ánh lửa bập bùng ngoan cường.

Tính ra thì, Albert Gammond cũng là một chàng trai có gương mặt đẹp đó chứ. Nhưng chỉ tại thân hình của cậu ta còn cuốn hút hơn thế.

Chiều cao 1m83 đáng ngưỡng mộ, hiện cậu còn đang cởi trần nên có thể dễ dàng thấy được thân hình của cậu ta đẹp ra sao. Vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc sáu múi gọn gàng đẹp đẽ và còn có cả nhân ngư tuyến tuyệt đẹp.

Mặc dù hay chành choẹ với nhau nhưng Helena chưa bao giờ phủ nhận vẻ đẹp khiến mọi cô gái đều phải rung động của Albert.

Helena bình tĩnh hỏi.

"Gì vậy?"

Albert chìa ra một hộp bánh masala chai cupcake và một ly choco mallow, cậu đưa chúng cho Helena.

"Của chị đây. Em mua ngày hôm qua nhưng để trong không gian của nhẫn bạc nên không bị hư hại gì đâu..."

Rõ ràng Albert là một người rất kiêu ngạo, ngang bướng và cộc cằn nhưng khi nói chuyện với Helena lại có chút yếu thế. (Nếu không phải cô ấy khiêu khích cậu ta trước.)

Helena ngơ ngác, xong cô cũng kịp nhớ ra. Lúc ấy, cô chỉ nói trêu thôi, nhưng không ngờ cậu ta lại mua thật. Nhưng mà, dù sao cô cũng thèm!

"Albert, cảm ơn nha! Nhưng lần sau đừng có làm chị sợ như thế."

Đôi tay mảnh khảnh trắng ngần của Helena vươn ra, đỡ lấy các món ngọt ngon lành kia.

Mấy nhóc Gamma, đặc biệt là các cô gái đều có nụ cười quỷ quyệt nhìn hai người.

Natsumi che miệng cười khúc khích, tiến tới, lấy khuỷu tay chọc chọc vài cái vào cánh tay rắn chắc của Albert.

"Hế? Albert-chan thân yêu, vậy phần của chúng tôi đâu?"

Mấy nhóc khác như Emily, Yoo Dal, Hachirou và Kai cũng cười khúc khích hùa theo đòi quà.



Yoo Dal còn chêm thêm vài câu.

"Chúng tôi không chỉ muốn ăn cơm do hai người phát đâu. Cái loại cơm này không những ăn không no mà còn có vị rất dở nữa đó."

Rồi cả đám cùng phá lên cười. Albert và Helena đều có chút ửng hồng trên mặt.

Vậy là bầu không khí gượng gạo, sượng trân đã tan biến đi phần nào.

Dạ Thiên vẫn ngồi một mình bên ngọn lửa lớn, tay nâng ly rượu nhỏ. Ánh mắt đăm chiêu nhìn vào đám lửa, không đúng, là đám lửa chắn ngang tầm mắt của cậu mới phải.

Cậu chẳng cần liếc mắt qua cũng có thể phản ứng lại với người đang cố gắng tiếp cận mình.

"Cậu vẫn còn bận tâm về tôi à?"

Dạ Thiên lạnh lùng hỏi. Cậu thực sự không quan tâm lắm. Trước giờ vẫn thế. Cậu chỉ làm vì đó là điều cần thiết cho mục đích của cậu, cho dù là việc chiến đấu theo lượt với Reagan hay tiêu diệt đám dị thú. Tất cả chỉ đơn giản là vì nó nằm trong kế hoạch.

Yukari mang theo ly cam tươi ngồi xuống bên cạnh Dạ Thiên. Vài nhóc Gamma sẽ chú ý nhưng chúng không dám trêu chọc như với Albert và Helena đâu.

Yukari mỉm cười nhẹ nhàng. Cô cũng chẳng biết bản thân mình nên làm gì lúc này và phải đối diện với Dạ Thiên bằng cảm xúc gì. Nhưng đâu đó trong thâm tâm cô không muốn để cậu ta một mình lúc này.

Cô lặng lẽ ngồi nhìn đám lửa bập bùng, nghe tiếng nổ lách tách của củi cháy cũng khiến cô bình tĩnh hơn. Cô thở ra một hơi nhẹ nhàng, như trút đi được phần nào tâm trạng.

"Tất nhiên là tôi phải bận tâm rồi. Có lẽ là vì ở trong sự kìm hãm của Bộ quá lâu nên tôi không biết phải xử lý tình huống này ra sao.

Nhưng tôi muốn tin vào một điều rằng, cậu vẫn là Dạ Thiên của Gamma. Hay chí ít, hãy cứ đóng vai như thế, được không? Dạ Thiên?"

Hai bàn tay ngọc ngà của cô siết chặt vào ly cam. Chất giọng nữ thần êm dịu nay nghe có phần yếu đuối như van nài. Gương mặt xinh đẹp khả ái vẫn giữ nét vui tươi hiền hòa nhưng, rõ ràng là rất đau khổ cùng bất lực.

Dạ Thiên chỉ im lặng nhìn. Cơ bản là, cậu chưa bao giờ thấy Yukari Hajikami bày ra bộ dạng yếu đuối như thế.

Người con gái này luôn ra vẻ tự tin, bởi cô luôn ép bản thân phải da dáng người trưởng thành. Cũng như bao đứa trẻ Gamma khác, Yukari cũng bị tách biệt khỏi gia đình từ rất sớm, đa phần đều là khi lên tám tuổi. Chính vì thế, không tránh khỏi sự non nớt trong cuộc sống.

Nhưng bất chấp sự hạn hẹp về kỹ năng sống và trải nghiệm, Yukari vẫn kiên cường đứng lên như một người chị để giải quyết các vấn đề của cả đám Gamma.

Và tất nhiên, chuyện bí mật của Dạ Thiên cũng đè nặng lên lòng cô một sự bất an đau đớn. Rốt cuộc cậu ta là ai? Lý do cậu ta ở trong Gamma là gì? Cậu ta là địch hay bạn? Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô suốt mấy tiếng đồng hồ qua.

Dạ Thiên chỉ liếc nhìn Yukari trong giây lát sau đó mắt lại nhìn vào đám lửa. Các tia lửa bắn ra xinh đẹp rực rỡ như những đoá hoa sáng lấp lánh rồi lại tắt phụt đi ngay.

Cậu không có ý định trả lời, cậu không nghĩ ra câu trả lời, cậu không thể trả lời. Dạ Thiên chỉ im lặng ngồi đó.

Yukari thấy vậy thì hai tay thả lỏng ra, không siết chặt chiếc cốc nữa. Cô vẫn mỉm cười, một nụ cười tuyệt vọng. Cô toan đứng lên bỏ đi thì một bàn tay rắn chắc đè lên vai cô, ép cô ngồi xuống.

"Từ từ đã nào. Băng Sơn thiếu nữ, phải để chủ nhân của ta suy nghĩ nhiều hơn đã chứ. Đời cậu ta chỉ biết chiến đấu và chém giết, nào biết cách xử lý tâm tình của nữ nhi."

Chất giọng nam trầm phóng khoáng vang lên trên đầu. Yukari ngửa đầu lên nhìn.

Thân hình cao lớn có lẽ phải tới 1m90, mái đầu đỏ rực như lửa để xoã xuống tận thắt lưng, xoăn xoăn đỏ đỏ bắt mắt như lông thú quý. Trên đầu còn có hai chiếc tai lớn dựng đứng.

Người đàn ông này có một gương mặt đẹp đẽ ma mị, trên mặt còn treo một nụ cười giảo hoạt tràn đầy tự tin ngông cuồng. Đôi con ngươi cũng mang sắc đỏ vàng sáng như citrine đầy cuồng nhiệt.

Bàn tay đặt trên vai Yukari to lớn dày dặn và có móng vuốt sắc nhọn. Chưa kể đằng sau còn có một chiếc đuôi sói đỏ rực khẽ vung vẩy.

Toàn thân tràn đầy khí khái kiêu ngạo, tự do không gì có thể khuất phục.

Yukari hụt mất một nhịp thở. Không phải vì ngoại hình kỳ dị hay gương mặt đẹp đẽ yêu mị mà là vì [Uy Áp] kinh khủng lẫn trong giọng nói trầm thấp khiến cô không dám chống cự.

Cô nhìn hắn.

"Xích Lang...ông làm gì vậy?..."

Hắn cười ha hả đáp lời.

"Xích Lang à? Con người các ngươi hay gọi theo đặc trưng nhỉ?"

Sau đó lại im lìm vì chính hắn cũng gọi cô là "Băng Sơn thiếu nữ" vì thấy cô phóng cả núi băng vào đám quái thú.



Hắn lại mỉm cười.

"Tên ta là Cảnh Nhược Đông, nếu cô muốn gọi là Xích Lang thì cứ việc."

Xong còn bồi thêm nụ cười hoà nhã giả tạo.

Yukari bất ngờ chẳng biết phải nói gì. Còn Dạ Thiên chỉ im lặng hớp sạch rượu, mặt cậu có vẻ không mấy thoải mái với cái con sói có bộ lông đỏ rực này.

Cảnh Nhược Đông ngược lại thì thấy rất hào hứng.

Mấy tiếng trước, khi hắn vẫn còn nằm hấp hối trên đất. Lúc đó hắn vẫn chưa kịp hồi phục các vết thương và kết nối với chân thể của mình ở Luyện Ngục thì người phụ nữ tên Reagan kia bảo Dạ Thiên hãy ký Khế Ước và dùng Hồn Thúc Phược trói buộc hắn thành toạ kỵ của cậu.

Dạ Thiên tất nhiên không đồng ý rồi, nhưng có vẻ Reagan đã thì thầm gì đó với cậu ta bằng [Truyền Âm Thuật] đặc biệt mà Cảnh Nhược Đông không tài nào xâm phạm được.

Nó dường như không tồn tại cùng một mặt phẳng với bọn hắn vậy. Cái thứ kỹ năng kỳ quái của nữ nhân tên Reagan kia không phải là trò đùa mà đám phàm tục chưa đến đẳng cấp Đấu Đế có thể thấu hiểu được.

Và sau đó thì rất miễn cưỡng, Dạ Thiên phải xuất một mảnh linh hồn thuần khiết cao quý của mình ra để tạo Hồn Thúc Phược và lập Khế Ước với Cảnh Nhược Đông.

Thế là Khế Ước huyền thoại 10-0 <Lương Thực> đã được thiết lập. Ngân Trúc Chân Nhân - Dạ Thiên đã có toạ kỵ đầu tiên của mình, đó là Xích Lang Vương - Cảnh Nhược Đông.

Cảnh Nhược Đông vẫn đặt tay trên vai Yukari, miệng cười cười nói với cô.

"Nhóc Băng nữ à, nhóc không biết thôi chứ người Huyền Thiên bọn ta hay dùng phân thân để ngao du lắm. Chân thân luôn ở một chỗ an toàn để quan sát."

Yukari khó hiểu nhìn Cảnh Nhược Đông.

"Vâng? Nhưng...thì sao ạ?"

Cảnh Nhược Đông buông tay ra khỏi vai cô nàng, vẫn ôn tồn giải thích.

"Đã tốn công dùng phân thân rồi thì sao lại để lộ thực lực làm gì? Ảnh hưởng đến trải nghiệm của bản thân lắm. Cô có nghĩ vậy không?"

Dạ Thiên chỉ chăm chăm nhìn con sói đỏ to lớn kia khua môi múa mép. Lời hắn ta nói không phải sai, nhưng đúng thì không đến một nửa.

Yukari trầm ngâm nghe gã múa lưỡi, dù sao cô cũng không hoàn toàn hiểu hết. Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dạ Thiên như trông chờ cầu cứu, cũng là để đoán xem cảm nghĩ của cậu.

Dạ Thiên tất nhiên biết cô đang nhìn, khẽ thở ra một hơi dài.

"Yukari, đừng lo lắng nữa. Không vấn đề gì cả. Tôi vẫn là Dạ Thiên thôi, cho dù trời nam đất bắc có nghiêng đảo thì điều này vẫn không đổi."

Ánh mắt đen láy kiên quyết nhìn thẳng vào mắt Yukari, hơi thở cùng ngữ khí thẳng thắn, chắc nịch như đinh đóng cột.

Yukari bỗng chốc lạc nhịp trái tim nhỏ bé. Gương mặt nàng bỗng chốc phiếm hồng, cô gái cao cao đành quay phắt mặt đi. Giọng nói không buồn không đau như trước, mà nó mang cảm giác yên tâm đến lạ.

"Ừm...thế là tốt rồi...ừm...tớ quay lại chỗ đám Helena đây...cậu cũng sớm tới đó...chúng ta còn xếp chỗ để ngủ nữa..."

Nói xong, cô có hơi dùng dằng nhưng sau cùng vẫn cất bước rời đi. Nhưng trên mặt là một nụ cười tươi tắn, xinh đẹp động lòng.

Dạ Thiên nhìn theo bóng lưng cô đi vào đám đông thì cũng hạ tầm mắt xuống.

Cảnh Nhược Đông bày ra nụ cười quỷ quái, hạ giọng âm trầm trêu ghẹo.

"Ai da, tiểu tiên nhân của ta ơi. Có phải ngài khiến cho tiểu nữ kia si mê rồi không? Ài, phong thái tiêu sái lãnh đạm như thế tất nhiên khiến thiếu nữ mới lớn không thể không rung động rồi. Hahaha!"

Hắn còn cất giọng cười bông đùa.

"Xoẹt!"

Một âm thanh trong trẻo mà nhỏ, loé qua như hai chiếc kim va vào nhau.

Thân thể con sói đỏ hình người bị chẻ đôi ra như củi tươi. Chẻ dọc một đường chia nó thành hai nửa cân đối hoàn hảo.

Tuy nhiên, còn chưa kịp để giọt máu nào bắn ra hay để bất kỳ ai dưới đẳng cấp Đấu Vương nhận thức được. Thân thể xuất hiện một vết cắt ngọt tuyệt hảo màu đỏ đã ngay lập tức liền lại.

Dù vừa mới bị giết một cách nhanh chóng trong khi còn chưa tới 0,05 giây, Cảnh Nhược Đông chẳng có vẻ gì là kinh ngạc hay sợ hãi. Hắn vẫn cười khà khà.



"Ồ, ngài thẳng tay quá nhỉ? Nhưng ta ổn với nó. Dù đây chỉ là phân thân nhưng ta thực sự coi ngài là chủ nhân của mình. Ta biết ngài cũng sắp thành tiên rồi, phải không? Ta rất mong chờ đấy. Ngân Trúc Chân Nhân."

Ánh mắt đen tuyền của Dạ Thiên như còn muốn đen hơn nữa. Khó chịu thật! Không chỉ con sói này, mà là tất cả. Thật khó chịu!

Tất cả những chuyện ấy đều được thu lại vào đáy mắt Reagan.

Cô mỉm cười nâng ly trà sữa trân châu đường đen thơm hương trà đen đậm đà và vị ngọt ngào của đường đen. Cô cắm ống và hút một hơi dài.

Reagan Lamar ở bên cạnh chỉ biết thèm thuồng nhìn. Bởi cô ở trạng thái kỳ dị nên không thể tác động vào bất cứ thứ gì tồn tại.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân âm thầm chậm rãi ở sau lưng đi đến.

Reagan ngừng hút, cô nhai trân châu hỏi.

"Sao à? Em vẫn còn thắc mắc gì sao?"

Khánh Châu vẫn với bộ trang phục mát mẻ thường ngày. Áo hai dây màu xanh lá và quần short jean trắng, combo toát nên sự cá tính, năng động đậm chất Nguyễn Khánh Châu.

Cô ngồi xuống bên cạnh Reagan với một khay hơn mười que thịt xiên nướng. Trên tay cũng có ba que đang ăn dở, hương thơm đậm đà ngọt thanh hấp dẫn nhanh chóng lan tỏa.

Reagan Lamar lại chảy nước miếng bu lại xung quanh những que xiên nướng mà Khánh Châu mang tới. Cô thậm chí không thể ngửi thấy mùi vị của chúng nhưng nhìn thôi đã thấy rất bắt mắt rồi.

Khánh Châu đặt ngang cả ba que xiên nướng trên miệng và trong nháy mắt, ba que xiên sạch bóng. Cô nhai và nuốt xuống những miếng thịt nướng ngon mềm.

"Em chỉ nghĩ là...cái mớ hỗn độn kia là do cái gì đó ở trong em gây ra...đúng không?"

"Ừm!"

Reagan gật đầu khi hút thêm một ngụm trà sữa nữa. Nhưng lúc này nó lại có vị như thịt xiên nướng, và kết nối của cô với Reagan Lamar cũng được kích hoạt chức năng kết nối vị giác.

Reagan Lamar còn đang khóc ròng vì nhìn thấy Khánh Châu thản nhiên nuốt trọn ba que thịt xiên cùng một lúc mà không có trở ngại nào.

Cảm nhận được hương vị thịt bò và thịt heo được ướp đậm đà, thịt được nướng chín mà không bị khô mà vẫn giữ được độ mềm ngon vốn có. Bên cạnh đó, ớt chuông và hành tây được nướng giòn giòn, ăn vào có vị ngọt thanh tự nhiên và hấp dẫn.

Reagan Lamar nhìn 'Reagan' vẫn đang thản nhiên uống trà sữa. Cô chỉ cười khúc khích cảm nhận hương vị thịt nướng dù chẳng hề ăn một que nào.

Khánh Châu tất nhiên không hề biết gì cả về sự hiện diện của Reagan Lamar, cô đăm chiêu nhìn bầu trời đêm thoáng đãng, hít thở bầu không khí trong lành. Cô phóng xuất tâm trí mình ra phạm vi xung quanh 2.035m để quan sát.

Trong phạm vi này, cô có thể nhìn rõ và thấu hiểu tất cả mọi thứ. Từ nhành cây, ngọn cỏ đến con kiến, con dế và cả đám quái thú cô chưa từng nhìn thấy kia, nhưng chính thân xác của cô đã mang chúng tới.

Tuy nhiên, trong cái phạm vi 2.035m ấy, cô lại không thể thấu hiểu nổi đặc tính của Reagan, Dạ Thiên, con sói đỏ biết hoá người và vài đứa trẻ Gamma khác.

Thật kinh ngạc, chỉ trong cái phạm vi còn chưa tới 100m vuông mà lại có tới hơn năm thứ quái đản không phù hợp với logic của con người. Quả là, quái vật thường đi theo bầy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK