Yết hầu của Cận Từ giật giật, hắn có chút không nói nên lời, để Tạ Dương tùy ý nắm chặt tay trái của mình, cảm nhận hơi ấm trong tay đối phương.
Tình huống hôm nay cũng không quá nghiêm trọng, Cận Từ biết bản thân sợ bóng tối nên luôn cho mình luôn làm tâm lý ám thị*.
*ở đây như kiểu tự thao túng tâm lý bản thân cho bớt sợ á:))
Lúc đột nhiên tối thui là lúc hắn bối rối nhất.
Bởi vì những tiếng nói bên ngoài ồn ào lên, kéo hắn trở lại bóng tối kia ngay lập tức.
Nhưng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên kéo Cận Từ về.
Cận Từ theo thanh âm mở cửa ra, nhiệt độ trên người Tạ Dương lập tức làm hắn cảm thấy tốt hơn dần dần nhận ra hiện thực.
Không phải bóng tối đáng sợ đó.
Tạ Dương nắm lấy tay trái của Cận Từ, kéo hắn ra khỏi ký túc xá, đi về phía trước vòng qua những người cản đường, tay chạm vào tường đi từ từ xuống cầu thang.
Trong miệng cứ lẩm bẩm "Đừng sợ, đừng sợ".
"Tiểu quái vật sẽ dẫn anh đi tìm ánh sáng."
Cận Từ không thích bóng tối, ghét bóng tối, sợ bóng tối, hắn đi theo Tạ Dương, đầu óc hắn khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ.
Nhưng Cận Từ vẫn có thể cảm giác được, đêm nay Tạ Dương tựa hồ có cái gì không đúng.
Có thể ngửi thấy mùi rượu, còn có một mùi thơm rất thoang thoảng.
Nhưng đầu óc Cận Từ thực sự rối tung lên, vừa cố gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng vừa cố gắng kiểm soát tin tức tố của mình.
Khi đến tầng một, cả người đã muốn đứng không vững.
Tạ Dương đưa tay ra vòng qua eo Cận Từ vững vàng đỡ hắn.
Cậu xoa cằm Cận Từ, bảo Cận Từ ngẩng đầu lên: "Nhìn ra bên ngoài, có ánh sáng."
Bàn tay Cận Từ đang nắm tay Tạ Dương đột nhiên siết chặt, hô hấp càng thêm hỗn loạn, nhưng hắn vẫn cố gắng ngẩng đầu lên.
Bên ngoài có ánh sáng nhưng rất yếu, chỉ là ánh sáng của ngọn đèn đường.
"Thu tin tức tố lại đi, để giám thị chú ý sẽ phạt anh đó." Tạ Dương nhỏ giọng nhắc nhở, đỡ Cận Từ chậm rãi đi ra ngoài, đầu óc có chút nóng lên.
Men say không tan mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Đầu óc nhỏ bé của Tạ Dương chỉ nhớ đến tiểu quái vật trong kịch bản, còn định dẫn người bên cạnh đi tìm ánh sáng.
Cậu khẽ mở miệng, nhẹ giọng thì thào nói: "Tiểu quái vật em sẽ dẫn anh đi tìm ánh sáng."
(Truyện chỉ được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'. Vui lòng không reup và đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor)
Cận Từ ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh đèn đường nghỉ ngơi, ánh mắt dần dần thanh tĩnh hơn, hơi thở đều đều, tin tức tố cũng được khống chế không tiết ra nữa.
Tạ Dương lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn sáng như cũ, thoạt nhìn không nhận ra có chút say rượu.
Nhưng động tác, hành vi của cậu thực sự hơi ngốc nghếch, hoàn toàn khác với bộ dạng kiêu ngạo thường ngày.
Hơn nữa, Cận Từ rõ ràng ngửi thấy mùi rượu trên người thiếu niên.
"Tạ Dương," Cận Từ quay đầu nhìn vào mắt Tạ Dương, "Em uống rượu sao?"
Tạ Dương khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, chậm rãi trả lời: "Em uống nửa chai, nhưng không có say!"
Cận Từ nghiêm túc nhìn Tạ Dương, rồi quay đi.
Tạ Dương say rồi.
Không khóc, không làm loạn, chỉ ngồi yên lặng.
Ký túc xá vẫn chưa chưa có điện, từ xa đã nhìn thấy có người đang kéo một động cơ cũ hướng về phía kí túc xá.
Một lúc sau, tiếng máy phát điện ồn ào "duk-tuk-tuk", to đến mức từ tầng 3 trở lên vẫn còn nghe thấy.
Dì quản lý ký túc xá phát loa, ngẩng đầu nói với đám ồn ào: "Cứ kiên nhẫn chờ đó! Sắp có điện rồi! Cẩn thận! Đừng có làm loạn ở hành lang!"
Cận Từ đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong mùi rượu.
Hắn quay lại nhìn Tạ Dương lần nữa.
Hắn rất quen thuộc mùi này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ngửi thấy trên người Tạ Dương.
Lúc trước Cận Từ còn tưởng rằng sữa tắm của Tạ Dương có mùi này, nhưng sau đó lại vô tình phát hiện sữa tắm của Tạ Dương không có mùi này.
Tạ Dương không xịt nước hoa, cũng không sử dụng những thứ có mùi thơm khác.
Tạ Dương là Beta mà.
Trong đầu Cận Từ đột nhiên xuất hiện một ý tưởng điên rồ.
Hắn nhìn Tạ Dương đang yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Tạ Dương, em là Beta à?"
Tạ Dương chớp chớp mắt, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố hết sức để hiểu người bên cạnh đang hỏi cái gì.
Qua một lúc lâu, vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Dương đột nhiên trở nên đau đớn, lông mày nhíu lại, mang theo biểu tình ủy khuất nói: "Không phải, bọn họ nói cho em biết em là Alpha, rất lợi hại, rất mạnh mẽ."
"Không phải Beta tầm thường, cũng không phải Omega yếu đuối."
"Là Alpha..."
Tạ Dương vừa nói, vừa giơ hai tay lên che mặt, hai mắt khép hờ, trông rất buồn ngủ, lẩm bẩm nói: "Không đúng, em là tiểu yêu vật."
Cận Từ im lặng, không hỏi thêm gì nữa, đợi đèn trong ký túc xá sáng lên, đánh thức Tạ Dương ở bên cạnh đang gật gù sắp ngủ, "Trở về ký túc xá rồi ngủ."
Tạ Dương mở mắt không nhúc nhích mà nhìn Cận Từ đang ngồi trên ghế gỗ không có bất kì động tác nào.
Cận Từ nghi hoặc nói: "Em không buồn ngủ sao?"
"Chân yếu, đi không nổi." khi Tạ Dương nói chuyện phả ra mùi rượu nồng nặc, dùng sức nhéo chân hắn, "Anh xem, không đau chút nào."
"Anh có thể cõng em lên không?" Tạ Dương nghiêng đầu cười ngây ngô, hai mắt sáng ngời, mang theo một chút ngây thơ đáng yêu, "Em sẽ trả tiền, em có rất nhiều tiền."
Dừng một chút, Tạ Dương lại xuy tay, vẻ mặt buồn bực nói: "Quên đi, không cần anh cõng đâu."
"Em quên là em không có tiền." Tạ Dương đếm ngón tay, bên dưới hai chân run rẩy, "Em gây chuyện, trừ tiền tiêu vặt, mua đồ đắt tiền, túi không còn một xu."
Nói về đồ đắt tiền đó, Tạ Dương cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà kể lễ về nỗi ủy khuất của mình.
"Ban đầu không cần mua, nếu không phải mẹ nhất quyết nhét em vào lớp A1, nếu không phải nhà trường nhất quyết bắt ở nội trú, nếu không phải bạn cùng phòng là một Alpha..."
Tạ Dương lắc đầu thở dài: "Thì em đã không cần mua."
Vừa nói cậu lại nhìn về phía Cận Từ, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Em có tiền sẽ trả cho anh, để anh cõng em lên."
Tạ Dương nói năng lộn xộn, Cận Từ nghe thế nào cũng không hiểu, nhưng để ý rằng Tạ Dương luôn miệng lẩm bẩm rằng cậu không có tiền, muốn hắn cõng cậu trên lưng.
Cận Từ đứng trước mặt Tạ Dương, quỳ xuống, ngắn gọn nói: "Lên đi."
Tạ Dương nhìn chằm chằm vào tấm lưng cao thẳng của Cận Từ, do dự nói, "Em không có tiền QAQ..."
"Anh không lấy tiền của em." Cận Từ thở dài, cảm thấy mình không thể nói chuyện với Tạ Dương như thế này.
Nếu không phải Tạ Dương say khướt, có lẽ đã mặt dày mà trực tiếp nhảy lên.
Tất nhiên, khả năng lớn hơn là không cần hắn cõng.
Tạ Dương vẫn là lắc đầu, "Cái này không tốt."
Cận Từ chỉ muốn cõng người lên rồi tính sau, nói chuyện với một người say rượu đang mê sảng rất lãng phí thời gian và công sức, tự chuốc lấy mệt vào người.
"Em, em nợ được không?" Tạ Dương bất an rút ngón tay, cười để lộ 2 chiếc răng nanh nho nhỏ, "Em nhất định sẽ trả."
Cận Từ mệt mỏi cụp mắt xuống, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "ừm" trầm thấp.
Tạ Dương nghe vậy liền nghiêng người nằm trên lưng Cận Từ, chóp mũi vô tình lướt qua lưng Cận Từ, cậu có chút sửng sốt nhưng không để ý lắm.
Cận Từ cõng Tạ Dương trên lưng, hai tay gắt gao giữ chặt cậu, nghĩ đến Tạ Dương còn say, liền nói: "Em đừng nhúc nhích."
Tạ Dương gục đầu vào vai Cận Từ, mơ màng nghe thấy lời này liền lấy đầu cọ cọ vào cổ Cận Từ, giọng trầm mang theo chút buồn ngủ, "Ừm......em sẽ ngoan. "
Tạ Dương nói rằng cậu rất nghe lời, suốt quãng đường lặng lẽ nằm trên người Cận Từ, hít thở nhẹ nhàng, cuộn ngón tay lại với nhau, cẩn thận đặt lên vai Cận Từ.
Khi Tạ Dương ở trên lưng, Cận Từ ngửi thấy hương hoa thoang thoảng tựa hồ rõ ràng hơn.
Thoảng qua, nó từ trên người Tạ Dương tỏa ra.
(Truyện chỉ được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'. Vui lòng không reup và đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor)
Ngày hôm sau, Tạ Dương tỉnh dậy sảng khoái, đem mọi chuyện quên sạch.
Cũng chỉ nhớ đến lúc thảo luận kịch bản, hình như uống một hai hớp rượu, sau đó rất buồn ngủ, vậy nên trở về ký túc xá ngủ một giấc.
Tạ Dương không chắc mình có say hay không, nhưng nhìn vẻ mặt bình thường của Cận Từ, cậu cảm thấy mình không say, dù sao cậu cũng trở lại phòng ngủ rồi.
Nhưng khi Tạ Dương và Cận Từ bước vào cửa lớp, cậu tinh ý nhận thấy có điều gì đó bất thường.
Ví dụ, có một mùi chua của chanh nồng đậm trong lớp học.
Tạ Dương ngồi nghiêm túc hai tiết học trong lớp, có chút lo lắng, trong giờ chạy trước ra chơi trốn ra, nhân cơ hội về lớp sớm, lấy điện thoại di động trong ngăn kéo ra nhìn.
Quả nhiên, đêm qua Trương Ngộ vội vàng gửi qua mấy tin nhắn.
Sau đó, còn có của Hoắc Minh cùng Thẩm Tinh Túc.
Tạ Dương click mở của Trương Ngộ trước.
- bạch tuộc không phải con mực: Ạnh anh anh! Anh uống rượu?!
- bạch tuộc không phải con mực: Phi, cái này không nghiêm trọng, anh à anh lại hot rồi!
- bạch tuộc không phải con mực: #Share: Cùng xem sự khác biệt của Dương Thần nhé!#
"..." Tạ Dương cảm thấy đau đầu, cậu lại làm gì sao?
Nhưng vẫn nhấp vào page trường, dừng một chút, chuẩn bị tốt để nhấn vào.
- Topic chính: Uống rượu có say không? OK tôi biết bạn sẽ say! Nhưng bạn có một người anh trai như Cận Từ dỗ bạn, kiên nhẫn cõng bạn về ký túc xá không!
Bạn! Không! Có!
Tạ Dương có!
Cảm ơn tôi đang rất chua!
【# ảnh #】
Bức ảnh chụp bóng lưng của Cận Từ đang cõng cậu trên lưng đi về phía ký túc xá.
- 1L: Hôm nay cũng là ngày của tình anh em! Tôi cũng muốn được cõng!!
2L: Huynh đệ, hòa thuận hảo, ta lại tiếp tục chua ngoa, cầu mẫu thân sinh cho ta một người anh trai như vậy, cám ơn!
- 3L: Tình anh em, tình yêu, thật chua chát!
- 4L: Có ai có ảnh khác không? (nhỏ giọng)
...
"?" Trong đầu Tạ Dương hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi nho nhỏ, Cận Từ cõng cậu khi nào?
"Oa." Lộc Mẫn thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng Tạ Dương.
"!" tay Tạ Dương run lên, điện thoại rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Lộc Mẫn lúng túng cầm điện thoại đưa cho Tạ Dương, "Yên tâm, không bị tịch thu đâu!"
Những người chạy thể dục lần lượt trở về, Cận Từ cũng ở trong số đó.
Lộc Mẫn liếc nhìn Cận Từ vẫn chưa đi tới, hỏi Tạ Dương một cách thần bí, "Tớ nghe Hoắc Minh nói rằng tối qua cậu uống say, vì vậy cậu đã chạy kéo Cận Từ ra khỏi ký túc xá để làm loạn, sau đó Cận Từ cõng cậu trở về ký túc xá, là thật sao?"
"...?" Tạ Dương vẻ mặt khó hiểu, cái gì cậu cũng không biết?
Tại sao khi say rượu cậu lại làm một việc đáng xấu hổ như vậy?
"Ồ." mặc dù Tạ Dương bối rối, nhưng vẫn tự dặn lòng phải bình tĩnh, liền lừa gạt cho qua, "Anh ấy là anh trai tôi, cõng tôi về cũng là chuyện bình thường."
Cận Từ vừa đi tới, nghe được nguyên văn, nhưng vẫn không có đáp lại.
Tạ Dương thấy Lộc Mẫn đã đi rồi, do dự một chút mới nói: "Tối hôm qua em thật sự gây rắc rối cho anh sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Dương: Sao em có thể gây chuyện chứ! Em rõ ràng đã đưa anh đi tìm ánh sáng! Em không có gây chuyện!
Cận Từ: Ừm, không có gây chuyện, em rất ngoan.