"Không có... Rất ngoan."
Từ trong hộc bàn Cận Từ lấy sách tiết sau ra, nhìn thấy Tạ Dương đang đứng bên cạnh với vẻ mặt trầm ngâm, tay cầm bút khẽ nhích, hắn lấy giọng điệu bình thường mà hỏi: "Đau đầu à?"
Tạ Dương đang phân tâm vì cố gắng nghĩ xem tối hôm qua uống rượu đã làm gì, nhưng đầu óc lại trống rỗng, cái gì cũng nhớ, nghe hỏi, cậu khẽ cau mày, "Không đau, nhưng em không nhớ tối hôm qua mình đã làm gì cả."
"Kỳ lạ thật, mới uống hai ba ngụm rượu, còn có thể ra chuyện." Tạ Dương tùy ý mở sách trên bàn, ném điện thoại lên bàn không để ý tới nó nữa, lẩm bẩm vài câu, liền nhớ tới cái gì đó, "Vậy tại sao ngày hôm qua em lại kéo anh ra ngoài? Anh còn cõng em trên lưng nữa, em thật sự không làm phiền anh hả?"
Chuông vào lớp đúng lúc vang lên, Cận Từ ngẩng đầu đã thấy cô Lâm-giáo viên ngữ văn đứng trên bục giảng, xoay xoay cây bút trong tay, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như bình thường, "Ngày hôm qua ký túc xá cúp điện."
Tạ Dương nhìn Cận Từ, hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại cậu cảm thấy không có gì.
Đây cũng không phải chuyện duy nhất cậu không nhớ rõ.
"Sau này không được tùy tiện uống rượu, em không uống được rượu." Cận Từ giở sách ra đọc bài, sau đó nói với Tạ Dương vài câu.
"Ồ." Tạ Dương nắm chặt tay, dùng ngón tay cái chà xát chóp mũi vài cái.
Cận Từ không nói thì cậu cũng sẽ không uống nữa, uống một ngụm đã quên hết, vậy Tạ Dương không thử lại lần nào nữa.
(Truyện chỉ được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'. Vui lòng không reup và đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor)
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, Thẩm Tinh Túc chạy đến giáo viên thể dục để xin phép nghỉ tập diễn kịch, Tạ Dương đứng bên cạnh có thể cảm nhận được khí chất yếu đuối, ngây thơ và đáng thương của Thẩm Tinh Túc.
Giáo viên dạy thể dục vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và vô tư, "Không được! Học sinh cấp ba các em hay làm như vậy để xin nghỉ trốn tiết thể dục. Làm sao mà được! Thể dục cần rèn luyện tốt. Nhìn xem nhiệm vụ học tập ở trường cấp ba rất nặng, nói xem nếu không rèn luyện trong tiết thể dục thì thời gian đâu mà các em rèn luyện nữa?"
"Tiết thể dục phải rèn luyện cơ thể cho tốt! Đừng cố tìm chai do linh tinh để trốn thầy! Về đội, chuẩn bị vào tiết đi!"
Khuôn mặt Thẩm Tinh Túc như trái khổ qua, "Không phải vậy đâu thầy, tuần sau là tuần lễ văn hóa, thời gian rất gấp, chúng em chỉ xin một chút thời gian thôi được không ạ?"
"Tuần văn hóa của các em là tuần sau hay là ngày mai cũng như nhau cả, tiết thể dục không cho các em chạy vài vòng thì sao các em rèn luyện được chứ!" Thầy thể dục vẫn không chịu buông.
"Vậy chạy mấy vòng thì được hả thầy?" Tạ Dương không muốn đứng dưới nắng nữa, một tay khoác lên vai Cận Từ đang đứng bên cạnh, tay kia quạt nhưng không có tác dụng gì." Chạy vài vòng thôi ạ?"
"Đúng vậy! Thầy, chúng em chạy tới tòa dạy* chính được không?" Thẩm Tinh Túc hùa theo lời của Tạ Dương tiếp tục nói.
*bản convert ghi là tổng hành
Giáo viên thể dục: "......"
Đây là kẽ hở sao?
"Này, các em có biết chạy bao nhiêu vòng không?" Giáo viên thể dục cố gắng lấy quãng đường chạy để thuyết phục mọi người bỏ cuộc, "Sân thể dục 1 vòng dài 400 mét, bình thường yêu cầu các em chạy hai vòng thêm một số hoạt động khác, nhưng hôm nay các em muốn đi thì phải chạy năm vòng."
"Năm vòng?" Thẩm Tinh Túc cảm thấy mình không nghe rõ lắm.
"Năm vòng." Giáo viên thể dục không chút do dự gật đầu, giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Hiện tại chưa vào tiết học, các em chạy xong thì vẫn còn thời gian để diễn tập cho tuần lễ văn hóa."
"Bỏ đi..." khóe miệng Thẩm Tinh Túc giật giật, năm vòng còn không bằng bây giờ cậu ta đập đầu vào cây đại thụ bên cạnh cho rồi.
"Được." Tạ Dương sửa lại cổ áo, cởi áo khoát đồng phục ra, cầm chặt trong tay, sau đó quay đầu vươn tay về phía Cận Từ, "Cởi đồng phục ra, em đem cất nó cho."
Cận Từ không nhiều lời, trực tiếp cởi áo khoát đồng phục đặt vào tay Tạ Dương, nhìn thấy Thẩm Tinh Túc vẫn đứng ở bên cạnh, cậu lãnh đạm thúc giục: "Cậu không phải muốn chạy sao?"
Hoắc Minh phản ứng trước Thẩm Tinh Túc, cậu ta gọi Sở Hùng Dịch còn đang đứng trong hàng ra, sau đó túm lấy Thẩm Tinh Túc, "Mau mau, nhanh lên, chạy xong vẫn còn thời gian, chờ vào học mới chạy thì hết thời gian quá!"
Tạ Dương cất áo xong đi tới, Thẩm Tinh Túc đã bị Hoắc Minh và Sở Hùng Dịch miễn cưỡng kéo đi bắt đầu chạy, Cận Từ vẫn đứng đợi.
"Chạy thôi." Tạ Dương vươn tay vỗ nhẹ lưng Cận Từ, vừa nói xong liền lao đi, Cận Từ cũng không vội vàng đi theo.
Vòng đầu tiên, Tạ Dương và Cận Từ so với Thẩm Tinh Túc lắc lư từ tụt lại chỉ kém một chút. Vòng thứ hai, cả hai bình tĩnh* đã vượt qua Thẩm Tinh Túc, đuổi theo Sở Hùng Dịch-người đã chạy xa xa phía trước.
*thường sẽ thở gấp hay đỏ mặt nhưng đây chỉ không tốn sức lắm
Khi Tạ Dương lướt qua Thẩm Tinh Túc, cậu cười đùa vài câu, "Thư sinh Thẩm, chạy nhanh lên, ma nữ xinh đẹp vẫn đang đợi cậu ở lễ đường đó."
"... Tôi ghét tuần văn hóa và ma nữ chết tiệt này!" Thẩm Tinh Túc thở hổn hển, một lúc sau mới nói.
"Chạy nhanh lên." Cận Từ cau mày.
Tạ Dương quay đầu cười cười, hô hấp bình ổn, sắc mặt trắng nõn như cũ, không có chút đỏ nào, "Được, nghe anh."
Nói xong, Tạ Dương chạy theo tốc độ của Cận Từ mà tăng tốc, đến giữa vòng thứ ba, đã vượt qua Sở Hùng Dịch đang mệt, sau đó Tạ Dương và Cận Từ tiếp tục chạy thong thả.
Sau ba vòng, chạy đến vòng thứ tư, Tạ Dương có chút hụt hơi, mặt dần dần đỏ lên vì thiếu dưỡng khí. Thật kỳ lạ, đầu Tạ Dương phát đau.
"Chuông vào tiết reo rồi." Các học sinh đang đứng xem ở giữa sân nhìn hai người vượt xa ở phía trước, "Còn một vòng nữa, hai người này không mệt sao?"
"Nhìn họ chạy, tôi thiếu chút đã tin rằng chạy bộ rất dễ dàng và vô cùng thú vị. Mọi người có thấy Tạ Dương đang cười vui sướng không, vừa chạy vừa cười, thậm chí còn nói chuyện với Cận Từ," Lộc Mẫn tấm tắc cảm thán, sau đó ánh mắt hướng về phía Thẩm Tinh Túc đang chạy như chó già đằng sau, "Hãy nhìn lại Thẩm Tinh Túc, thực xin lỗi tôi thấy mình đã sai, đây mới là bộ dạng thực sự của tôi khi chạy."
"Ừm, đây mới là chạy thật nè." Diêu Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tạ Dương, chú ý tới Tạ Dương đang thả chậm bước chân, "Có phải Tạ Dương hơi mệt không, cậu ấy đang chậm lại."
"Năm vòng, chạy đến bốn vòng mới mệt, cũng là thần rồi a."
"Mệt không?" Cận Từ chú ý tới Tạ Dương dần tụt lại phía sau một chút, liền giảm tốc, chạy cùng Tạ Dương.
Tạ Dương lắc đầu, mím chặt miệng, hít một hơi thật sâu, nín thở một lúc, sau đó trả lời Cận Từ, "Đau đầu."
"... Chạy chậm một chút." Cận Từ dừng lại đứng yên hai-ba giây.
Tạ Dương quay người, vươn tay kéo Cận Từ đi, kéo hắn về phía trước một hồi mới buông ra: "Không sao, sắp chạy xong rồi, chạy xong rồi nói."
"!!!" quần chúng vây xem biểu lộ biểu tình hưng phấn, muốn bùng nổ tại chỗ.
Cận Từ không lên tiếng, chỉ là chạy về phía trước nhanh hơn một chút, chạy phía trước Tạ Dương, đem Tạ Dương ngăn phía sau.
Tạ Dương ngẩn người, chỉ cảm thấy gió lướt qua trên mặt đã bớt.
Nhưng Tạ Dương không muốn chạy phía sau chút nào, điều đó có nghĩa là cậu không thể chạy sau Cận Từ! Vì vậy, cậu tăng tốc chạy đến bên cạnh Cận Từ.
Cận Từ bình tĩnh chạy lên phía trước, kiên quyết che cho Tạ Dương, chặn cơn gió trước mặt thổi tới.
Tạ Dương liền giằng co với Cận Từ, Cận Từ tiến lên chặn cho cậu một lúc, rồi cậu lại đuổi kịp, liên tục như vậy chỉ vì không muốn tụt lại phía sau Cận Từ.
Cận Từ thở dài, lại nhìn Tạ Dương chạy phía trước, duỗi tay về phía trước, nắm chặt cái tay đang đong đưa kia, "Chạy phía sau đi, anh chắn gió cho."
Dứt lời lại dặn dò một câu, "Đừng náo loạn."
"?" Tạ Dương nhíu mày, thoát khỏi tay Cận Từ, "Làm nửa ngày là anh muốn chắn gió cho em sao?"
Cận Từ liếc nhìn Tạ Dương, nói với giọng bất đắc dĩ, "Nếu không, em nghĩ thế nào?"
"..." Cậu còn tưởng rằng hắn muốn chạy đua!
Tạ Dương mím môi, ngoan ngoãn chạy theo sau Cận Từ, không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào tấm lưng đầy mồ hôi của Cận Từ, lặng lẽ chạy phía sau.
Ngày hôm nay thực sự quá nóng.
Sau khi chạy được một lúc, lưng của Cận Từ đã ướt đẫm mồ hôi, hắn đã lợi dụng sức gió để ngăn mồ hôi dính vào lưng.
Nhưng mồ hôi vẫn chảy xuống cổ thấm vào quần áo.
Tạ Dương mím môi, đưa tay lên xoa nhẹ chóp mũi.
May mắn thay, lần này không ngửi thấy được.
Cận Từ vững vàng chạy về phía trước, gió xuyên qua bên người thanh niên, khi thổi về phía sau lưng chỉ có một làn chạm vào trán Tạ Dương.
Không còn đau đầu chút nào.
Vòng thứ năm đã hoàn thành mà không có cơn gió mạnh nào thổi qua, kích thích cơn đau đầu xen lẫn với rượu đêm qua.
Sau khi chạy xong Tạ Dương thở ra một hơi dài, giật mạnh dây đeo cổ của mình, cầm chai nước đá mua trước giờ lên lớp sang một bên, đưa tay lên gần miệng chai, ngẩng đầu uống một ngụm, rồi đưa cho bên cạnh Cận Từ.
"Em không chạm vào miệng chai, anh muốn làm gì thì làm." Tạ Dương nhân cơ hội ngồi xuống, dựa vào bậc thang đá xanh bên cạnh lễ đài*.
*bục làm lễ
Cận Từ nhận lấy, dùng ngón cái miết quanh miệng chai vài cái, đưa miệng tới gần miệng chai, hơi hơi ngẩng đầu, uống một ngụm, đưa lại cho Tạ Dương.
"Còn đau đầu không?" Cận Từ hỏi.
Tạ Dương lắc đầu, lắc chai nước trong tay mấy cái, "Còn một chút, chắc là tối hôm qua uống rượu lạnh, bây giờ bị gió thổi lại đau."
Cận Từ khẽ gật đầu, quay người sang một bên nhìn những người còn lại sắp chạy xong trên sân.
Người đã chạy xong, giáo viên thể dục cũng không giữ lại được nên xua tay bảo mọi người nhanh chóng rời đi.
Tạ Dương chậm một bước, tay cầm quần áo chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng nhíu mày, dường như đang đau đầu.
Cận Từ quay lại liền thấy bộ dáng đau đầu của Tạ Dương. Hắn khoác đồng phục trên tay, đứng đó đợi Tạ Dương một lúc, chờ người tới trước mặt, vươn tay đem đồng phục che lên đầu Tạ Dương.
Tạ Dương ngẩng đầu, thở hồng hộc liếc Cận Từ, "Làm cho em có cảm giác mình đang ở cữ vậy, phải trùm đầu lại, không thể để bị trúng gió."
"Đau không?" Cận Từ không để ý lời trêu đùa của Tạ Dương, vươn tay kéo đồng phục trên Tạ Dương xuống, khoác lên người Tạ Dương, khóa chặt cổ áo.
Tạ Dương dừng lại, dùng ngón tay nắm chặt đồng phục xanh caro đỏ trên người, đôi mắt hoa đào lấp lánh có ý cười nhìn chằm chằm vào Cận Từ.
Đầu cũng không quá đau, nhưng lại khiến cậu khó chịu, không muốn chịu đựng.
Giống như khi chịu đựng cơn đau thấu xương khi tiêm thuốc ức chế, những cơn đau thế này khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, một chút cũng không chịu đựng.
Khóe miệng Tạ Dương giật giật, phớt lờ sự lo lắng trong mắt Cận Từ, nở một nụ cười, túm lấy đồng phục của Cận Từ trên đầu, ấn xuống đỉnh đầu, dùng hai tay kéo mạnh để giảm bớt đau đớn., "Chỉ có một chút thôi."
Nó không quá đau có thể chịu được nhưng thực sự không thoải mái thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu con: Em nói em thực sự rất ngoan.