"Đi thôi," Tạ Dương một tay nắm lấy đồng phục, tay kia khẽ chạm vào bàn tay còn lại của Cận Từ, "Mau lên, tranh thủ thì sẽ điều chỉnh vị trí cho khớp cốt truyện tới vài chục phút, nếu chạm trễ chắc chắn là do vòng thứ năm này."
Cận Từ nhìn chăm chú bàn tay Tạ Dương vừa chạm vào mình, không nói gì, đi trước mặt Tạ Dương.
Cả hai cùng nhau bước đến giảng đường*.
*có thể đây là phòng để tập văn nghệ của trường
**
"Hả, Thẩm Tinh Túc?" Thẩm Tinh Túc giống như con chó ốm, được Hoắc Minh đỡ vào trong giảng đường, vừa bước vào đã gặp được người quen cũ, ủy viên ban văn nghệ lớp A2-Chung Túc.
Chung Túc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Tinh Túc, trên mặt cậu ta đầy vẻ kinh ngạc và thắc mắc: "Sao năm nay đến sớm vậy? Không phải chúng tôi đi rồi các cậu mới khoan thai* đến muộn sao?"
*chậm rãi, từ tốn
Thẩm Tinh Túc xua xua tay, liếc nhìn cây đàn piano trên sân khấu, cậu ấy có thể đoán được lớp A2 chuẩn bị tiết mục gì, "Những năm trước không phải chỉ hát và nhảy thôi. Có đi hay không cũng không cần thiết mấy."
Thẩm Tinh Túc thần thần bí bí chỉ vào Tạ Dương và Cận Từ đang đứng phía sau, "Năm nay thì khác, lớp tôi đã chuẩn bị một tiết mục hoành tráng! Một vở kịch!"
Chung Túc nhìn sang, thấy Tạ Dương trùm 2 cái đồng phục, một trên đầu và một trên người, trời đang nóng mà cậu như vậy trông có vẻ ngớ ngẩn.
Lúc này Tạ Dương đang định lấy đồng phục trên đầu, Cận Từ đưa tay nhẹ đặt lên đầu Tạ Dương, không để Tạ Dương lấy xuống.
"Em nóng quá!" Tạ Dương kéo góc đồng phục xuống rồi ủ rũ nói với Cận Từ.
Cận Từ hờ hững liếc cậu một cái, tay vẫn đặt trên đầu Tạ Dương.
"..." Tạ Dương khó thở, vì vậy trực tiếp nắm lấy tay Cận Từ, cố gắng kéo nó ra.
Nhưng sức của Cận Từ rất lớn, Tạ Dương kéo cũng không có ích gì, kéo một hồi cũng không thể lấy ra được.
Ngay khi Tạ Dương sắp bỏ cuộc, Cận Từ đã buông tay, thuận tay cởi đồng phục xuống rồi ung dung mặc vào.
Tạ Dương khẽ hừ một tiếng, cầm trong tay kịch bản đi lên sân khấu.
"Không phải cuộc thi trao đổi sắp diễn ra sao? Tạ Dương còn thời gian để làm cái này à?" Chung Túc khó hiểu, nghĩ nghĩ đem điện thoại cho Thẩm Tinh Túc xem, là bạn chuyên đánh đàn của lớp họ, "Tuần lễ văn hóa xong thì tới kỳ nghỉ tháng 10*, sau đó trực tiếp bắt đầu thi sàng lọc đúng không?"
*có thể là nghỉ tuần Quốc Khánh ở TQ khoảng 7 ngày từ 1-10 đến 7-10
Thẩm Tinh Túc cúi đầu nhìn, sau đó quay đầu nhìn Tạ Dương đang chậm rãi đi tới, ngữ khí khẳng định nói: "Không có việc gì, Tạ Dương nhất định sẽ vượt qua."
Chung Túc lắc đầu, "Mấy ngày trước tôi đọc một bài phân tích trên web của trường, Tạ Dương không gian lận. Nhưng cậu ấy bị oan 2 năm qua, liệu có thực sự có bỏ qua không? Hay chỉ là bình thường."
Thẩm Tinh Túc mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng Tạ Dương đã đứng trên sân khấu, cầm cuốn kịch bản trong tay, lẩm bẩm điều gì đó rồi đi tới lui trên sân khấu, như đang ước lượng gì đó.
"Thẩm Tinh Túc, cậu còn muốn tập kịch không?" Tạ Dương đi đến một góc sân khấu, thấy người còn chưa tới, liền vung kịch bản lên hô to.
Thẩm Tinh Túc đáp lại, rồi đi lên.
Buổi trưa lớp của Chung Túc đã tập luyện một lần rồi, bây giờ họ đang nghỉ giải lao, vừa vặn cho Tạ Dương bọn cậu vị trí tập luyện.
Tạ Dương và Thẩm Tinh Túc đọc các phân cảnh cùng lời thoại trên sân khấu, đồng thời sắp đặt vị trí của Cận Từ, Hoắc Minh và những người khác trong từng phân đoạn, sau đó ghi chú từng cảnh vào kịch bản.
Chỉ có học sinh mới sử dụng giảng đường, nên không được phép bật điều hòa, nên học sinh chỉ có thể mở cửa giảng đường, nhờ gió từ bên ngoài thổi vào để mát mẻ hơn một chút.
Tạ Dương nói đến miệng khô lưỡi khô, liên tục điều chỉnh vị trí trên sân khấu, đồng phục học sinh đã cởi ra buộc quanh eo, trên lưng thấm ướt mồ hôi.
Khoảng cách giữa các ngón tay cũng vô cùng nóng.
Đây là cảnh cuối cùng trong kịch bản, Tạ Dương đứng giữa sân khấu, nhìn trái nhìn phải, vươn tay nắm lấy tay Cận Từ, kéo người đang đứng ở một góc đến chính giữa sân khấu nơi đặt chiếc đàn piano.
Không khí nóng quanh quẩn trong phòng, trộn lẫn với hương thơm nhẹ nhàng trong trẻo thoang thoảng, không chú ý sẽ không thể ngửi thấy mùi rượu.
Ngón tay Tạ Dương hơi co lại, khẽ chạm vào chóp mũi, giả vờ như không ngửi thấy mùi gì, kéo Cận Từ đến đúng vị trí rồi buông ra.
Ánh mắt Cận Từ khẽ di chuyển, chú ý tới động tác Tạ Dương, hắn giơ tay phải lên, đặt ở trên cổ tay trái, nới lỏng ống tay áo đồng phục, hơi hơi xắn lên, "Em có ngửi thấy mùi gì không?"
Ánh mắt Tạ Dương hơi ngưng lại, không ngẩng đầu mà nhìn chằm chằm kịch bản, nhàn nhạt nói: "Không có."
Nói xong, Tạ Dương xoay người lại gọi Thẩm Tinh Túc, sau khi thảo luận về vị trí, Thẩm Tinh Túc đã sắp xếp xong vị trí trên sân khấu cho Hoắc Minh và Sở Hùng Dịch.
"Được, xếp vị trí đã xong." Tạ Dương viết xuống rồi đánh dấu hoàn thành, khép lại kịch bản, không nói tiếp việc này nữa.
Thẩm Tinh Túc nhìn xuống thời gian, "Còn dư một chút thời gian, nếu được thì cậu tìm một đoạn cốt truyện luyện tập kiếm cảm giác xem sao?"
Tạ Dương cầm kịch bản trong tay quạt quạt, mệt đến mức không quan tâm mặt mũi mà ngồi phịch xuống đất, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: "Được, tìm một cảnh mà tôi không phải đứng lên á. Tôi không muốn cử động nữa."
Thẩm Tinh Túc lập tức đứng dậy, mở kịch bản ra, lật xem hai ba lần, tìm một chỗ chính xác, đưa cho Tạ Dương, "Cái này! Dương Thần, cậu xem không những không cần đứng mà lời thoại cũng chỉ có một dòng thôi!"
Tạ Dương nhận lấy, tùy ý liếc nhìn.
- Cái gai dài trên ngực Riel đã biến mất, nhưng cậu vẫn vì đau mà toát mồ hôi hột, cánh tay đang nắm lấy quần áo của Ryan dần dần mất đi sức lực, trực tiếp ngã về phía sau.
- Trên ngực Riel không còn gai nhưng nó đang đau dữ dội, như thể có thứ gì đó sắp bị rách ra. Vết bớt màu đỏ xoắn trên má trái của Riel đỏ lên một cách đáng sợ. Ryan tựa hồ cảm giác được cái gì, hắn một gối quỳ xuống, cách Riel nửa nắm tay, hắn nửa đè lên người Riel, tay trái đặt lên vai phải cậu, tay phải run run sờ sờ gò má Riel.
Chỉ trong chốc lát, đã bị nóng đến mức phải rút tay về.
Vết bớt đỏ méo mó trên mặt Riel đột nhiên biến mất, chỉ để lại vết tro tàn do ngọn lửa thiêu rụi.
Trong mắt Ryan hiện lên một tia kinh ngạc cùng không thể tin, nước mắt nong nóng đột nhiên từ mắt phải rơi xuống, rơi vào trong đôi mắt dần dần bình tĩnh của Riel.
Không thể biết là ai đang khóc.
Riel chớp chớp đôi mắt trái đẫm lệ, bất đắc dĩ cười cười, thì thào nói: "Anh, em không đau nữa..."
Tiểu quái vật sẵn sàng cho anh bộ dáng duy nhất thuộc về anh.
...
Tạ Dương mím môi, nhìn kịch bản thêm vài lần, đi qua bên cạnh một chút rồi lại ngồi xuống, hơi ngẩng đầu hướng Cận Từ nói: "Đến đây đi."
Thẩm Tinh Túc tự nhiên rất hào hứng, lập tức kéo Hoắc Minh và Sở Hùng Dịch xuống phía dưới khán phòng ngồi.
Cận Từ đi về phía Tạ Dương, dừng lại một lúc không chút do dự nửa quỳ xuống dưới*.
*giống kiểu cầu hôn á
Tạ Dương sợ rằng Cận Từ sẽ không thể nhớ động tác và biểu cảm, vì vậy cậu chu đáo đặt kịch bản xuống đất, tiện cho Cận Từ cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy.
Sau đó Tạ Dương duỗi cổ, nằm xuống không nói lời nào.
Một chân đặt thẳng, chân còn lại hơi cong, tay tự nhiên che ở vị trí trái tim, nhắm mắt lại mở ra, đã ra bộ dạng cực kỳ thống khổ.
Tạ Dương biết cảm giác trái tim bị xé nát là như thế nào, cậu chỉ cần hồi tưởng lại cảnh mình uống thuốc ức chế liền có thể diễn được.
Thân thể của cậu không tự chủ được run lên, cổ họng bị đè ép, lòng bàn tay đột nhiên siết chặt, giống như muốn đem trái tim bóp ra.
Sau khi nín thở một lúc, thậm chí hơi thở không còn ổn định nữa.
Tạ Dương tưởng tượng nỗi đau sẽ xé nát trái tim cậu, lực tay cậu không hề buông lỏng.
Cận Từ hơi ngay người lúc có phản ứng lại thì khóe mắt của Tạ Dương đã ửng đỏ.
Tạ Dương mím chặt môi nhưng lại buông ra thật nhanh, như thể lỗ thủng trong tim cậu thực sự tồn tại, muốn kìm lại nhưng vẫn không kìm được mà rít lên đau đớn.
Cận Từ dừng một chút, vẻ mặt trống rỗng bước về phía trước.
Hai chân kẹp ở giữa hai chân Tạ Dương( k hiểu tư thế này), hắn chống tay trái trên mặt đất, đem nội dung trong kịch bản che lại hoàn toàn.
Ánh mắt vẫn nhìn Riel đang ôm ngực Riel, rõ ràng đau đến muốn chết nhưng vẫn không rên một tiếng.
Cận Từ cảm thấy tim mình đập mãnh liệt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, chậm rãi giơ tay phải lên, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào khuôn mặt ấm áp của thiếu niên.
Cả hai người đều giật mình.
Cận Từ giống như bị thiêu đốt, ngón tay mới vừa chạm vào lập tức buông xuống, dừng trên không trung, nửa vời, cứng đờ mà bất động.
Tạ Dương nghĩ đến đây chắc đã sắp diễn xong đoạn này rồi, dù sao khóc cũng không phải muốn khóc là có thể khóc, ngón tay đang ôm ngực của cậu khẽ nhúc nhích, định buông ra.
Nhưng vào lúc này, cảm giác nóng bỏng chạm vào mặt nháy mắt lan rộng ra, trong nháy mắt nguội đi, sau đó trượt xuống gò má, chảy xuống cổ Tạ Dương.
Giây lát biến mất không thấy.
Tạ Dương sững sờ, không chớp mắt nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Cận Từ.
Nỗi đau vốn dĩ bị đè nén trong mắt, lúc này tràn đầy trong đôi mắt, khiến cậu không còn sức chống cự, nỗi buồn như lửa đốt không kìm chế được rơi ra.
Tạ Dương cảm thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn, cậu chớp mắt một cái, sau đó hơi buông lỏng tay ra, miễn cưỡng mà cười lên: "Anh, em không đau nữa..."
Cận Từ bi mặc* nhìn Tạ Dương cười, để lộ những chiếc răng nanh nhỏ.
*nỗi buồn lắng đọng chứa đầy suy tư
Mặt mũi hung tợn răng nanh dài chính là quái vật, Tạ Dương đáng yêu như vậy, cùng lắm chỉ có thể là tiểu yêu quái.
Tiểu yêu quái chưa mọc răng tốt.
(Truyện chỉ được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'. Vui lòng không reup và đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor)
"Đứng dậy đi." Tạ Dương lẳng lặng nhìn Cận Từ còn đang ở trên người cậu, không có ý định tránh ra, mấy phút sau liền lên tiếng thúc giục hắn.
Lúc này Cận Từ mới phản ứng lại, im lặng nhấc người lên, phủi bụi trên đầu gối, nhặt kịch bản đã bị ném dưới đất lên rồi đi thẳng xuống sân khấu.
Những người ở các lớp khác đang ngồi nghỉ ngơi ở phía dưới nhìn Cận Từ đi xuống, sau đó họ hoàn hồn lại từ trong vở kịch.
Đột nhiên có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong khán phòng.
"Hay quá! Mẹ kiếp, tôi thật chờ mong đây là chuyện này!"
"Bây giờ tôi mới hồi thần* và cảm thấy trái tim mình trống rỗng. Đây có phải là một câu chuyện bi kịch không?"
*hồi phục tinh thần
"Nhưng tôi vẫn muốn xem nó!!"
"Tôi nghĩ tôi sẽ phải lòng Tạ Dương mất thôi!!"
Tạ Dương đứng trên sân khấu nhìn xuống, ngón tay gõ nhẹ trên những phím đàn dương cầm, lắc lắc kịch bản trong tay, nở nụ cười rạng rỡ nói với những người phía dưới: "Đừng thích tôi, tiểu quái vật sẽ không thích bất kỳ ai."
"Đây là câu chuyện về tiểu quái vật, một lời nhắc nhở nhỏ, tuần sau khi bạn đến xem hãy nhớ mang khăn giấy theo." Tạ Dương cởi bỏ đồng phục học sinh buộc quanh eo, bước xuống sân khấu theo sau Cận Từ.
Tạ Dương đứng bên cạnh Cận Từ, lấy thân chặn ánh mắt của mọi người, lấy một tờ giấy từ túi đồng phục học sinh của mình ra đưa cho Cận Từ.
Thật ra, cảm xúc của Cận Từ ổn định rất nhanh, nhưng trên mặt hắn vẫn còn một vệt nước mắt nhỏ.
Cận Từ nhận lấy khăn giấy từ Tạ Dương, suy tư gì hỏi một câu: "Tiểu quái vật cũng không thích Ryan sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cừu con: Đau quá.