• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vì sao Quý thiếu gia chưa về, là bởi vì ta, nên hai người cãi nhau sao?” Tạ Sơ Thần hô hấp cứng lại, lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi...!Ta...”
“Hắn ta nhớ nhà, cho nên muốn ở lại nhà vài ngày, không phải chuyện to tát gì.” Sợ Quý Thư Mặc hạ độc thủ với Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vội vàng nghiêm túc bổ sung một câu: “Hắn ta mà về, đừng nói chuyện với hắn ta, nhất định phải cách hắn ta thật xa.

Biết không?”
Cho rằng Tiêu Vãn sợ mình trở ngại bọn họ thân mật, Tạ Sơ Thần chua xót gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Sơ Thần biết, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Quý thiếu gia...”
Rõ ràng nên kêu Quý Thư Mặc là thiếu phu lang, Tạ Sơ Thần lại khăng khăng giả điên.

Mình đúng là hẹp hòi, được voi đòi tiên, được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn thầm khinh thường chính mình.
“Đại tiểu thư và Đại Thiếu Phu lang về rồi ——” vừa thấy Tiêu Vãn ôm một thiếu niên chậm rãi bước xuống kiệu, hai tên gác cổng nghĩ là Quý Thư Mặc, ai biết khi Tiêu Vãn đến gần, cái đống bùi nhùi bọn họ nhìn thấy lại là người hôm qua đại náo Tiêu phủ - Tạ Sơ Thần, một đám liền trợn mắt há hốc mồm chết đứng tại chỗ.
Tạ Sơ Thần vặn vẹo người, tuy tham luyến vòng ôm của Tiêu Vãn, nhưng, hắn chỉ là một thiếp thất không danh không phận, theo quy tắc không dám để Tiêu Vãn ôm đi vào cổng lớn Tiêu gia trước mặt mọi người đâu!
Nhưng hắn vặn vẹo loạn xạ như vậy, ngược lại càng khiến Tiêu Vãn thở gấp, nàng vỗ vỗ vào mông Tạ Sơ Thần, giọng nói trầm khàn mê hoặc thủ thỉ bên tai hắn: “Ngoan ngoãn nằm yên.

Không được lộn xộn.”
Tạ Sơ Thần đỏ mặt, sợ tới mức không dám lộn xộn, chỉ là ra sức vùi đầu vào ngực Tiêu Vãn, nỗ lực che dấu sự tồn tại của mình, ai biết hắn làm như vậy chẳng những khiến Tiêu Vãn càng ngày càng khó nhịn, dọc đường đi người hầu đều dùng vẻ mặt quỷ dị dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hai người thân thiết.
“Cũng trên con đường này, ngày hôm qua Đại tiểu thư ôm Đại Thiếu Phu lang bước đi, hôm nay lại ôm người khác, đúng là có mới nới cũ ....”

“Nhất định là tên hồ ly tinh kia quyến rũ đại tiểu thư!”
“Đại thiếu Phu lang đâu? Hình như vẫn chưa về...”
“Đại tiểu thư sẽ không bội tình bạc nghĩa chứ? Ngươi nhìn, còn dẫn theo một người gần như mù lòa vào phủ.”
Suốt cả quãng đường đi bên tai cứ vo ve tiếng ruồi muỗi xì xào bàn tán ai mà không bực.

Tiêu Vãn cau mày, nàng tức giận gầm lên: “Tiêu phủ nuôi các ngươi, không phải để cho các ngươi bàn tán sau lưng chủ tử, mà là để các ngươi làm việc! Còn nói thêm một câu nữa thì lăn ra khỏiTiêu phủ hết cho bản tiểu thư!”
Trước nay Tiêu Vãn hoành hành bá đạo trong Tiêu phủ, bây giờ ho một tiếng, mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, ai nấy vẻ mặt kinh hoàng cúi đầu xuống.
Tiêu Vãn vừa chân ướt chân ráo vào nhà, lời đồn ác ý “Tiêu Vãn chọc Quý Thư Mặc tức giận bỏ đi, độc sủng hồ ly tinh” đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, lan đến cả tai Tiêu Ngọc Dung.

Nàng vô cùng tức giận, vội vàng sai người gọi Tiêu Vãn.
Kiếp này, Tạ Sơ Thần ở Mai viên cách chỗ Tiêu Vãn một khoảng.

Viện hai người cách nhau một cái hồ nhỏ, chính giữa có một lương đình bày trí trang nhã để nghỉ chân ngắm cảnh.

Qua hồ sau đó đi tiếp tám cua quẹo, lộ trình ước chừng hai nén nhang.

So với viện đặt ở phía Bắc xa xôi của kiếp trước, đích thực gần hơn nhiều lắm, nhưng cũng không phải sát bên.
Mới đầu Tiêu Vãn muốn thu xếp cho Tạ Sơ Thần ở trong viện của mình hoặc gần bên mình, như vậy thuận tiện chăm sóc hắn hơn, nhưng chung quy Quý Thư Mặc sẽ trở về, nàng không thể để Quý Thư Mặc có cơ hội khi dễ hay lợi dụng Tạ Sơ Thần.

Mai viên yên tĩnh, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, thích hợp dưỡng thương, tuy rằng lộ trình tới hai nén nhang nhìn thì hơi xa, nhưng trông qua hướng cửa sổ, có thể nhìn rõ đèn Mai viên đối diện.
Chỉ cần Quý Thư Mặc có chút động tĩnh nào với Tạ Sơ Thần, nàng sẽ kịp thời hỗ trợ.

Trong lòng Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc là sói xám ác độc lúc nào cũng chực chờ ăn tươi nuốt sống con cừu nhỏ mềm mịn thiện lương Tạ Sơ Thần của nàng.
Hành lý Tạ Sơ Thần vô cùng ít, ngoại trừ vài bộ quần áo để thay cùng đồ dùng hàng ngày, chỉ mang theo một bức tranh.

Bức tranh này là bức Tiêu Vãn nhìn thấy ở trên bàn, giờ phút này được Tạ Sơ Thần bao ba lớp kỹ càng, không chỉ không cho Tiêu Vãn chạm vào, còn cẩn trọng đặt vào góc giường, gương mặt hạnh phúc cười khúc khích.

Điều này làm cho Tiêu Vãn không khỏi ghen tị, người trong bức họa là ai, lại có thể khiến hắn coi trọng như vậy.

Đừng nói là buổi tối ôm đi ngủ?
Vừa mới dàn xếp ổn thỏa cho Tạ Sơ Thần và mấy người Thẩm thị xong, chưa kịp thở lấy hơi Tiêu Vãn đã bị mẫu thân kêu qua.
“Vãn Nhi, chuyện này là như thế nào, con không phải đưa Thư Mặc về nhà mẹ đẻ sao?” Tiêu Ngọc Dung tức giận vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Thư Mặc đâu? Chẳng lẽ con bỏ Thư Mặc lại, một mình quay về? Chẳng lẽ con không nhớ quy tắc lại mặt?”
Trong lòng Tiêu Ngọc Dung, Quý Thư Mặc là chính phu của Tiêu Vãn.

Mới đại hôn một ngày đã ruồng bỏ phu lang, cùng người khác ân ân ái ái, chẳng phải là lại ngựa quen đường cũ đàn đúm trăng hoa sao!
Tiêu Ngọc Dung rất lo lắng, không nhịn được lớn tiếng.
Nếu là trước đây, chán ghét Tiêu Ngọc Dung gò bó, Tiêu Vãn đã sớm bộc phát tính đại tiểu thư, cãi lại Tiêu Ngọc Dung.
Nhưng hiện tại, hốc mắt nàng hơi hơi ướt, tiến lên phía trước, nhỏ giọng giải thích: “Nương, không phải con bỏ lại Thư Mặc, mà là Thư Mặc không muốn về.”
Hôm qua, Tiêu Ngọc Dung thấy Tiêu Vãn yên bề gia thất, cao hứng uống vài vò rượu, sau khi Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc về nhà thì nàng cũng về phòng ngủ li bì.

Mà Tiêu Vãn lo đối phó với Quý Thư Mặc, chăm sóc Tạ Sơ Thần, không có thời gian trò chuyện với mẫu thân.
Kỳ thật nàng có rất nhiều lời muốn nói với mẫu thân, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
“Đại tỷ Thư Mặc nhìn trúng vị trí công bộ thị lang, nhị tỷ muốn mở chi nhánh, cho nên hắn ta nài ép nữ nhi bỏ tiền tài, mưu cầu quan chức cho các ca ca hắn ta nhưng hài nhi lại từ chối toàn bộ.”
Kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Quý phủ, Tiêu Vãn nghiêm túc phân tích: “Công bộ Thượng thư tuy là bạn tốt của nương, nhưng con cảm thấy, không thể để nương nhúng tay vào việc này, cho nên uyển chuyển cự tuyệt.

Con cho rằng, nếu đi cửa sau, về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ.


Không tốt cho thanh danh của nương.

Cho nên con động viên đại tỷ tham gia khoa cử, dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang.”
“Về phần mở cửa tiệm, con đã xài gần hết tiền dành dụm cho hôn lễ.

Con thấy bên nhà hắn không có khả năng nên đề nghị Thư Mặc thư thư, đợi chừng nào có đủ tiền hẵng mở tiệm.

Nhưng Thư Mặc lại hiểu lầm con, sinh sự vô lý với con, còn làm mình làm mẩy không chịu hồi phủ.

Con nghĩ trong tháng trăng mật, bỏ trống tân phòng thì không nên, cho nên sau khi từ biệt Thư Mặc, tự về phủ.”
Trong lòng Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc vẫn luôn xếp thứ nhất, nay Tiêu Vãn vậy mà cự tuyệt hai yêu cầu của Quý Thư Mặc, còn quan tâm đến danh tiếng của mình? Tiêu Ngọc Dung không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Nàng nghiêm túc đánh giá Tiêu Vãn, xác định đây đúng là nữ nhi bảo bối luôn yêu thầm Quý Thư Mặc của mình!
Tiêu Vãn tội nghiệp cúi đầu, vô tội hỏi: “Mẫu thân, con làm vậy có gì sai?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK