Đêm thất tịch vừa qua, trên đường vẫn cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi là tiếng la từ những quán nhỏ buôn bán.
Hai bên đường phố người đến người đi, đều tò mò mà nhìn một thân hồng trang chói mắt, tiểu công tử ngũ quan đoan chính tinh sảo, cúi đầu than thở, nghĩ thầm là tiểu công tử nhà nào như thế, không biết đã có hôn phối chưa?
Dân phong Đông Nguỵ cởi mở, nam tử ra cửa cũng không cần mang khăn che mặt.
Nếu gặp người ngưỡng mộ, cô gái có thể trực tiếp cầu ái.
Cho nên trước sau đêm thất tịch hàng năm, trên đường người người nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
Mà ba năm trước đây, Tiêu Vãn vừa thấy đã yêu đối với Quý Thư Mặc, toàn bộ chuyện xưa theo đuổi Quý Thư Mặc, cũng đã bị cải biên thành nhiều phiên bản, trở thành chuyện phiếm của bách tính khi trà dư tửu hậu.
Bọn họ cảm thán: rốt cuộc có người thu phục Tiêu đại Bá Vương! Như vậy về sau ra cửa, cũng không sợ không đeo khan che mặt, sẽ đột nhiên bị Tiêu Vãn dây dưa!
Thấy ánh mắt mọi người nóng hừng hực nhìn chằm chằm Tạ Sơ Thần, trong lòng Tiêu Vãn hết sức khó chịu! Nàng vội vã mua khăn che mặt màu trắng, che khuôn mặt tinh xảo như ngọc của Tạ Sơ Thần lại.
Sau đó, nàng đứng ở trước người của Tạ Sơ Thần, ánh mắt hung ác trừng mắt liếc bốn phía, tuyên cáo chủ quyền của mình.
Lại dám đánh chủ ý với nam nhân của ta, quả thực là tìm chết!
Liếc thấy khuôn mặt sát khí, ánh mắt như lửa của Tiêu Vãn, quần chúng vây xem đều bị sợ đến lui về sau một bước.
Bọn nam tử khẩn trương mang khăn che mặt, bọn nữ tử cẩn thận từng li từng tí che chở phu lang của mình.
Có người xì xào bàn tán: "Đây không phải là Tiêu gia đại tiểu thư Tiêu Vãn sao!"
"Thiếu niên bên cạnh Tiêu Vãn là ai? Xinh đẹp như vậy, nhất định là bị Tiêu Vãn lừa gạt! Không ngờ Tiêu Vãn cưới Quý công tử thế nhưng còn chưa đủ, bắt đầu lộ bản tính ra ngoài rồi! Đáng thương cho tiểu công tử bị làm hại!"
"Nói không chừng là Tiêu Vãn nghĩ Bá Vương ngạnh thượng cung! Trước kia nàng cũng không phải không có đoạt người! Hiện tại, nhất định là coi trọng công tử này, mới xuống tay với hắn!"
Quần chúng giận dữ nắm quyền, có không ít cô gái càng muốn thấy việc nghĩa hăng hái làm, dùng chuyện này chiếm được hảo cảm của mỹ nhân.
Bị xuyên tạc thành ra như vậy, Tiêu Vãn giựt giựt khóe miệng, đang muốn giải thích thì lại nghe có người nhỏ giọng nói: "Hư —— công tử kia là Tạ Sơ Thần, phu lang trước đây không lâu Tiêu Vãn cưới vào cửa."
"Cái gì?! Chuyện đó không hề có lý, Tạ Sơ Thần xấu xí điêu ngoa?"
"Đúng, chính là hắn."
"Nghe nói chính là hắn, khiến Quý công tử tức giận sống ở phu gia không trở lại."
"Đúng là dáng dấp của hồ ly tinh!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Bọn họ nói cũng cực kỳ nhỏ giọng, nhưng Tiêu Vãn có võ công lại nghe rất rõ ràng.
Nàng mang Tạ Sơ Thần xuất phủ du ngoạn, là muốn buông lỏng tâm tình của hắn, dụ dỗ hắn vui vẻ.
Không ngờ danh tiếng hai người bọn họ quá kém, một đường lại bị người chỉ chỏ.
Tâm tình tốt của Tiêu Vãn lập tức bị phá hư không còn một mống.
Ngày xưa, có mỹ nam ở bên, nàng đã sớm cường thế mà ôm vào ngực, như Tiểu Bá Vương đi tới đi lui ở trên đường, khiến cho những mỹ thiếu niên khác vừa nghe tiếng đã chạy táng đảm.
Nhưng bây giờ, thấy Tạ Sơ Thần mỉm cười đứng bên cạnh mình, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời nhìn mình, móng tặc của Tiêu Vãn đưa ra có chút sợ hãi cứng đờ ở tại chỗ.
Dù sao danh tiếng bên ngoài của mình quá kém, nàng thật sự không muốn Tạ Sơ Thần bị những ánh mắt kỳ quái và xem thường nhìn vào cùng với nàng.
Nhưng đi trở về phủ, nàng lại càng không cam lòng! Đây chính là lần đầu tiên nàng hẹn Tạ Sơ Thần đi chơi!
Tiêu Vãn như vậy vừa lui lại, ngược lại bị một đôi tay thon dài như bạch ngọc giữ chặt dắt đi.
Tạ Sơ Thần liếc mắt nhìn Tiêu Vãn, ngay sau đó hung phấn quay qua, khóe miệng khẽ nâng lên: "Thê chủ, chúng ta đi xem cây trâm bên kia một chút đi."
Nói xong, hắn chủ động mười ngón tay đan nhau với Tiêu Vãn, dắt Tiêu Vãn đi tới quán nhỏ bán cây tram kia.
Hắn ngênh ngang tuyên thệ thân thiết như vậy, khiến quần chúng vây xem một hồi trợn mắt hốc mồm, thật ra khiến Tiêu Vãn có chút ngượng ngùng.
Nàng lại giống như là tiểu thê chủ bị phu lang quản chặt, len lén liếc mắt nhìn bốn xung quanh, đảo tay cầm lấy tay của Tạ Sơ Thần.
Mềm mại, ấm áp, thật muốn cầm cả đời không buông tay.
Tạ Sơ Thần cũng không phải là không nghe thấy những lời linh tinh kia, từ nhỏ đến lớn hắn đã nghe quá nhiều, tâm đã sớm chết lặng, cho nên hắn cũng không thèm để ý người khác nói gì, chỉ muốn hưởng thụ thời gian thân mật với Tiêu Vãn.
"Tiêu tiểu thư, là chọn trâm cài tóc cho phu lang sao?" Nhìn thấy Tiêu Vãn dắt thiếu niên đi tới, chưởng quỹ tiệm bán ngọc khí lập tức nở nụ cười xu nịnh, đi lên nghênh đón.
Bởi vì vị trước mắt này là Đại Kim Chủ vung tiền như rác!
"Lấy cây trâm tốt nhất ở chỗ ngươi ra đây." Tiêu Vãn nhận ra chưởng quỹ, bởi vì nàng từng mua vài vật trang sức danh quý ở tiệm bán ngọc khí này đưa cho Quý Thư Mặc, muốn hắn vui vẻ.
Vì thế, Quý Thư Mặc cũng không từ chối, luôn là nhàn nhạt nhận quà tặng nàng tặng.
Hôm nay, thấy Tạ Sơ Thần đi về phía bên này, Tiêu Vãn đương nhiên nghĩ Tạ Sơ Thần nhìn trúng cây trâm của tiệm này.
Chưởng quỹ cười hắc hắc, vội vàng bưng ra mấy cái hộp đẹp đẽ, bên trong đặt những trâm cài tóc tinh xảo tuyệt luân.
"Tiêu tiểu thư, cây trâm này là dùng Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng điêu khắc mà thành, trâm đầu Thạch Lưu Hồng Châu bảo màu sắc tươi tắn, tính chất trong suốt.
.
.
.
.
.
Vì Tiêu tiểu thư là khách quen, bán cho Tiêu tiểu thư chỉ cần một trăm lượng."
Chưởng quỹ ở đó khoa môi múa mép mà nói thì Tạ Sơ Thần lại nhíu nhíu mày, nhỏ giọng mà nói với Tiêu Vãn: "Thê chủ, Dương Chi Bạch Ngọc này nhiều nhất trị giá năm mươi lượng."
Tạ Sơ Thần miệng ngậm chìa khóa vàng ra đời, cửa hàng của mẫu thân hắn rất nhiều, trong đó có vài nhà là tiệm bán ngọc khí.
Khi mẫu thân hắn chưa qua đời, trên người Tạ Sơ Thần cũng không thiếu những thứ châu báu danh quý này, cho nên hắn nhìn một cái liền nhìn ra, chưởng quỹ này là nhìn Tiêu Vãn tài đại khí thô, cố ý nâng cao giá tiền lừa gạt nàng.
Nghĩ đến mình bị lừa nhiều lần, Tiêu Vãn tức giận nói: "Năm mươi lượng mà bán cho ta một trăm lượng, khi dễ bản tiểu thư dễ khi dễ sao?"
Không ngờ Tiêu Vãn luôn dễ gạt thế nhưng lại tính toán chi li như thế, trong nháy mắt chưởng quỹ buồn bực.
Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, thấy Tiêu Vãn kêu la hai tiếng xong, hù chạy khách hàng trong điếm, chưởng quỹ khóc không ra nước mắt, không khỏi tức giận trừng mắt liếc Tạ Sơ Thần đầu sỏ gây nên.
Sau khi nói lười hung ác xong, Tiêu Vãn bắt đầu chọn lựa trâm cài tóc cho Tạ Sơ Thần, hơn nữa không ngừng ép giá.
Nàng do dự cây trâm kia có xứng với Tạ Sơ Thần không, lại phát hiện ánh mắt Tạ Sơ Thần thỉnh thoảng nhìn bên ngoài cửa hàng buôn bán nhỏ.
Theo ánh mắt Tạ Sơ Thần nhìn lại, trong mắt là một cây trâm hồng đàn.
Trên cây trâm khảm một viên châu màu đỏ, màu sắc đỏ thắm trong suốt, thân trâm điêu khắc Thải Phượng giương cánh tung bay, đầu trâm xuyết một đóa nụ hoa bạch ngọc chớm nở, thật là tinh xảo.
"Sơ Thần, ngươi thích cây trâm kia sao?"
Thấy Tiêu Vãn nhận ra ánh mắt của mình, Tạ Sơ Thần ngượng ngùng gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Hồng đàn này tao nhã tĩnh tâm, đeo trên đầu có thể điều chỉnh khí huyết, làm cho người ta gặp chuyện thì bình tĩnh trầm ổn, còn giúp an thần giấc ngủ ngon.
Ta muốn mua cho thê chủ."
Tiêu Vãn mua cho Quý Thư Mặc nhiều cây trâm danh quý như vậy, Quý Thư Mặc lại không bao giờ nhớ tới quà đáp lễ cho nàng.
Nhưng Tạ Sơ Thần lại bất đồng, mục đích hắn đến mua trâm lại không phải là vì mình, mà là vì nàng hàng đêm bị cơn ác mộng khốn nhiễu, không thể ngủ ngon.
Từ khi nàng gặp Tạ Sơ Thần, Tạ Sơ Thần chưa bao giờ đặt mình ở vị thứ nhất, mà là đặt nàng ở vị trí đầu tiên, mọi chuyện đều suy tính cho nàng.
Vô luận kiếp trước, hay kiếp này.
.
.
.
.
.
Trái tim Tiêu Vãn hiện lên chút tư vị không rõ, thật giống như có một thứ tình cảm gì đó đang không ngừng không ngừng phát sinh.
Nàng không nhịn được nói: "Sơ Thần, ta là tới mua trâm cho ngươi, làm sao lại thành ngươi chọn giúp ta rồi.
Ngươi xem một chút, ngươi có muốn cây trâm nào không? Ngươi muốn, ta đều mua cho ngươi."
Tạ Sơ Thần nháy mắt, có chút vui sướng hỏi: "Thê chủ mua cho ta sao? Thê chủ đưa, đều tốt!"
Nàng dẫn hắn ra ngoài chơi, chính là muốn mua đồ cho hắn dụ dỗ hắn vui vẻ a! Quả nhiên hắn không có cân nhắc đến mình.
.
.
.
.
.
Tiêu Vãn im lặng nâng trán.
Lúc này, tiểu thương bày sạp nở nụ cười: "Thật là đúng dịp, cây trâm hồng đàn này lại là một đôi." Nàng lấy một cây trâm khác từ trong hộp gấm lấy ra, đưa tới trước mặt của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần.
Chưởng quỹ thấy có người giành khách, xem thường hừ một tiếng, sau đó lảm nhảm không ngừng oanh tạc Tiêu Vãn: "Tiêu tiểu thư, hồng đàn này là đồ rách nát, hai ba lượng bạc là có thể mua.
Vô luận là đưa cho phu lang, hay là mình đeo, trâm Dương Chi Bạch Ngọc của ta đây đều tốt hơn.
Vì là khách quen, lần này chỉ bán ngươi bốn mươi lăm lượng! Cũng đừng đi mua cây trâm thô như vậy."
Tạ Sơ Thần bị hắn nói xong một hồi đỏ mặt, nghĩ thầm hồng đàn xác thực giá rẻ, thê chủ nhất định là coi thường.
Ai ngờ Tiêu Vãn lại đẩy chưởng quỹ ra, nhận lấy cây trâm hồng đàn trong tay chủ quán nhỏ.
Cây trâm nhẵn nhụi, mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Khác hẳn với cây trâm vừa rồi, thân trâm điêu khắc hoa sen từ từ nở rộ, đầu tram chính là hoa lan khéo léo.
Công tử như đóa hoa sen, từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Công tử như lan, thanh tú thanh nhã.
Trong nháy mắt, trong đầu Tiêu Vãn hiện lên hai câu này.
Nàng cảm thấy cây trâm này hết sức phù hợp phong cách Tạ Sơ Thần, lập tức nói: "Ta mua tram này, bao nhiêu tiền?"
"Tổng cộng năm lượng bạc."
Trong khi chưởng quỹ trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Vãn sảng khoái thanh toán bạc, nhận lấy cây trâm từ trong tay tiểu buôn.
Người bán hàng rong cười hì hì nói: "Đối với trâm đa số là trâm đính ước.
Vị tiểu thư này nếu mua, không bằng bây giờ giúp vị công tử này đeo lên luôn."
Vừa nghe Tiêu Vãn mua vật đính ước, ánh mắt của Tạ Sơ Thần hoảng loạn, cà lăm nói: "Thê, thê chủ.
.
.
.
.
.
?"
Thấy vẻ mặt Tạ Sơ Thần hốt hoảng lo lắng, hình như rất sợ nàng nghe được là vật đính ước sẽ lập tức trả hàng lại, nhưng một đôi mắt trong trẻo lại thỉnh thoảng mong đợi liếc qua cây trâm trong tay mình, Tiêu Vãn không khỏi khẽ cười.
Nàng rũ xuống hai mắt cười chúm chím, ngón tay thon dài cầm trâm hồng đàn hoa sen kia lên, chậm rãi đến gần Tạ Sơ Thần.
Đối mặt Tiêu Vãn từng bước ép tới gần, Tạ Sơ Thần trợn to hai mắt, kinh ngạc chạm vào hơi thở mang mùi thơm ngát dễ ngửi trên người Tiêu Vãn, cùng với mùi thơm hồng đàn sâu kín bay tới khiến tâm tình an tĩnh.
Ngón tay thon dài cầm trâm hồng đàn, giống như mỹ ngọc tuyệt phẩm, sáng bóng như ngọc.
Tay nàng linh mẫn đúng dịp Tạ Sơ Thần khẽ cúi đầu rút đai buộc đỏ, một đầu tóc đen nhánh như gấm thẳng đứng rơi xuống, tán lạc trong lòng bàn tay của nàng.
Tóc đen tôn lên, khiến cho ò má xinh đẹp tuyệt trần g càng lộ vẻ dịu dàng và quyến rũ.
Gần trong gang tấc, thỉnh thoảng truyền đến mùi thơm thanh nhã trên người thiếu niên, khiến Tiêu Vãn bất giác, có chút si mê.
Dọc theo gáy một đường đi lên, Tiêu Vãn khẽ vuốt ve mái tóc quấn quanh ở trên đầu ngón tay, xúc cảm mềm mại trơn thuận khiến nàng yêu thích không buông tay, nhưng cũng khiến nàng nhớ lại bi kịch kiếp trước của Tạ Sơ Thần.
Tóc đẹp như vậy từng bị nàng hủy.
.
.
.
.
.
Tiêu Vãn hơi cúi đầu, ngón tay thon dài kéo tóc dài mềm mại của Tạ Sơ Thần.
Mái tóc mềm mại quấn vòng quanh ngón tay của nàng, hình như đang quyến luyến không thôi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cẩn thận từng li từng tí cài trâm cài tóc hồng đàn vào.
Trong sáng thuần khiết của viên châu màu đỏ dưới ánh mặt trời tỏa sáng, hoa lan thanh nhã rất khác biệt, trang nhã thanh lịch.
Rõ ràng là cây trâm hồng đàn bình thường, lại nổi bật lên khuôn mặt an tĩnh mà xinh đẹp sạch sẽ của Tạ Sơ Thần.
Hơi thở ấm áp dán trên gương mặt, Tạ Sơ Thần chỉ cảm thấy gò má nóng lên, tim nhảy loạn.
Đợi ngơ ngác phục hồi lại tinh thần, phát hiện Tiêu Vãn lại tự tay cài tram cho hắn!
Tim của hắn lâng lâng lên lần nữa!
Chẳng những đính ước với Tiêu Vãn, còn ân ái trước mặt mọi người!
Cảm thụ cảm giác lọn tóc được Tiêu Vãn nhẹ nhàng vuốt ve mang đến, mặt của Tạ Sơ Thần trắng hồng hào, khẽ nhếch môi, hiện lên hai l má lúm đồng tiền đáng yêu với hai rặng mây hồng nhàn nhạt.
Mà cặp mắt to trong veo như nước kia, ngượng ngùng chớp chớp, giống như ánh sao lóa mắt, ánh sáng lóng lánh đẹp đẽ động lòng người.
Ánh mắt Tiêu Vãn nhìn thẳng, ấp úng khen: "Sơ Thần, ngươi như vậy thật đẹp."
Được người ngưỡng mộ khen đẹp, Tạ Sơ Thần hưng phấn, cái đuôi nhỏ hả hê nhô lên thật cao, giữa hai lông mày càng nhiều hơn một phần ý vị hạnh phúc ngọt ngào.
Hắn cầm một cái Phượng trâm hồng đàn khác trong hộp gấm lên, môi đỏ mọng có chút nhếch lên, nhỏ giọng mở miệng: "Thê chủ, ta có thể cài lên cho ngươi chứ?"
Tiêu Vãn sửng sốt một chút, rất nhanh, cười yếu ớt rũ đầu xuống.
Cẩn thận lại ngây ngô cài cây trâm vào, vào bên trong búi tóc Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần vui vẻ cười trộm hai tiếng.
Cho đến khi Tiêu Vãn nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn mới vô tội nháy mắt, khẽ cười nói: "Thê chủ, ngươi có cài trâm cài tóc hay không, đều rất đẹp."
Bị Tạ Sơ Thần khen đến mặt đỏ lên, Tiêu Vãn mới phát hiện ra da mặt của mình càng ngày càng mỏng.
Nàng giương nhẹ khóe miệng, dắt tayT ạ Sơ Thần, trong lòng ngọt như mật.
"Đi, ta dẫn ngươi đi ăn ngon!"
Dựa vào lan can lầu hai trà tiên cư, đứng một thiếu niên tầm mười bảy.
Thiếu niên mặc một thân trường sam tuyết trắng thượng thừa, tóc đen cài một cây trâm vàng xinh đẹp.
Dung mạo tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, hắn không biến sắc từ chỗ cao mắt nhìn xuống một nam một nữ lầu dưới, nhìn thấy cô gái cười rực rỡ thì mắt phượng xinh đẹp lạnh lùng nheo lại, thoáng qua ánh mắt không thể tin.
Chính là Quý Thư Mặc bị Tiêu Vãn hoàn toàn không quên lãng.
Hôm qua, Quý Thư Mặc ngẫu nhiên thấy Tiêu Vãn tiến vào sòng bạc, trong lòng khi dễ Tiêu Vãn giang sơn dễ đổi, lại dính vào cờ bạc!
Ai ngờ, hắn mới biết được, Tiêu Vãn bày kế đánh cuộc tuyệt diệu, lại từng bước từng bước dẫn dụ Nhị di mẫu Tạ Thanh Vinh của Tạ Sơ Thần trúng kế, cũng áp giải nàng ta vào đại lao Hình bộ.
Mà ở trên đại đường Hình bộ, diễn ra một màn kịch tinh xảo tuyệt diệu.
Không có nghiêm hình bức cung, đã có thể moi được sự thật từ miệng Trần Kỳ, khiến Tạ Thanh Vinh phạm vào tội giết người, nhân chứng vật chứng đều có, sáng nay còn hoàn mỹ thu phục Tạ gia.
Biết Tiêu Vãn ba năm, đối với tính tình Tiêu Vãn Quý Thư Mặc rất rõ ràng, biết được nàng là một kẻ ngu ngốc, làm việc kích động ngu xuẩn, không suy tính hậu quả, căn bản là không thể bày ra liên hoàn kế tinh sảo như vậy.
Mà bây giờ, Tiêu Vãn lại là liên tiếp làm ra những hành động hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng chẳng những không hỏi thăm ý kiến mình đã nạp Tạ Sơ Thần làm phu lang, còn đích thân cài tram cho Tạ Sơ Thần?!
Giờ phút này, vẻ mặt Quý Thư Mặc hết sức phức tạp, phải nói hắn hết sức kinh ngạc và không hiểu.
Tiêu Vãn thích hắn ròng rã ba năm, thích thành hoa si.
Thậm chí nàng vì cầu hôn hắn, nghĩ mọi biện pháp theo đuổi hắn.
Ròng rã ba năm, hắn lại không động lòng với Tiêu Vãn, thậm chí với vị hoàn khố ngu ngốc này còn hết sức khinh bỉ và khinh thường, mà thủ đoạn nàng dây dưa không ngớt càng khiến hắn chán ghét hơn, một lòng muốn thoát khỏi.
Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, sau khi Tiêu Vãn dùng mọi thủ đoạn cầu hôn hắn thành công, Tiêu Vãn lại thay đổi! Rõ ràng trước kia thích hắn ngày ngày kề cận hắn, Tiêu Vãn vì dụ dỗ hắn mở lòng mà làm bất cứ chuyện gì, hiện tại chẳng những đột nhiên bắt đầu cố gắng học tập, còn để hắn ở phu gia, các người lại thân mật thắm thiết!
Vừa nghĩ tới tối hôm qua hắn bỏ mặt mũi xuống, phái gã sai vặt đi tìm Tiêu Vãn, Tiêu Vãn lại nói ôn tập chờ thi, không rảnh, mà bây giờ, rơi vào mắt hắn lại là bộ dáng nàng và nam tử khác ân ân ái ái dạo phố!
Trái tim Quý Thư Mặc không rõ cảm giác gì, thậm chí trong lòng mơ hồ hiện ra phẫn hận và không cam lòng, hắn càng khinh bỉ khinh thường Tiêu Vãn.hơn
Hay cho câu ôn tập chờ thi, không rảnh!?
Tiêu Vãn, đây chính là yêu ta trong miệng ngươi sao? Trở mặt thật là nhanh!
Danh Sách Chương: