Buổi sáng tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Thê Chủ, được Thê Chủ dịu dàng ôm chặt.
Trong lòng Tạ Sơ Thần ngọt ngào, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt u oán của Tiêu Vãn.
Hắn hít một hơi lạnh, hô lên: "Thê Chủ, tối qua ngài ngủ không ngon sao? Sao mắt lại đen vậy......"
Tạ Sơ Thần không nhắc tới thì không sao, nhưng vừa nói tới, lập tức làm Tiêu Vãn xù lông, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Sơ Thần, hôm qua ngươi ngủ ngon thật, hóa ra đây là cách hầu hạ Thê Chủ sao?"
Đối với ký ức hôm qua, Tạ Sơ Thần mơ màng nhớ một chút, hình như mình ngủ say, sau đó......
Tạ Sơ Thần giật mình, vội nhớ tới khi mình đang mơ hồ, hắn to gan câu dẫn Thê Chủ nhưng Thê Chủ lại không cắn câu! Phương diện kia của Thê Chủ không được!
Chắc chắn Thê Chủ đã biết bản thân mình có bệnh ở phương diện kia, nên cảm xúc không tốt.
Làm một phu lang tốt, hắn nhất định phải an ủi Thê Chủ, giúp Thê Chủ vượt qua cửa ải khó khăn này! ( =))) )
Thấy Tạ Sơ Thần thương hại nhìn mình, Tiêu Vãn lại nhớ tới một đống thuốc tráng âm kia, khuôn mặt đen sì.
Nàng hung tợn cắn vành tai Tạ Sơ Thần, hơi thở ấm áp lưu luyến bên tai hắn: "Quên hết toàn bộ việc hôm qua, Sơ Thần, có cần người làm vợ như ta ôn lại một lần không?"
Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc vang lên bên tai, cảm nhận được ngón tay ấm áp của Tiêu Vãn tự do lướt trên người mình, Tạ Sơ Thần im như ve sầu mùa đông, những hình ảnh xấu hổ không ngừng hiện lên trong đầu, khiến mặt hắn đỏ sắp nhỏ ra máu.
Thấy tay Tiêu Vãn càng ngày càng sờ xuống, Tạ Sơ Thần sợ tới không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn rúc vào ngực Tiêu Vãn.
Hôm qua, Tạ Sơ Thần chưa được nếm thử hoan ái, càng chưa từng được chạm vào nơi đó.
Nghĩ tới hành động mất mặt hôm qua của mình, dưới sự vuốt ve của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần thở phì phò, hơi hoảng loạn.
Không ngờ mình quá vô dụng, không động phòng với Thê Chủ, chưa thỏa mãn Thê Chủ, đã......!ra......!Còn thoải mái lăn ra ngủ như chết......!Cái này hoàn toàn không giống trong sách nha!
"Nghĩ tới?" Tiêu Vãn yên lặng cắn răng, u oán nhìn phía dưới hắn, "Hầu hạ Thê Chủ ít nhất cũng phải mười lăm phút, ai ngờ vừa chớp mắt, năm phút ngươi cũng không kiên trì được......!Ngươi nói ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây!"
Chỉ chớp mắt......!Hóa ra hắn kém như vậy......
Nghe được Thê Chủ nói mình quá kém, Tạ Sơ Thần chu miệng, khóe mắt đỏ lên.
Thấy Tạ Sơ Thần vô tội nhìn mình, hai mắt đỏ hồng phiếm nước, bên sợi tóc mềm mại là vành tai hồng hào, giống một con thỏ nhỏ trong sáng.
Bộ dáng ủy khuất làm Tiêu Vãn bị hấp dẫn, thật sự rất muốn đè thiếu niên này trên giường gặm sạch sẽ, thỏa mãn sự đói khát ngày hôm qua của nàng.
Nghĩ như vậy, tay của Tiêu Vãn lại tiếp tục ăn đậu hũ.
Nhưng thấy Tạ Sơ Thần cúi đầu, vẻ mặt uể oải ỉu xìu, cuối cùng lại không đành lòng bắt nạt hắn.
Nàng nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Sơ Thần, ra vẻ giận dữ, nói: Đêm đại hôn, ta sẽ không tha cho ngươi đơn giản vậy đâu......!Cứ chuẩn bị sẵn sàng đi!"
"Đại hôn?" Thấy vẻ mặt Tạ Sơ Thần mơ hồ, Tiêu Vãn gõ đầu hắn, nói: "Đứa ngốc, chẳng lẽ đã quên rồi? Thời điểm ta tặng ngươi ngọc bội đã nói, chờ ta giải quyết Quý Thư Mặc xong, chắc chắn sẽ tổ chức đại hôn thật náo nhiệt một lần nữa!"
Lúc trước, Tiêu Vãn luôn lo lắng việc của mình và Quý Thư Mặc sẽ ảnh hưởng tới Tạ Sơ Thần, làm hắn bị dân chúng chê cười, chê hắn không được cử hành đại lễ cưới vào cửa.
Nhưng bây giờ, Quý Thư Mặc đã bị Tiêu Vãn hưu khỏi Tiêu phủ, trở thành người chồng bị bỏ vì tội hồng hạnh xuất tường.
Ngược lại, Tạ Sơ Thần lại hỗ trợ rất nhiều trong việc cứu tế, một nam tử xinh đẹp, lại được lòng dân ủng hộ.
Nếu được lập làm Chính Quân Tiêu gia, tuyệt đối sẽ không bị các trưởng lão phản đối.
Mắt thấy thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa, Tiêu Vãn rất nóng lòng muốn tổ chức đại hôn, cho Tạ Sơ Thần một danh phận.
"Đợi lát nữa cùng ta chọn ngày lành đi." Nắm lấy những ngón tay thon dài của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay hắn, cười nói: "Đợi tới khi chọn được ngày tốt, ta liền có thể đường đường chính chính cưới ngươi vào cửa.
Nói cho mọi người biết ngươi là Chính Phu của ta."
Đối với đại hôn cưới Sơ Thần lần này, tình cảm của Tiêu Vãn rất mãnh liệt, bận rộn đủ thứ, giống hệt như cảnh tượng chuẩn bị cưới Quý Thư Mặc.
Vốn định làm tốt hỉ sự vào mười ngày trước, nhưng vậy thì quá gấp, đừng nói đến bố trí tân phòng, cả thiếp mời cũng chưa phát xong.
Tiêu Vãn nóng lòng như lửa đốt đành ôm hận cắn răng, tới ngày hai mươi lăm tháng mười hai mới chính thức cưới Chính Phu.
Nghĩ thầm tuyệt đối không được làm Tạ Sơ Thần ủy khuất, Tiêu Vãn hạ quyết tâm nhất định phải làm cho hôn sự này còn rạng rỡ hơn trước!
Chuyện Tiêu Vãn muốn cưới Chính Phu được lan truyền náo nhiệt trong kinh thành.
Trong khi chúc phúc hai người, mọi người cũng liền tán gẫu về hôn lễ đầu tiên của Tiêu Vãn, về cái kẻ phản bội kia —— Quý Thư Mặc.
Những năm gần đây, Quý Thư Mặc là một tài tử hiền lành dịu dàng, nho nhã.
Da trắng như ngọc, đẹp như hoa.
Xuất khẩu thành thơ, vung bút như múa, cầm kỳ thi họa gì cũng tinh thông, đúng là người tài sắc song toàn hiếm có.
Một vị thiếu niên phong hoa tuyết nguyệt, khiến rất nhiều các tiểu thư quý tộc trong kinh thành cố gắng lấy lòng.
Nhưng nửa năm trước hắn lại đáp ứng lời cầu hôn của bao cỏ Tiêu Vãn của kinh thành, làm cho rất nhiều nhân sĩ trong kinh thành kinh ngạc, cảm thấy đáng tiếc một bông hoa đẹp như vậy lại cắm bãi phân trâu Tiêu Vãn.
Năm tháng trước, Tạ Sơ Thần bức hôn trong ngày đại hôn của Quý Thư Mặc, làm cho nhóm nhân sĩ yêu quý Quý Thư Mặc rất tức giận, cho rằng người danh tiếng tệ hại như Tạ Sơ Thần lại đi dùng thủ đoạn đê tiện như vậy! Càng có người cho rằng Tiêu Vãn là kẻ lăng nhăng, rước Tạ Sơ Thần vào cửa cùng ngày với ngày kết hôn cùng Quý Thư Mặc.
Cho dù Tạ Sơ Thần không có danh phận gì, nhưng mọi người vẫn cho rằng Quý công tử thật đáng thương, mà nữ nhân bao cỏ đáng chết này lại không biết quý trọng.
Mới vừa cưới Quý công tử ngày đầu tiên, nguyên hình ham mê nam sắc đã lộ ra!
Nhưng trong năm tháng này, Tiêu Vãn từng bước dùng thực lực của mình để chứng mình cái danh vô dụng kia là giả.
Kim khoa Trạng Nguyên, Công Bộ thị lang, Quan Đốc Chẩn, một thiếu nữ còn chưa trưởng thành dùng mấy tháng mà đã tạo nên thành tựu lớn như thế, khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn, kính nể khen ngợi.
Đồng thời, càng có nhiều công tử chưa lập gia đình muốn vào cửa Tiêu gia, trở thành phu lang của Tiêu Vãn.
Nhưng vào lúc danh tiếng của Tiêu Vãn nổi tiếng vang xa, cửa hàng của Quý gia lại liên tục tuôn ra những chuyện lừa gạt và tham ô, khiến dân chúng rất bất mãn, mà tin tức Quý Thư Mặc hồng hạnh xuất tường, câu dẫn Tam hoàng nữ làm chuyện mập mờ lại xảy ra đúng vào ngày nhược quán của Tiêu Vãn thật sự làm cho toàn bộ kinh thành bùng nổ, trong các quán trà, tửu lâu đều lan tràn âm thanh mắng mỏ và nghị luận.
"Bôi thủ cung sa giả trên người, nói không chừng trước khi kết hôn đã không còn là xử nam nữa rồi! Không phải là xử nam mà còn giả bộ làm xử nam! Không ngờ trước khi và sau khi kết hôn lại làm ra chuyện như thế, đúng là không biết xấy hổ!"
"Tiêu đại nhân si mê yêu mến Quý Thư Mặc suốt ba năm, gian khổ truy đuổi ba năm, chuẩn bị đại hôn rực rỡ cho hắn.
Một Thê Chủ tốt như vậy, vì sao còn muốn phản bội đại nhân......!Đúng là lòng tham không đáy."
"Ỷ vào chút sắc đẹp của mình để bò lên giường Tam hoàng nữ, chắc là muốn nhờ ngài ấy cứu mạng Quý Hiểu Phong.
Dù sao tội trạng của Quý Hiểu Phong đã bị ấn định, đây chính là tội chém đầu đấy."
Âm thanh chửi rủa ghét bỏ vang lên bên tai, gương mặt thiếu niên dưới khăn che mặt đang nhận thuốc kia trắng bệch, môi tái không chút máu mím chặt.
Sau khi nhận thuốc xong, Quý Thư Mặc cúi đầu, khập khiễng đi tới khách điếm.
Mỗi một bước đi, vết thương trên mông như bị xé rách đau nhức, hắn lại chỉ có thể cắn răng cố gắng đi chậm.
"Còn tưởng Quý Thư Mặc cao quý, băng thanh ngọc khiết tới đâu, không ngờ lại là một tên đãng phu!"
Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, Quý Thư Mặc đỏ mắt, run rẩy không nói nên lời
Toàn kinh thành ăn mừng đại hôn của Tiêu Vãn, hắn lại từ phu lang của Tiêu Vãn biến thành người chồng bị bỏ đê tiện.
Không chỉ thân bại danh liệt, còn trở thành trò cười của kinh thành.
Bởi mẫu thân bị bỏ tù, Quý phủ lại thiếu nợ chồng chất nên ba vị tỷ tỷ nhẫn tâm bán hết của cải lấy tiền mặt, miễn cưỡng trả hết nợ.
Nhưng thời gian dài trở mặt và nóng giận nên các nàng trở mặt thành thù, đường ai nấy đi, mà hắn bị hưu nên thảm hại hơn ba vị tỷ tỷ kia, bị ghét bỏ, không còn nhà để về.
Trong khoảng thời gian này, Vân Thư biến mất không thấy đâu, gã nô tài còn lại cũng ghét bỏ mà vứt bỏ hắn.
Vốn nên nghỉ ngơi một tháng, nhưng lại không có ai chăm sóc, không xu dính túi, đành bán trang sức của mình lấy tiền, kéo thân mình ốm đau lên núi mua thuốc.
Chua xót, khó chịu......
Quý Thư Mặc từng được sủng ái vô bờ, lần đầu tiên cảm thấy sự tồn tại như bây giờ thật là thống khổ.
Đúng lúc này, Quý Thư Mặc bỗng nghe được tiếng của Tiêu Vãn.
Khi hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một thân hồng y nhanh nhẹn của Tiêu Vãn.
Mái tóc đẹp búi cao, khiến gương mặt như ngọc tuấn tú sáng bừng.
Một bộ áo bào đỏ thẫm thả dài, vạt áo rộng thêu họa tiết đám mây ánh vàng, vòng eo thon dài được buộc bởi một chiếc thắt lưng sa mềm vàng kim.
Đây chính là trang phục đại hôn!
Mặt Quý Thư Mặc trắng bệch, thấy Tiêu Vãn đang ngắm Tạ Sơ Thần, mắt phượng tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng, lộ ra sự sủng nịch không nói nên lời.
"Sơ Thần, hôm nay ngươi thật đẹp."
—— Thư mặc, hôm nay ngươi thật đẹp.
Có thể cưới ngươi, nhất định đời trước ta đã cầu phúc rất nhiều.
—— Thư mặc, từ nay về sau, ngươi chính là phu của ta.
Ta nhất định sẽ chỉ sủng một mình ngươi, chỉ yêu một mình ngươi.
Chúng ta cùng nhau cầm tay gắn bó, bạc đầu không rời.
Ký ức nửa năm trước ập tới như nước thủy triều trào trong đầu Quý Thư Mặc, hắn không cam lòng, mặt tái nhợt, xông tới Y Phô Tạ Tưởng, nắm lấy cánh tay Tiêu Vãn.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chú Tiêu Vãn đang nhăn mày, run rẩy nói: "Tiêu Vãn......"
Sở Mộ Thanh lợi dụng rồi phản bội, người nhà ghét bỏ, Quý Thư Mặc bây giờ giống một đứa trẻ bị vứt bỏ, hoang mang nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
Hắn nắm chặt cánh tay ấm áp của Tiêu Vãn, cơ thể run rẩy yếu ớt, giống như chỉ cần chịu một chút tổn thương nữa thì sẽ vỡ nát.
"Ngươi từng nói cả đời này chỉ sủng ta, chỉ yêu ta.
Chúng ta cùng nắm tay gắn bó, đầu bạc không rời.
Tiêu Vãn, những lời thề ngươi từng nói với ta......!Chẳng lẽ......!Ngươi đã quên hết?"
"Sủng một nam nhân hồng hạnh xuất tường?" Hất tay Quý Thư Mặc ra, Tiêu Vãn lạnh lùng châm chọc, "Ta không có sở thích nhặt giày rách." Nàng nói xong, lại đi vào trong.
Giày rách? Mặt Quý Thư Mặc trắng bệch, vội đuổi theo giải thích: "Không, ngày đó ta bị hãm hại! Là Tạ Sơ Thần muốn phá hỏng tình cảm của chúng ta, muốn cướp ngươi từ trong tay ta.
Là hắn ác độc hạ thuốc với ta, phái người tới bắt gian......!Hắn nhìn trộm vị trí Chính Quân, ngươi tuyệt đối không được để vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa......!Tiêu Vãn, ngươi không thể cưới hắn!"
(Candy: Ta từng cảm thấy thương nhân vật này, nhưng bản tính đã ngấm vào xương, không sửa được, thật đáng tiếc.)
Thấy Quý Thư Mặc không những không biết hối cải, còn lật ngược đúng sai trước mặt nàng, Tiêu Vãn liền nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nhìn sương mù trong mắt hắn, giọng nói lạnh băng, lại khàn khàn vang lên bên tai hắn, còn mang theo sát khí: "Những chuyện trong ngày hôm ấy, bao gồm cả việc hạ thuốc ngươi, Sơ Thần hoàn toàn không biết gì cả.
Người hãm hại ngươi, là TA.
Ngươi còn nói thêm một câu chỉ trích Sơ Thần, ta liền giết ngươi."
Quý Thư Mặc nhìn Tiêu Vãn ngay trước mắt, không dám tin, lòng cứng lại.
Hắn không hiểu nổi, tại sao Tiêu Vãn luôn yêu thầm hắn lại nói ra lời vô tình tới vậy.
Vì sao sau khi Tạ Sơ Thần xuất hiện, Tiêu Vãn lại thay đổi?
Hắn khóc nức nở: "Tiêu Vãn, vì sao ngươi tuyệt tình tới vậy, luôn miệng nói yêu ta, lại nháy mắt yêu Tạ Sơ Thần, bây giờ còn muốn giết ta......! Chẳng lẽ tình yêu trước kia ngươi đối với ta đều là giả sao?"
Đương nhiên Tiêu Vãn không quan tâm tới Quý Thư Mặc tới tìm nàng là đã trải qua cú sốc rất lớn, nàng chỉ thấy buồn cười, là kẻ bị bắt gian mà còn mặt dày tới tìm mình, cho rằng nàng tuyệt tình?
"Ta tuyệt tình?" Như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, Tiêu Vãn cười châm chọc, "Rõ ràng là ngươi tự mình giết chết cái người thật sự yêu ngươi kia, rõ ràng là ngươi ruồng bỏ lời thề của chúng ta, tính kế Tiêu gia, bây giờ ngươi còn mặt dày chất vấn ta thay lòng đổi dạ?"
Mỗi khi nhớ lại lời thề hẹn lúc ấy, Tiêu Vãn cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, thế mà lại đào tâm đào phổi với kẻ không hề yêu mình.
Ba năm nay, ngu xuẩn, mắt như mù, buồn cười là mình lại dùng tình yêu thật lòng để đổi lấy sự phản bội của Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh.
"Một lòng muốn ở bên Sở Mộ Thanh là ngươi, ngươi có tư cách gì nói ta tuyệt tình, có tư cách gì để ta tiếp tục yêu ngươi!"
Trong nháy mắt, Quý Thư Mặc nói không ra lời, không thể hô hấp.
Hắn hoảng loạn run rẩy, giải thích: "Không, không phải......!Ta đã đường ai nấy đi với Sở Mộ Thanh lâu rồi.
Ta còn cự tuyệt yêu cầu của hắn về việc hạ thuốc vào cháo để hãm hại ngươi, thậm chí còn cãi nhau với nàng một trận......!Ta......"
"Quý Thư Mặc, đừng đóng kịch nữa, ta sẽ không tin bất cứ một lời dối trá nào của ngươi nữa đâu." Tiêu Vãn không kiên nhẫn phất tay: "Họa Hạ, quăng hắn ra ngoài.
Ồn muốn chết!"
Đôi mắt của Quý Thư Mặc đau đớn lên men.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống, chậm rãi thấm vào khóe môi hắn.
Lập tức, hương vị chua xót tràn ngập đầu lưỡi, làm lòng hắn đau đớn, ê ẩm......
"Tiểu thư, sao ngài lại nói chuyện hạ thuốc cho Quý Thư Mặc! Lỡ hắn nói cho Sở Mộ Thanh thì sao?" Sau khi đuổi Quý Thư Mặc ra, Họa Hạ lo lắng hỏi: "Hơn nữa hắn đã tự tới cửa, sao không nhận tiện hỏi một chút chuyện trong miệng Sở Mộ Thanh?"
"Đi tìm Sở Mộ Thanh thì càng tốt......" Tiêu Vãn nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh rất nhỏ như tự nói cho mình nghe, "Để hắn tự cảm nhận mùi vị bị người mình yêu giết đi......"
Trong khi Tiêu Vãn đang chuẩn bị cho đại hôn, Sở Mộ Thanh trải qua những ngày cấm túc khổ sở một tháng.
Hôm đó, nàng bị Sở Thiên Duyệt gọi tới thư phòng răn dạy, chẳng những bị quỳ cả đêm, còn bị khấu trừ tiền thưởng một tháng.
Càng khiến Sở Mộ Thanh đau đầu là đoạn thời gian gần đây, mối làm ăn trong các cửa hàng của mình ngày càng kém,gần như các khách hàng đều bị đoạt hết, đặc biệt là trước cửa Cẩm Tú Y Các như thả lưới bắt chim, không người hỏi thăm.
Nghe hộ vệ báo cáo những chuyện trong kinh thành, lại nghe thấy Tiêu Vãn hô mưa gọi gió, tiêu dao sung sướng, Sở Mộ Thanh càng phẫn nộ, ánh mắt hận thù đỏ như máu.
Thù hận mãnh liệt mọc như cỏ dại trong lòng, nàng cắn răng, hàm răng vang lên canh cách.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày đại hôn.
Khi trời còn chưa sáng rõ, Tạ Sơ Thần đã được Chiêu Nhi và những nô tài khác hầu hạ tắm rửa, chải đầu.
Trong nước tắm, da thịt tuyết trắng bóng nộn, giống như một miếng ngọc tuyệt thế.
Chiêu Nhi nhìn, lại trộm sờ soạng, si ngốc hâm mộ: "Công tử, da của ngài thật tốt......!Vết thương lúc trước cũng không có sẹo, bây giờ vừa mềm vừa trắng, sờ thật thoải mái......!Buổi tối tiểu thư bế, chắc chắn sẽ vừa lòng ~"
Lập tức, Tạ Sơ Thần đỏ mặt, cà lăm: "Chiêu Nhi, đừng ba hoa."
Tuy mắng như vậy, nhưng nghĩ tới việc đêm nay có thể ân ái với Thê Chủ, Tạ Sơ Thần hớn hở.
Nghe Chiêu Nhi vừa chải tóc, vừa cảm thán: "Tóc công tử rất mượt, vuốt nhẹ là có thể tới tận đuôi, nhất định có thể hạnh phúc bên tiểu thư tới khi bạc đầu, hạnh phúc viên mãn, sinh rất nhiều tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia......."
Chiêu Nhi nói, nhìn thoáng qua không tử còn không biết cố gắng, lại nghiêm túc nói: "Cho nên công tử, đêm nay nhất định ngài phải thành công! Không thể để nỗ lực mấy ngày nay uổng phí!"
Nghĩ tới đây, mặt Tạ Sơ Thần càng nóng, ngượng ngùng gật đầu.
Búi đầu cao lên, Tạ Sơ Thần mặc vào một bộ trang phục cưới màu đỏ.
Dáng người thon dài được che bởi sa lụa vàng kim, đai lưng thêu một đám mây viền vàng.
Mái tóc đen bóng đen bởi một kim quan nhỏ, hơi giương cánh.
Mấy đóa châu hoa sắc vàng tùy ý cắm ở bên cạnh, làm mái tóc đen của hắn như sáng lên.
Trang phục cưới lần này là Tiêu Vãn nhờ vài vị công nhân may vá có tay nghề cao làm ra, dùng thiên tơ tằm sang trọng nhất để may.
Trang phục đỏ trên người Tạ Sơ Thần giống như mây đỏ thiêu đốt nơi chân trời, lượn lờ bắt mắt, khiến gương mặt không hề trang điểm càng rực rỡ.
Tô chút môi đỏ, lông mi cong vút nhẹ nhàng phất, làm người khác nhìn mà tim đập thình thịch.
Vẻ đẹp khiến Chiêu Nhi cũng say mê, không khỏi ngơ ngác lẩm bẩm: "Công tử, ngài thật đẹp......"
Vốn tưởng nhi tử của mình đã mất đi ngày cưới đẹp nhất trong đời, nhưng bây giờ thấy Tạ Sơ Thần đội mũ phượng khoác áo cưới, Thẩm thị liền rơi nước mắt.
Hắn cầm lấy khăn voan đỏ, nhẹ nhàng đội lên cho Tạ Sơ Thần, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, nói: "Thần Nhi, con đã chọn được một Thê Chủ tốt.
Mẹ con ở trên trời linh thiêng nhất định sẽ rát vui mừng.
Về sau phải chăm sóc phục vụ Tiêu tiểu thư, sớm con thêm một đứa con nữa......"
Thẩm thị nói xong, lại đưa bao lì xì vào tay Tạ Sơ Thần.
Hắn cố nén nước mắt, run rẩy nói: "Cha chúc con và Tiêu tiểu thư vĩnh viễn mạnh khỏe, cả đời hạnh phúc mỹ mãn."
Ngày xuất giá đầu tiên, Tạ Sơ Thần cõng phu thân trộm chuồn ra ngoài.
Nghĩ đến hành động xúc động và bất hiếu ngày đó của mình, Tạ Sơ Thần không cầm nổi nước mắt, bổ nhào vào lòng Thẩm thị, nhẹ nhàng nói: "Cha......!Cảm ơn người."
Theo âm nhạc vang lên, Tạ Sơ Thân bái biệt Thẩm thị, dưới sự giúp đỡ của Chiêu Nhi, chậm rãi lên kiệu hoa.
Một người Chính Quân được đội ngũ đón dâu thổi kèn đốt pháo, xuất phát đi theo dọc đường.
Cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt, không biết làm mù mắt bao nhiêu người.
Đây là lần thứ hai Tạ Sơ Thần ngồi kiệu hoa, so với lần đầu ngồi cỗ kiệu mình tự thuê, tự mình chạy tới Tiêu phủ, hôm nay hắn không nhịn được mà nằm sấp bên cửa sổ, lắng nghe tiếng khen ngợi trầm trồ và âm thanh chúc mừng, trái tim đập thình thịch không ngừng.
.
Danh Sách Chương: