-À, còn nữa, tao nghĩ mày đang phủ định cái tình cảm mà mày đành cho cô gái "hôn thê" của mày đó và đừng vội đánh giá, nêu tội người khác khi chưa hiểu rõ họ, nếu mày còn mù quáng như vậy, tao e tình bạn sẽ nhờ cô ta ( ả đó) mà rạn nứt, nhớ lời tao!!!!_cậu dừng lại nói lời cuối trước khi vào hắn phòng với nhỏ. Đóng nhẹ cửa lại (hắn muốn dô, tự mở), nhìn sang phía ả, ả đã tỉnh và có vẻ đã khỏe khoắn, mắt lăm lăm vào nó và nhỏ, mặt nhăn nhó, hai tai vòng trước ngược có vẻ khó chịu: " Con nhỏ đó, sao nó lại đẹp hơn mình cơ chứ? Nhưng mà bây giờ mình cần quái gì quan tâm chứ, anh Phong đang rất quan tâm mình mà. Hơn nữa, mình còn là hôn thê của ảnh ,còn con nhỏ kia có là gì với ảnh đâu chứ!!!". Ả nghĩ như vậy liền an tâm ăn trái cây gọt sẵn, thấy cậu đang nhìn mình thì hứ giọng một cái rồi quay sang với lấy remote tivi bật lên xem.
-Này, cậu làm gì mà thần người vậy, mau qua đây giúp mình, đừng nhìn người dưng nữa_nhỏ nói với cậu, cậu mới chịu rời mắt ra khỏi ả, đi tới giường nó, nó vẫn đang hôn mê sâu, chắc là do thuốc ngủ còn tác dụng nên như vậy, trong thời gian đó nhỏ lau tay, mặt cho nó. Bỗng "xoẹt" (ai nghĩ gì không đó), cánh cửa phòng bật mở, hắn bước vào với bì cháo trên tay, có vẻ đã nguội bớt. Ở ngoài thẩn thờ sau khi nghe lời nói của cậu:" Mình có thực sự yêu Nga không? Hay chỉ là một tình cảm thoáng qua khi cô ấy là hôn thê mình? Sao mình lại thấy đau khi đổ tội cho cô ấy? Thích chọc ghẹo cô nàng xấu xí lạnh lùng ấy làm mình thấy vui. Chẳng lẽ,...", hàng ngàn câu hỏi rối bời vây quanh lấy hắn không ngừng cho đến khi hắn tìm thấy một câu trả lời chính xác nhất cho bản thân, hắn mới bước vào, đổ cháo ra tô cho ả, nhìn tô cháo nguội ngắt trên tay hắn, ả phụng phịu:
-Anh, sao mà cháo nguội ngắt vầy, em ăn sao nổi_ả ỏng ẹo, áp sát vào người hắn làm tô cháo đổ trào ra người hắn, hắn bực bội đứng dậy, mặt lạnh với ả:
-Nguội thì khỏi ăn, tôi không ép_hắn nói rồi bỏ đi ra ngoài, hắn bây giờ đã biết được tình cảm thật sự của mình rồi, không cần quan tâm tới ả nữa. Nhưng nó có phải kẻ hạ độc không thì hắn còn lo sợ. Cậu nghe hắn nói thế liền cười thầm trong lòng, thằng bạn cậu, cuối cùng cũng hiểu ra, nhỏ cũng rất hả hê khi ả bị nhục nhã như vậy. Ả nghe hắn nói thế liền ngơ ngác nhìn hắn bỏ đi, ngay sau đó liền tức giận hất mọi thứ xuống đất, bóng dáng người con trai bỏ đi để lại tiếng loảng xoảng trong phòng bệnh phát ra, lạnh lùng. Thấy ả hất đổ mọi thứ như vậy, cậu bực bổi đứng dậy lên tiếng:
-Cô, cô có tôn trọng người khác, người bệnh không, hay không ai dạy cô_cậu nói, trừng mắt với ả, Ả nghe cậu lớn tiếng với mình cũng không nể mặt gì mà đáp lại:
-Tôi giàu, tôi có quyền, nên nhớ, gia đình cậu chỉ đứng thứ 4 sau gia đình thứ 3 danh tiếng-ND của tôi, nên đừng phát biểu ngu ngốc_ả, kênh kiệu, lên mặt với cậu, cậu tức nghẹn lời mà không nói gì được ( đừng tức, mọi người cùng đừng tức, như vậy, sau này có gì, gd ả mới nhục, nó mới vẻ vang).
-Hmm, tiểu thư ND cao quý, cô có vẻ tự hào về công ty ba mình nhỉ._Một giọng nói lạnh lẽo, trầm đục vang lên sau lưng nhỏ và cậu đang đối đầu ả, gióng nói này, chính là nó.....(tèn ten, chỉ đã tỉnh lại)
-Đúng, đương nhiên, hạng tép riêu như tụi mày chỉ có thế thôi, đừng mong như tao, hứ, mà cô hỏi như vậy để làm chi? Cô có biết cũng khổng thể như tôi đâu. _ả "lại" chạnh chọe
-hừ, tôi chỉ hỏi xem thôi, 'sau này cô sẽ thất vọng đấy'_nó lạnh lùng nói, câu sau nhỏ giọng đến độ không nghe thấy (thấy Dưa hay hk, nghe đước ó).