-Anh, cô ta là có ý hại em đó, anh còn có thể giúp cô ả sao, em đây sao anh không hỏi thăm, khi bệnh tình của em nặng lên là do anh giận em đó_ả hét toáng lên trên giường bệnh, hắn hơi khó chịu nhưng sợ ả ta có gì thì không hay cho hắn, liền miễn cưỡng trả lời lạnh nhạt với ả:
-Dù sao cũng do tôi hơi mạnh tay với cô ta, nên vết thương mới ra nông nổi này (hừ, anh cũng đào hoa với vết thương nhỉ, hết ả tới nó_tg nhếch mép)_hắn nói tay vẫn đang nhấn phím đỏ gọi bác sĩ giúp cô gái đang ngất trong tay mình, sao cảm giác quen thuộc quá vậy.
-Anh.._ả hết lời để nói, trong thâm tâm đang tức giận vì kế hoạch đang đúng hướng thì bị đổ vỡ hoàn toàn như thế, "chết tiệt, tao không để mày yên đâu, con nhỏ từng là con chị ngu ngốc của tao ạ", ả nhếch mép thâm độc, có hơi tức vì kế hoạch nhưng không sao, dù sao hắn cũng đã chịu quan tâm ả lại rồi.
******Quay lại đoạn bị khuất*******
Ả nghe được một câu chuyện thú vị và có thể giúp ả và hắn hàn gắn.
-Cậu ấy định che dấu như thế bao giờ nữa, phải sống thật với cái tên Phạm Tố Băng chứ không phải là Lý Ngọc Băng?_cậu hỏi nhỏ.
-Mình cũng không rõ, chỉ biết cậu ấy muốn như thế thôi, nhưng nếu tên bạn của cậu bức Băng quá, mình không chắc sẽ giữ được_nhỏ nói xong câu đó, thở dài ảo não. Nhìn hắn ngu muội, làm đau nó như vậy, khiến nhỏ có chút ức chế cho nó.
-Thôi được, mình sẽ cố giữ bí mật cùng cậu nha_cậu nói, lại một nụ cười tỏa nắng trên mặt.
****Kết thúc hồi tưởng**********
Sau khi cậu và nhỏ ăn uống xong rồi, vui vẻ về phòng, trên đường đi liền thấy bác sĩ và y tá lái xe thuốc vào phòng bệnh nó và ả. "Chẳng lẽ ả bị gì hay nó bị làm sao", câu hỏi này liền xuất hiện trong đầu cậu, nhỏ, liền lập tức chạy bay vào phòng bệnh, liền thấy nó vừa được hắn cho nằm xuống giường, thân hình xụi lơ như ngất xỉu, bác sĩ thấy thế liền sơ cứu qua cho nó, vừa làm vừa trách móc, nghe như là nói với hắn:
-Trời ơi, sao cậu lại tắc trách (vô trách nhiệm) như vậy chứ, vết thương còn chưa kịp khép miệng bây giờ thì bị rộng hơn rồi, vị trí đâm là gần tim (quên nói ạ), có thể nguy hiểm đó, vết thương cứ rộng như vậy, tâm tình của cô ấy lại bị kích động, bệnh suy tim không chắc không mắc phải nên cần nghĩ ngơi dài hơn một chút. Bây giờ thì ổn rồi, chăm sóc bệnh nhân cẩn thận, không nên để tình trạng ấy xảy ra một lần nữa_bác sĩ nói rồi đi ra ngoài cũng với đội ngũ y tá của mình.
-"Cái gì? Suy tim sao? Không, thể?"_nhỏ lẩm bẩm trong miệng vài lời, người loạng choạng bước về phía giường bệnh của nó, nó lại nhợt nhạt hơn rồi, nhìn mặt hồng hồng của nó, nhỏ có chút kích động hét lên:
-Ai, ai là người đánh cô ấy, không biết cô ấy như thế sao mà còn làm vậy_nhỏ hét lên làm cậu giật mình, Đánh? là có người đánh nó sao, hắn nghe thế liền định nói là mình thì ả liền giả vờ đau bụng, ôm bụng níu tay hắn, hắn không cách nào khác im lặng quay sang ả, cậu im lặng không nói nhưng chắc chắc chuyện này sẽ sáng tỏ.