Cố Đông Ly gật đầu. Nàng không biết Cách Tang Lan Độ có ý gì mà đột nhiên đến tìm nhưng nàng cũng muốn nghe thử. Cố Đông Ly cùng Cách Tang Lan Độ đi đến đình viện giữa hậu hoa viên, bên cạnh có một cây liễu lớn đã lâu năm, phía trước là hồ nước rộng lớn yên ả. Cách Tang Lan Độ cho người chuẩn bị trà rồi cho lui hết người hầu. Không gian vắng lặng chỉ còn lại hai cô nương.
Cố Đông Ly cũng không ngại mà lên tiếng hỏi trước: “Người tìm đến thần là có điều gì chỉ bảo sao?”
Cách Tang Lan Độ quan sát Cố Đông Ly một lượt rồi mỉm cười, lắc đầu.
“Không hẳn. Ta quả thật rất tò mò về nữ tử có thể khiến ngài ấy mặc kệ mình. Ta tự tin mình ít nhiều cũng là một nữ tử muốn nhan sắc có, muốn tài hoa có. Ta chỉ không biết vì sao ngài ấy đến một cái nhìn cũng không cho ta.”
Cố Đông Ly cũng đoán được phần nào hôn sự của Cách Tang Lan Độ và Huyết Vũ Bán Nguyệt. Nhìn theo một góc độ nào đó, Huyết Vũ Bán Nguyệt chỉ đang lợi dụng tình cảm của Cách Tang Lan Độ để nhận lấy sự ủng hộ của tộc Cách Tang. Mà con người hắn, vốn dĩ sẽ không thể yêu Cách Tang Lan Độ.
Lúc đầu khi nhận tin, nàng thật sự còn có chút ghen tị với Cách Tang Lan Độ. Đến sau này, trong lòng nàng chỉ còn cảm giác thương cảm đối với Cách Tang Lan Độ.
Nàng ta xuất thân là một công chúa cao quý, cả đời lẽ ra nên sống trong nhung lụa. Ở tộc Cách Tang, nàng ta là công chúa được sủng ái nhất. Nàng ta muốn châu báu hay vật quý gì trên thế gian mà chẳng có. Nhưng nàng ta lại rơi vào biển tình thâm sâu này, nghiệt ngã hơn chính là nàng ta lại đối với Huyết Vũ Bán Nguyệt mang một tình cảm không nên tồn tại. Vậy nên cuộc đời nàng ta vốn dĩ nên tốt đẹp bỗng trở nên thê thảm rồi.
“Người hận ta sao?”
Cố Đông Ly hỏi, biểu cảm thê lương vô cùng. Cách Tang Lan Độ cười khổ, đáp: “Ta không hận ai cả. Ta chỉ buồn cho thiên mệnh của ta. Là ta lựa chọn yêu sai người, nên khổ đau ta cũng phải nhận.”
Cố Đông Ly cười. Hoá ra là vậy. Cách Tang Lan Độ nhìn rõ bản thân, nhìn rõ cục diện, cũng nhìn rõ tương lai của chính mình. Nàng ta cũng như nàng, đều là người đáng thương.
“Cố Đông Ly, có lẽ sau này ta sẽ chôn vùi bản thân mình trong chốn thâm cung lạnh lẽo này. Ta hy vọng, ngươi sẽ không giống như ta.”
Cố Đông Ly giật mình nhìn Cách Tang Lan Độ. Cách Tang Lan Độ chỉ cười rồi rời đi. Cố Đông Ly hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng ta.
Bốn ngày sau, lễ đăng quang rực rỡ của Huyết Vũ Bán Nguyệt cuối cùng cũng diễn ra. Hắn khoác lên long bào rực rỡ ánh vàng, khí chất vương giả toát ra mạnh mẽ, dáng vẻ uy nghiêm bước trên từng bậc thềm. Hắn bước lên trước điện Thanh Hoà, quay đầu nhìn xuống bá quan. Chúng quan thần đồng bộ quỳ rạp xuống, hô lên mấy tiếng vạn tuế.
Hắn mỉm cười. Trời xanh cũng đứng về phía hắn, tiếng kèn trống vang lên từng bừng, hắn đã thật sự nắm trong tay thiên hạ. Nhưng lòng hắn lại có một khoảng trống lớn không thể lấp đầy.
Hắn chẳng biết hắn còn muốn gì. Rõ ràng cả thiên hạ đều ở trong tay, nhưng tim hắn vẫn thiếu đi một hình bóng. Mà hình bóng này khiến cả thiên hạ cũng đều trở thành hư vô.
Hắn phẩy tay, thái giám đứng bên cạnh truyền lệnh gọi Hoàng hậu tiến vào. Cách Tang Lan Độ mặc lên người bộ xiêm y màu đỏ thêu hình phượng, đầu đội mũ phượng vàng, tao nhã tiến lên bên cạnh hắn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt đưa tay đỡ lấy tay Cách Tang Lan Độ, hắn đứng trước chúng quần thần tuyên bố lập Cách Tang Lan Độ làm hậu. Chúng quân thần ở dưới liền tung hô thiên tuế, cảnh tượng hoành tráng trước nay chưa từng có.
Cố Đông Ly ngồi bên Trần Lam Độ nghe tiếng kèn trống náo nhiệt bên ngoài, trong lòng lại có một cảm xúc không thể tả. Nàng nhìn qua Trần Lam Độ, y vẫn điềm nhiên một dáng vẻ không hề thay đổi.
Trần Lam Độ đột nhiên hỏi nàng: “Sau này nàng dự định thế nào?”
Cố Đông Ly cười, nàng còn có thể có dự định gì. Nàng cả đời này có chạy cũng chạy không thoát khỏi tay hắn, còn có thể có dự định gì sao?
“Có lẽ ta, sẽ dành nửa phần đời còn lại của mình ngắm nhìn bầu trời xanh kia. Bầu trời mà ta vĩnh viễn không có được.”
Trần Lam Độ cười khổ. Vận mệnh luôn thích trêu đùa con người. Tất cả bọn họ đấu tranh một đời, hao tâm khổ tứ một đời vẫn không thoát được cái gọi là vận mệnh.
Huyết Vũ Bán Nguyệt lúc này nắm tay một nử tử, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một nữ tử khác. Hắn đột nhiên hiểu ra, khoảng trống không thể lấp đầy của hắn chỉ vì một người. Hắn có được thiên hạ nhưng hắn lại không có được nàng.
Sau lễ đăng quang, yến tiệc diễn ra đến tận đêm. Cách Tang Lan Độ đã quay về cung chờ đợi. Nữ hầu hâm cho nàng ta một bình rượu ấm, nói rằng dù sao đây cũng là đêm tân hôn của nàng ta và Hoàng thượng. Cách Tang Lan Độ chỉ cười không đáp. Nàng làm sao có thể nói đây. Nàng thừa biết, đêm nay hắn sẽ không đến.
Huyết Vũ Bán Nguyệt sau khi kết thúc yến tiệc liền quay về cung Thương Uyên, cũng chính là cung mà hắn dành cho nàng. Cố Đông Ly ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ đột nhiên thấy hắn từ ngoài xông vào. Hôm nay là lễ đăng cơ, nàng tưởng hắn sẽ ở bên Cách Tang Lan Độ.
Huyết Vũ Bán Nguyệt lao đến chỗ nàng, ngay lập tức mùi rượu nồng xộc vào cánh mũi Cố Đông Ly. Cố Đông Ly vội đỡ lấy hắn, nàng cố gọi hắn: “Người say rồi? Tại sao người lại đến đây? Hoàng hậu thì sao, nàng ấy đang chờ người.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt ôm lấy Cố Đông Ly, hắn khàn giọng: “Hoàng hậu trong lòng ta chỉ có nàng.”
Rồi hắn nhấc bổng nàng lên, tiến về phía giường. Cố Đông Ly sợ hãi khi biết điều hắn sắp sửa làm. Vừa đặt nàng lên giường nàng đã liền có ý định bỏ chạy. Huyết Vũ Bán Nguyệt nhanh tay bắt lấy chân nàng, kéo nàng đè xuống thân. Hắn nhanh chóng cởi bỏ lớp xiêm y vướng víu trên người nàng, tận lực âu yếm nàng không ngừng. Cố Đông Ly có giãy cũng giãy không thoát. Hắn ôm trọn lấy nàng, giữ chặt nàng, nàng chỉ có thể bất lực chịu đựng.
Ở cung Tiêm Ngưng, cung nữ nhìn thấy Cách Tang Lan Độ mãi ngồi bên cửa chờ đợi mà Huyết Vũ Bán Nguyệt vẫn chưa đến liền lên tiếng bất bình thay chủ tử mình: “Hoàng thượng sao còn chưa đến, đã là canh mấy rồi chứ, còn không đến thì trời sáng mất.”
Cách Tang Lan Độ đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Nàng ta cười, lắc đầu quay người đi vào. Ngôn Tình Sắc
“Không cần đợi nữa, đêm nay Hoàng thượng sẽ không đến đâu.”
Bởi vì trong lòng người đã có người khác. Trái tim người ở cao quá, giống như vì sao kia có với thế nào cũng không với tới.