Phương Thần cũng nói cho mọi người nghe về chuyện cô đột nhiên biến mất khiến cho mọi người lo lắng một phen. Kể từ sau khi cô đột nhiên biến mất Phương Thần luôn ở bên cạnh của cô không rời cô nửa bước, vệ sĩ và mọi người cũng đã tăng cường túc trực, bảo vệ chăm sóc cho thân xác của cô hơn.
Đã ba ngày trôi qua, buổi trưa đã không còn im ắng khi tin tức tướng quân Ryder của nước L.E đã bị xe tông chết ngay tại chỗ khiến cho hoàng gia náo loạn một phen.
Hồn ma của Ryder vất vưởng khắp nơi đôi mắt thâm quầng, gương mặt trắng bệch, máu me dính hết cả người, anh đang đi ven bờ biển anh nhìn thấy Clara đang vui vẻ, nắm tay Phương Thần cùng nhau đi dạo trên biển. Ánh mắt của Ryder ngay lập tức thay đổi, ánh mắt rất đáng sợ, chớp nhoáng đã đứng trước mặt của cô khiến cho cô giật mình hoảng hốt.
"Ryder!!!" Clara vừa hét lên tên của anh ta thì bị anh ta bóp cổ hỏng cả chân khỏi mặt đất.
Phương Thần trợn mắt chỉ nhìn thấy cô đang lơ lửng trên không, cố gắng chống chọi với cái gì đó? Anh chỉ nghe được cô hét lên tên Ryder thì anh đã phần nào đoán được ai đã gây ra chuyện này với cô.
Phương Thần lo lắng muốn giúp cô nhưng lại không thấy được Ryder, anh không có cách nào giúp được. Bà Gemma xuất hiện kịp thời, phất tay thật mạnh về phía của Ryder khiến anh ta hất tung ra xa, buông Clara xuống, cô ngã xuống đất ho không ngừng.
Phương Thần nhanh chóng đỡ cô dậy, lo lắng ôm cô vào lòng Ryder biết mình không đối phó lại liền nhanh chóng biến mất, bà Gemma vội đi đến hỏi han cô:
"Cháu không sao chứ?"
Clara lắc đầu, cổ của cô rất đau Phương Thần đau lòng dìu cô đứng dậy:
"Để anh đưa em đi về nghỉ."
Ryder xuất hiện tại một nơi khác, hai tay anh siết chặt, phẫn nộ, nghiến răng:
"Clara Stephen! Tôi nhất định sẽ khiến cô chết cùng với tôi."
Đưa cô về biệt thự mới mua của anh, Phương Thần luôn chăm sóc cho cô một bước không rời. "Ting...Ting..." Tiếng chuông cửa reo lên không ngừng, trong biệt thự lại không có ai, anh bước nhanh đi ra mở cổng vừa nhìn thấy người đứng trước cổng, sắc mặt của anh ngay lập tức thay đổi, lạnh nhạt hỏi:
"Anh đến đây làm gì? Chẳng phải anh đang ở thành phố S sao?"
Người đứng trước cổng không ai khác chính là Âu Dương Dật Huân, Âu Dương Dật Huân cũng không thể hiện một chút cảm xúc gì với anh:
"Lúc trưa, tôi được bà cố báo mộng muốn tôi đến đây ngay lập tức nói là Tiểu Vân đang gặp nguy hiểm muốn tôi và anh cùng nhau bảo vệ cô ấy."
Phương Thần cau mày, lạnh lùng:"Không cần! Tôi bảo vệ cô ấy được rồi không cần đến anh."
Âu Dương Dật Huân lớn tiếng nói với anh:"Anh có chắc là anh có thể bảo vệ cô ấy an toàn không? Anh nên nhớ anh chỉ có thể nhìn thấy được duy nhất Tiểu Vân thôi những hồn ma khác anh không hề nhìn thấy. Còn tôi thì khác tôi có thể nhìn thấy tất cả hồn ma không riêng gì Tiểu Vân."
Những lời nói này Phương Thần cảm thấy Âu Dương Dật Huân nói rất đúng, anh mở cổng cho Âu Dương Dật Huân đi vào, dẫn Âu Dương Dật Huân lên phòng, Phương Thần lạnh nhạt, nói ra những điều mà Âu Dương Dật Huân không được phạm phải xem như điều ấy là cấm kỵ:
"Tôi nói cho anh biết trước anh có thể bảo vệ cô ấy nhưng tuyệt đối không được đến gần cô ấy khi không cần thiết, không được tùy tiện vào phòng của cô ấy khi không được cho phép, cũng không được chạm vào người của cô ấy, không được có những hành động thân mật với cô ấy nếu không anh đừng trách tôi không khách sáo."
Âu Dương Dật Huân nhướng nhướng mày, cười như không:
"Được! Tôi sẽ không làm gì quá phận đâu."