Thân phận nhị tiểu thư nhà họ Thẩm, dù một chút cô cũng không thèm khát, nếu như có thể, cô tình nguyện vẫn cứ trôi qua như vậy, nhưng… việc đời luôn khó có thể dự liệu.
“Chân Chân, cậu không sao chứ?” Tiết Giai Ny lo lắng kéo tay bạn tốt, cô biết cô ấy không thích cái gọi là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm, càng hiểu tâm tình mâu thuẫn trong lòng cô ấy, không khỏi hơi bận tâm.
“Không có việc gì, có nhiều thứ nếu như đã tồn tại, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận, coi như hôm nay ông ấy không nói, thì một ngày nào đó cũng sẽ bị người biết, đến lúc đó không chừng lại gây ra sóng to gió lớn hơn bây giờ, thay vì như vậy không bằng hôm nay mở hết mọi chuyện ra, có lẽ là chuyện tốt.” Lương Chân Chân mím môi cười nhạt, cô tức giận ư? Có gì đáng giá mà tức giận? Ông ấy đúng là cha ruột của mình, ông nói những lời ấy cũng là sự thật, tiếp xúc với ông ấy ba năm gần đây, bằng trái tim mà nói, ông ấy thật lòng đối xử tốt với mình, cũng im lặng âm thầm giúp đỡ mình và mẹ Diệp.
Nói không cảm động tuyệt đối là giả, sâu trong đáy lòng cô sao lại không khát khao tình thương của cha, nhưng sự thật luôn kém quá xa mơ ước, sẽ có rất nhiều xiềng xích trói buộc chúng ta, để cho chúng ta không cách nào dũng cảm bước ra. Thân phận nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm chỉ là danh hiệu hư ảo với nàng mà thôi, nếu như có thể lựa chọn, cô tình nguyện cha của mình là người rất bình thường.
“Mặc dù Thẩm Quân Nhã rất đáng ghét, nhưng ba cậu vẫn rất tốt, trong công việc có danh tiếng, cũng tốt với cậu, không giống như người chỉ có bản lĩnh bên ngoài, ông ấy có thể nói ra trước mặt mọi người nói lên ông ấy là người đàn ông có thể đảm trách, bình tĩnh với các vấn đề của phóng viên, tiến lùi có mức độ, thà bị lật nghiêng hình tượng của mình cũng muốn nói ra sự thật, phần dũng khí này, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được. Quay đầu lại nói tới người kia nhà cậu, quả thật là nhất minh kinh nhân! Xem ra anh ta quyết tâm muốn đưa cậu về nhà rồi, nói vào Microphone tuyên bố với thế giới cậu là bà xã mà anh ấy nhận định trong lòng, cậu còn chạy thoát?” Tiết Giai Ny cười hì hì trêu ghẹo, thấy bạn tốt hạnh phúc, cô thật lòng vui vẻ cho cô ấy.
(*) Nhất minh kinh nhân: hành động và lời nói khiến người khác kinh ngạc.
“Giai Ny, cậu rất biết trêu chọc người ta.” Trên mặt Lương Chân Chân nổi lên đỏ ửng khả nghi, xấu hổ liếc nhìn bạn tốt, ánh mắt không tự chủ dời đến một người khác trong màn hình, người đàn ông với vẻ tuấn tú phong độ, khi giơ tay cũng lộ ra khí phách vương giả, khiến cho người ta thán phục.
“Ái chà! Nhìn ánh mắt của cậu xem, nhìn thẳng vào anh ta, xuân tình dập dờn!” Tiết Giai Ny nháy mắt ra hiệu trêu chọc cô.
Hai gò má của Lương Chân Chân đỏ bừng, “Giai Ny! Tớ đâu có…”
“Được rồi được rồi! Biết da mặt cậu mỏng, biểu hiện hôm nay của hai người đàn ông này đều không tệ, đáng giá thêm điểm!” Trên mặt Tiết Giai Ny tràn đầy nụ cười vui vẻ.
“Đi, đi quán cà phê.” Lương Chân Chân vội vàng kéo tay Giai Ny đi ra ngoài, không vui buổi sáng đều bị cuốn đi rồi, chỉ còn lại ngoài ngọt ngào vẫn chính là ngọt ngào, trong lòng tràn ngập hạnh phúc mênh mông.
“Cô gái nhỏ thẹn thùng.” Hai người vừa đi vừa cười đùa ra khỏi trung tâm thương mại, đi tới quán cà phê.
Dọc đường đi, đột nhiên Tiết Giai Ny nhớ tới điều gì, “Chân Chân, cậu và thị trưởng Quý, còn liên lạc nhiều không?”
“Thỉnh thoảng liên lạc, sao vậy?” Lương Chân Chân không hiểu sao đột nhiên Giai Ny lại hỏi tới vấn đề này, hơi buồn bực.
“Ngốc nghếch! Người sáng suốt cũng nhìn ra anh ấy thích cậu, chắc chắn anh ấy cũng nhìn thấy buổi họp báo vừa rồi, không chừng người ta đang ở đâu đó mà đau lòng đấy!”
“Tớ cũng cảm thấy anh ấy có tình cảm khác thường với tớ, cho nên gần đây vẫn một mực tránh né anh ấy, Quý đại ca là người tốt, nhất định sẽ gặp một nữ sinh tốt hơn tớ.” Lương Chân Chân mấp máy môi, cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể cảm thấy Quý đại ca đối xử khác thường với cô, cho dù là ba năm trước đây hay bây giờ, anh đều nghĩa vô phản cố * trợ giúp mình, không cần bất kỳ báo đáp gì, là mình thiếu anh quá nhiều.
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
“Ôi… Nếu tớ nói, trừ Diệp Thành Huân là đóa đào hoa thối, hai đóa đào hoa khác đều là nhân trung chi long * số một số hai, rất khó được đó!” Tiết Giai Ny xúc động thở dài.
(*) nhân trung chi long: rồng trong biển người.
“Giai Ny, tớ muốn tìm một cơ hội mời Quý đại ca ăn cơm, tiện thể hàn huyên với anh ấy một chút.”
Tiết Giai Ny chống cằm suy nghĩ, “Cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn, để cậu nói rõ tâm tư của mình với anh ấy, dù sao cũng tốt hơn là để anh ấy đơn phương chờ đợi.
Suốt buổi chiều, hai người ngồi trong quán cà phê nói chuyện tình cảm và cuộc sống, tâm sự suy nghĩ trong lòng, vốn không để ý tới bên ngoài đang thảo luận hò hét ầm ĩ và suy đoán, thời gian trôi đi từ lúc nào không hay biết. Nhưng Lương Chân Chân biết, sau ngày hôm nay, cô liền hoàn toàn nổi danh, không khỏi thở dài trong lòng, nói thật, cô không thích cảm giác đó, đi tới đâu cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, xoi mói, một chút tự do cũng không có. Cô có thể tưởng tượng được giờ phút này đồng nghiệp trong đài đang làm gì, nơi đó là cái nôi bát quái, rất nhức đầu!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cô đoán không nhầm, sau khi họp báo, trong đài truyền hình giống như nổ tung, cả đám đều tập trung lại một chỗ ghé tai bàn luận, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
“Cô bóp tay tôi nhanh một chút, xem có phải tôi đang nằm mơ không, tin tức vừa rồi nhất định không phải là thật!” Nữ sinh Giáp kéo tay nữ sinh Ất để cô ta bấm mình, đau đến mức cô ta thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
“Thôi đi! Mở họp báo còn có thể là giả? Chính miệng Đằng thiếu nói rồi, Lương Chân Chân là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu cả đời, là bà xã trong lòng anh ấy, ánh mắt cùng giọng nói ấy có chỗ nào là giả?” Nữ sinh Ất hừ lạnh.
“Ôi! Các cô nói xem, tại sao Lương Chân Chân lại có điều kiện hậu hĩnh như vậy? Không chỉ được Đằng thiếu yêu thương thổ lộ, lại còn là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm, tin tức này cũng quá mạnh mẽ đi! Đến bây giờ tôi vẫn rơi vào sương mù không tiêu hóa được, thì ra bầu trời thật sự rớt bánh xuống! Sao chuyện tốt như vậy không rơi xuống trên đầu tôi chứ?” Nữ sinh Bính rất căm phẫn.
“Khoan hãy nói, bình thường cô ấy dấu đủ sâu, một chút ý tứ cũng không lộ ra, coi chúng ta là lũ ngu mà đùa giỡn, không trách được tổng biên tập coi trọng cô ấy như vậy, bối cảnh cũng quá sâu!” Mắt nữ sinh Đinh lộ vẻ hung ác.
…
Hoắc Đình Hương ngồi một bên nghe các cô ấy tranh luận ầm ĩ, quả đấm nắm thật chặt, trong hai mắt bắn ra ánh sáng ác độc, Lương Chân Chân, thì ra mày không phải là con gái của kẻ nghèo hèn, là là thiên kim nhà quyền thế, uổng công trước kia mày giả bộ trước mặt chúng tao, thật nham hiểm đáng ghét! Còn luôn miệng nói không có quan hệ gì với anh ấy, mày cố ý coi chúng tao như khỉ mà đùa giỡn sao?
Quả đấm của cô càng nắm chặt, móng tay cắm sâu vào trong thịt, nhưng cô không cảm thấy đau, từng tầng oán hận trong lòng chồng chất, mãnh liệt mà mênh mông, cô cảm thấy trời cao quá bất công, tại sao có người nghèo khổ cả đời? Mà có người giàu có cả đời từ nhỏ?
Lâm Tịnh khẽ nhếch hàm ở đó ngẩn người, thần trí của cô vẫn chưa trở lại, buổi trưa nay đã khiến cho cô khiếp sợ quá nhiều! Phải nói là một ngày, từ tạp chí buổi sáng đến hai buổi họp báo lúc chiều, thật sự là “Vui mừng” liên tiếp, cô không thể không nói, Lương Chân Chân hoàn toàn xứng đáng là nữ chính của các vụ xì căng đan trong đài của bọn họ, kể từ khi cô ấy đến, danh tiếng dần dần lấn át Trình Hiểu Nhàn – biên tập viên kênh giải trí. Cô mơ hồ nhớ rõ cô ấy đúng là người an phận, nhưng vì sao lại biến thành như thế này?
“Tiểu Tịnh, cô có cảm giác bị lừa gạt không?” Hoắc Đình Hương đột nhiên xông ra từ phía sau cô, cầm ghế ngồi bên cạnh cô.
“Lừa gạt cái gì?” Tâm tư Lâm Tịnh tương đối đơn thuần.
“Còn nhớ khoảng thời gian cô và Lương Chân Chân mới tới không? Quan hệ ba người chúng ta rất tốt, nhưng dần dần, cô ta che giấu chúng ta quá nhiều chuyện, mỗi lần hẹn đi chơi đều lấy lý do qua loa từ chối chúng ta, cô cảm thấy đây là chuyện mà bạn bè nên làm sao?” Hoắc Đình Hương cố ý khích bác ly gián.
“Đình Hương, Chân Chân không có nghĩa vụ nói toàn bộ cuộc sống riêng tư của cô ấy cho chúng ta biết, sau khi tan việc đều tự do, cô ấy muốn làm gì cũng không cần xin phép tôi, bạn bè vừa là một nhóm nhưng cũng là riêng lẻ.”
“Tôi thấy cô bị rót mật rồi! Không chừng ngày nào đó người ta bán đứng cô, cô vẫn còn kiếm tiền thay người ta! Cô cũng không thể tưởng tượng hai người đồng thời đến đài thực tập, nhưng dường như người ta thăng tiến nhanh lắm, đừng nói rằng năng lực của cô không bằng cô ta! Đều là sinh viên mới tốt nghiệp, dù kiến thức lý luận tốt, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế, lãnh đạo để cho cô ấy một mình phỏng vấn Đằng thiếu, trừ quan hệ bám váy đàn bà cô còn có thể cho là gì?” Hoắc Đình Hương vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh rũ mi mắt không nói gì, sao cô lại không hiểu những đạo lý này, nhưng ghen tỵ có thể thay đổi được gì? Sẽ chỉ làm lòng người ta càng thêm hẹp hòi mà thôi, huống chi trên người Lương Chân Chân không có dáng vẻ ngang ngược càn rỡ, đáy lòng cô ấy lương thiện, khéo hiểu lòng người, lúc mình bị bệnh hay tâm tình không vui cũng sẽ quan tâm mình, để cho mình cảm thấy rất ấm áp.
“Tiểu Nhu, cô đừng bị một chút ân huệ ngày thường của cô ta lừa gạt, cô ta không chỉ có tâm kế, hơn nữa còn hiểu thu mua lòng người, nếu như cô ta thật sự tốt như trong tưởng tượng của cô, sao lại có nhiều người ghét cô ta như vậy.” Hoắc Đình Hương tận tình khuyên bảo.