Mà anh không biết rằng giờ phút này người nào đó đang thầm mắng anh trong lòng, vận dụng hết tất cả từ ngữ mà mình biết để mắng chửi người, chỉ thiếu chút nữa ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn trên mặt đất nguyền rủa anh.
Nửa giờ sau, Đằng Cận Tư nằm không yên, lật người, lấy điện thoại di động ra nhìn, không có một chút động tĩnh!
Trong lòng khó tránh khỏi có chút gấp gáp, hơn nửa đêm, sao còn chưa xong?
Mở lịch sử cuộc gọi ra, chuẩn bị nhấn xuống phím call, chợt nhịn lại, anh không thể biểu hiện nóng nảy như những thằng nhóc mới biết yêu lần đầu, vì thế anh kiên nhẫn chờ nửa giờ nữa.
Đến lúc đó, anh sẽ bất chấp tất cả, nai con phải trở về với anh.
*****
Tại nhà họ Diệp.
Lương Chân Chân tắm xong mặc một cái áo ngủ hellokitty rộng thùng thình lặng lẽ bò lên giường, yên lặng nằm xuống bên cạnh mẹ Diệp, cô biết nhất định mẹ vẫn chưa ngủ, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện của anh trai.
Nếu như tối nay ác ma đồng ý cho mình ở nhà, như vậy thì cô có thể tâm sự với mẹ Diệp rồi, nhưng bây giờ cô không dám mở miệng, ngộ nhỡ khơi lên chuyện đau lòng của mẹ Diệp, thì không biết sẽ thế nào.
Đoán chừng cả đêm cũng tán gẫu không xong, mặc dù như vậy có thể đạt tới hiệu quả cô muốn, tính tình đáng ghét của ác ma, trên căn bản cô cũng hiểu, đó là thần thánh không thể xâm phạm, hơn nữa anh ghét nhất chính là bị mình cãi lại mệnh lệnh của anh, hậu quả thường thường là hành Nhớ tới buổi trưa mình còn ngây ngốc hỏi anh, kết quả gặp phải anh không them nhìn tới, loại cảnh giác đó thật là bi thương đến tận đáy lòng, cũng làm cho cô hoàn toàn hiểu mình cần phải sắm vai nhân vật gì. Khéo léo, nghe lời, lúc nào gọi thì đến như một con rối.
Khóe miệng dâng lên một nụ cười khổ sở, nhắm mắt lại, từ từ ngủ.
Mới vừa ngủ thiếp đi một lát, điện thoại di dộng vang lên tiếng tin nhắn, cô lập tức giật mình tỉnh dậy, lấy điện thoại di dộng ra nhìn: tin nhắn của ác ma? Anh vậy mà cũng gửi tin nhắn sao? Đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy.
thật ra thì, trước kia Đằng Cận Tư đúng là chưa từng nhắn tin, chỉ do mới vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, soạn nửa ngày mới xong ra một chữ, thiếu chút nữa làm anh tức tới vứt điện thoại di động.
Mở ra: Địa chỉ.
Hai chữ ngắn gọn đến không thể ngắn hơn được nữa, đủ để thể hiện ra một tên đàn ông bá đạo.
Ngón tay nhẹ nhàng ấn phím ra một hàng chữ. (mẹ Diệp vẫn chưa ngủ, đợi thêm lát nữa.)
một lát sau bên kia mới trả lời tới: Tôi thấy em đang cố ý kéo dài thời gian!
(Nào có, thật sự mẹ Diệp vẫn chưa ngủ.)
Hừ! tôi chính là muốn kéo dài thời gian! Ác ma khốn kiếp! Lương Chân Chân thở phì phò mắng. không thể phản kháng anh ở ngoài mặt, cũng chỉ có thể trút hết cơn giận ở trong lòng, nguyền rủa anh!
Mười phút!
Đầu ngón tay của Đằng Cận Tư nhúc nhích, chờ đợi them nữa thì trời đã gần sáng!
Dường như Lương Chân Chân có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bực tức của ác ma, theo phản xạ cô rụt vai xuống, nằm yên bất động bên cạnh mẹ Diệp, vệt nước mắt trên mặt mẹ vẫn còn, hô hấp của mẹ cũng đã điều đặn.
Chắc là mẹ đã ngủ thiếp đi, gửi địa chỉ qua cho anh ta, lẳng lặng nằm them một chút, đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều, cô liền chuẩn bị đứng dậy, rón rén ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa thay đồ, xuống lầu.
Mới vừa xuống cầu thang, Lương Chân Chân đã nhìn thấy một chiếc xe Land Rover màu đen từ xa đang điên cuồng chạy tới, như mang theo tràn đầy tức giận, cuối cùng vuawngx vàng dừng ở bên cạnh cô.
Tên ác ma này đúng là xa xỉ qua độ! Mỗi ngày đều đổi mấy chiếc xe nổi tiếng, đúng là khiến người khác ước ao ghe tị.
“Lên x.” Đôi mắt lạnh thấu xương của Đằng Cận Tư liếc cô một cái, hơn nữa đêm, cư nhiên ăn mặc mát mẻ như vậy! cánh tay và chân dài trắng nõn cứ để lộ ra bên ngoài như vậy?
“Ừm…” Lương Chân Chân đáp lời một tiếng, tự động bỏ qua ánh mắt như dao găm của ác ma, một trước một sao, giữ vững vàng khoảng cách thích hợp, tránh xảy ra tình huống nguy hiểm.
Nhưng suy nghĩ của cô còn qua ngây thơ, tay vừa đụng đến cửa xe liền bị gọi lại “Ngồi ghế trước.”
Được rồi, cô chính là con cừu nhỏ, vĩnh viễn cũng không đấu lại sói xám lớn, chỉ có thể cúi đầu trước uy quyền của ác ma, cô chỉ coa thể chấp nhận điều ước bất bình đẳng, cắt đất bồi thường tiền.
Đằng Cận Tư suy nghĩ nhìn nai con bất đắt dĩ ngồi vào ghế trước, trong lòng anh cũng không vui, đưa tay kéo cô lại, tách chân của cô ra, để cho cô dang chân ngồi ở trên người mình, một tay đè lại cái ót của cô, một tay vững vàng khóa chặt eo cô, nhìn cô khoảng cách gần.
“Đừng mà, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Lương Chân Chân không tuân theo giùng giằng muốn đi xuống, mặc dù bây giờ đã hơn nửa đêm, nhưng sẽ khó tránh khỏi sẽ có hai người quen đi qua đây, đến lúc đó nếu như bị người nào nhìn thấy cô ngồi trên một chiếc Land Rover trên một triệu tư thế khiếm nhã như thế, vậy thì cô vĩnh viễn đừng hòng nghĩ đến chuyện ngẩn đầu lên.
Tình nhân, tiểu tam… nhất định vô số từ ngữ chửi rủa sẽ giống như sóng biển phun trào mà đến, đến lúc đó cô mẹ Diệp cũng chỉ có thể rời đi, nếu không lời đồn đãi sẽ giết chết người.
“Tối nay em cũng ăn mặc như vậy đi đến Diệp Thành Huân kia sao? Đằng Cận Tư không để ý tới sự giãy giụa của cô, tròng mắt đen phóng lửa hỏi, trong âm thanh mơ hồ mang theo chút tức giận.
“không có, đây là sau khi tôi tắm rồi mới thay.” Lương Chân Chân rất vô tội liếc nhìn mình, cô mặc như vậy thì có làm phiền gì tới mắt của ác ma đây? Vào mùa he trên đường lớn. không phải cô gái nào cũng vậy sao? Mùa hè phải ăn mặc mát mẻ chứ sao?
Nghe cô trả lời thế, trong lòng Đằng Cận Tư thoải mái một chút, ngay sau đó lại suy nghĩ đến cái gì, ngón tay vuốt ve hốc mắt của cô, giọng nói lạnh nhạt đến khiến người nghe không ra anh đang vui hay giận, “không có khóc chứ?”
“Dĩ nhiên không có.”
Lương Chân Chân lắc đầu.
Dường như cô hiểu, mỗi lần chỉ cần cô gặp mặt anh trai, ác ma sẽ trở nên lạ thường, hơn nữa còn hỏi một số chuyện kia lạ, giống như … ghen?
Nghĩ lại, không thể nào, chỉ do ham muốn chiếm đoạt của anh quá mạnh mẽ thôi.