Thậm chí giờ phút này cô còn đứng chung rồi lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông khác, cậu chủ có thể không tức giận sao?
" Này! Anh tránh ra chút !"
Lương Chân Chân bất mãn cong môi trừng mắt về phía người đàn ông ước chừng 1m8 ngăn ở trước mặt cô, ánh mắt không cẩn thận liền liếc thấy một bóng đen, không khí lạnh lẽo của sự thù địch tựa như một luồng khí mạnh mẽ mãnh liệt tấn công tới đây, bao phủ cô ở trong đó, lạnh đến cả người cô phát run.
Trong chớp mắt, toàn thân của cô liền tỉnh rượu, giống như có dòng nước đổ từ đầu xuống người cô , trong lòng lạnh thấu tim.
Ác ma, anh ta thật sự xuất hiện!
Lúc này đây? Không phải anh ta nên ở trên giường vận động với người phụ nữ khác sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện ở đây? Một loạt nghi vấn xuất hiện trong đầu cô, nhưng không còn thời gian để cô suy nghĩ, vẫn nên tranh thủ thời gian trốn đi!
" Tôi. . . . . . Đau bụng, đi toilet, anh . . . . . Đừng qua đây!"
Lương Chân Chân ôm bụng, trên trán cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sao cô lại xui xẻo như vậy! Cư nhiên bị ác ma bắt tại trận chỗ này, đều do cái tên đàn ông chết tiệt kia! Hại chết cô rồi!
Cố Tử Khiêm nhìn thấy khuôn mặt của cô đột nhiên trở nên nhợt nhạt, dáng vẻ ôm bụng không giống như giả vờ, anh liền lo lắng hỏi : "Nghiêm trọng không? Có cần. . . . . ."
Lời của anh còn chưa nói hết liền bị Lương Chân Chân cắt đứt.
"Không cần!"
Cô ôm bụng của mình và sau đó bỏ chạy, để lại một cái nhìn ngạc nhiên của một người nào đó, vẻ mặt như là đưa đám, chán nản nhìn chằm chằm về phía bóng lưng nhỏ nhắn, trong lòng có một loại tâm tình rất phức tạp không nói lên lời. Thôi, người ta cũng đã từ chối tới thế này rồi, cũng không thể *mặt dày mày dạn đi theo vào toilet nữa.
* mặt dày mày dạn : mặt trơ trẽn của kẻ không còn biết ngượng là gì
Sau đó xoay người đi về phía phòng bao, vẻ mặt anh sa sút, bước chân lảo đảo, lời tỏ tình lần đầu tiên đã thất bại, thực sự anh bị rất nhiều đả kích.
Vô tình thoáng nhìn thấy một người đàn ông lạnh như núi băng đứng trước mặt mình, rõ ràng có gương mặt tuấn mỹ như thế, trên người lại lộ ra luồng khí tàn độc như tới từ địa ngục, bỗng nhiên anh rùng mình một cái, ở trước mặt người đó thì mình như một con kiến nhỏ bé, chỉ có thể ngước lên nhìn và tôn vinh thân phận anh ta như là **vương giả.
** vương giả : cảnh phong lưu của vua và các gia đình quý tộc_cuộc sống vương giả
Đằng CậnTư lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn anh chàng nam sinh trẻ trung đó, trong lòng hừ lạnh nói: thích mẫu người này sao? Ánh mắt thật sự là quá kém!
Cố Tử Khiêm bị ánh mắt lạnh lùng như lăng trì của anh nhìn đến hoảng sợ, chỉ muốn vội vàng chạy trốn, bước chân hốt hoảng trốn vào phòng bao, người đàn ông này thật sự là quá nguy hiểm !
*****
Lương Chân Chân chạy vào trong phòng rửa tay cũng không dám đi ra ngoài, chỉ sợ nơi này là chỗ tránh nạn duy nhất của cô rồi, dù ác ma đáng ghét thế nào cũng sẽ không xông vào toilet nữ chứ?
Cô tựa vào trên mặt tường lạnh như băng, đôi tay ôm lấy trái tim nhảy loạn "Đông đông đông", một hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại được, dựa vào trí nhớ ít ỏi khi say rượu, khi cô tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của ác ma thì trong nháy mắt cô đã chạy trốn không còn bóng dáng
Nếu biết sẽ gặp phải anh ở nơi này, cho dù nói sao cô cũng sẽ bất chấp không chạy ra khỏi phòng bao, than ôi. . . . . . Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận nhé ( Đi sai một bước hối hận cả đời )! Trong lòng cô thầm cầu nguyện cho anh nhanh chóng rời đi.
Cũng vì truyện lần trước của anh trai đã gây cho cô bóng ma quá mức nghiêm trọng, khiến cô căn bản không có biện pháp bình tĩnh trở lại, hơn nữa cô đã cảm nhận được tham muốn giữ lấy của ác ma hết sức mãnh liệt, quá kinh khủng !
A di đà Phật! Làm ơn có điện thoại của người quan trọng nào đó gọi khiến anh ta phải đi nhanh lên đi!
Những lời cầu nguyện của cô chắc chắn sẽ không trở thành sự thật, cô không biết rằng tại thời điểm này bên ngoài phòng vệ sinh nữ : "Nam Cung, đuổi hết lao công ra bên ngoài, mặt khác, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào làm phiền."
Đằng Cận Tư mắt liếc nhìn dòng chữ "nhà vệ sinh nữ", trong đầu bỗng nhiên nhớ tới nhân vật nổi tiếng kia ở Newyork, chậm rãi nhớ lại khi hai người kia đi vào toilet. Khóe miệng chợt gợi lên một nụ cười tà ác, chỉ là đúng lúc, anh cũng muốn tự trải nghiệm cảm giác khi gần gũi bên trong nhà vệ sinh
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay."
Trong lòng Nam Cung Thần cả kinh: ý tưởng của cậu chủ quả nhiên rất avant-garde ( đoàn quân tiên phong ), khụ. . . . . .
Lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của người phụ trách tầng mười lăm, để cho anh ta nghĩ biện pháp đuổi hết người bên trong nhà vệ sinh ra ngoài, đồng thời treo lên biển báo "Đang sửa chữa ", cấm bất kỳ ai tới gần, hơn nữa còn phải làm việc này một cách hợp tình hợp lý, không khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu.
Mặt người phụ trách lộ vẻ khó xử, nhưng trợ lý tổng giám đốc tự mình gọi điện thoại tới đây, dù làm khó hơn nữa anh ta cũng phải nghĩ kế vẹn toàn, nếu không anh ta cũng chỉ có thể thu dọn chăn nệm mà rời đi
*****
Trốn ở trong toilet Lương Chân Chân cảnh giác cao độ nghe âm thanh bên ngoài, không tới mười phút, tiếng người huyên náo trong phòng rửa tay chợt trở nên yên tĩnh, nhưng căn bản là chẳng thấy ai đi vào nữa trừ âm thanh của tiếng bước chân, để cho cô cảm thấy rất là kỳ quái.
" Thật xin lỗi, trong toilet này đang sửa chữa, phiền cô đi cái toilet khác, chính là góc bên phải, cám ơn hợp tác."
Thỉnh thoảng bên ngoài truyền tới giọng nam trong sáng để cho trái tim cô hết sức co lại. Trời ạ! Đây không phải là ác ma đang giở trò quỷ sao! Anh ta biết mình không dám đi ra ngoài, liền đuổi hết toàn bộ người bên trong này ra, sau đó ——
Quả nhiên là nhân vật lớn có quyền thế ! Trên đời này chỉ sợ có mình anh ta mới làm được!
Sau đó hai phút….
"Đi ra!"
Chợt giọng nói quen thuộc lại lạnh lẽo vang lên, khiến cho không khí bốn phía yên tĩnh phủ lên một tầng lạnh lẽo.
Lương Chân Chân chần chờ hai giây, và cuối cùng vẫn thỏa hiệp với cái ác, ác ma nhìn qua rất tức giận, ở giờ phút quan trọng này cô không thể khiêu chiến với anh. Kinh nghiệm trước đây đã nói cho cô biết như vậy, điều này sẽ chỉ làm cho kết quả của cô càng bi thảm hơn.
Cửa "Két" một tiếng mở ra, một thân hình nhỏ bé trong chiếc váy màu trắng từ bên trong đi ra, hai gò má bởi vì uống rượu sake mà ửng hồng, giống như hoa anh đào màu hồng nở vào tháng tư, đầy mê hoặc quyến rũ.
Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ cô xinh đẹp quyến rũ như thế, trong lòng hờn giận, cảnh đẹp như vậy chỉ một người có thể thưởng thức là anh, những người khác không có tư cách tiếp cận!
"Coi lời của tôi như là gió thoảng bên tai? Hử?"
Anh tiến lên một bước nắm lấy chiếc cằm thon gầy của Lương Chân Chân.
Trong tròng mắt đen sâu thẳm xen lẫn mưa to gió lớn hòa với điềm bão dữ dội trước khi tiến đến
"Không có. . . . . . Không có, tôi không biết người đàn ông kia, thật, thật sự là không biết."
Lương Chân Chân sợ tới mức vội vàng lắc đầu, cằm bị anh ghìm chặt đau quá, giờ phút này chính mình giống như là một nụ hoa sinh trưởng ở trên vách núi cao, sống đơn độc trong gió.
" Anh ta thích em?"
Đằng Cận Tư cũng không vì phủ nhận của cô mà cảm thấy cao hứng, ngược lại âm trầm hỏi, mây đen che mờ khuôn mặt tuấn tú.
" Tôi không thích anh ta!"
Giọng nói có chút uất ức và tức giận đột nhiên vang lên. Hình như trong đôi mắt Lương Chân Chân có hơi nước dâng lên, người ta thích cô không phải là lỗi của cô! Tại sao ác ma cứ đổ hết lỗi cho cô vậy!
"Tôi nói phải giữ một khoảng cách với người đàn ông khác!"
Từng từ bật ra khỏi miệng Đằng Cận Tư, sắc mặt anh nặng nề.
Anh mới không thèm quan tâm đến oan ức của cô, nếu cô không đi trêu chọc người đàn ông chết tiệt kia! Không nên nhiều chuyện như vậy! Cho nên nói, xét đến cùng vẫn là của lỗi của cô!
" Anh hung dữ cái gì! Đừng có dùng ánh mắt như dao găm đóng băng mọi người kia mà nhìn tôi! Tôi cũng không phải cố ý muốn gặp người đàn ông này. Sinh nhật của bạn tôi, mọi người ngồi một chỗ ăn cơm, chẳng lẽ anh muốn tôi bưng bát chạy sang chỗ khác ngồi sao? Đi karaoke tôi cũng không thể đòi hỏi bao một phòng riêng biệt mà! Nếu làm như vậy khẳng định người khác sẽ cảm thấy đầu óc tôi không bình thường hoặc là bị cái bệnh truyền nhiễm gì."
Đôi môi của Lương Chân Chân ủy khuất lên án, cô hoàn toàn không đếm xỉa đến anh, dù sao cũng là bị trừng phạt, cũng không sợ bị trừng phạt hung bạo nhiều hơn!
Hơn nữa vốn không phải là lỗi của cô! Rõ ràng chính là tham muốn chiếm giữ của ác ma quá mạnh, anh xem cô coi như một con búp bê mà đòi hỏi vô lý.
Sắc mặt của Đằng Cận Tư đen lại xanh, xanh lại đen, trong tròng mắt đen lóe ra một sự tức giận không cách nào kìm nén được. Cô nhóc đáng chết! Cô thực sự dám than phiền lộn xộn như vậy?
Viện cớ! Tất cả đều là viện cớ! Không nghe lời còn tìm nhiều cớ như vậy!
"Câm miệng!"
Vẻ mặt anh đóng băng vô cùng âm u, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô, một giây kế tiếp dường như sẽ đem cô xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng hôm nay tính bướng bỉnh của Lương Chân Chân cũng nổi lên, hơn nữa rượu cồn xui khiến, lá gan lớn hơn rất nhiều so với bình thường. Cô nghĩ tới dù sao mình cũng đã rất thê thảm rồi, sao không đem bất mãn trong lòng của mình một lần nói hết ra, cùng lắm là chết thôi.
" Không! Tôi phải nói, cái tên khốn kiếp Đại Ác Ma, chỉ biết khi dễ tôi, áp bức tôi, động một chút là vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, không cho phép tôi làm cái này, không cho phép tôi làm cái kia. Cái gì cũng chỉ có thể theo yêu cầu của anh, tôi không phải là không có tình cảm và suy nghĩ như con búp bê bù nhìn. Anh có nghĩ qua cảm nhận của tôi sao? Anh có coi tôi như con người sao? Còn nữa, mỗi khi anh yêu cầu tôi giữ khoảng cách với những nam sinh khác, chẳng lẽ tôi chỉ có thể bị anh đùa bỡn sau đó vứt bỏ cô đơn tới già sao? Hu..hu . . . . Sao anh không xem lại bản thân mình, oanh oanh yến yến một đống lớn bên cạnh."
Âm thanh do lúc bắt đầu kích động oán giận, rồi sau đó uất ức nghẹn ngào, nhất là câu nói sau cùng, cơ hồ là nhỏ bé yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Lương Chân Chân gắt gao cắn môi, nước mắt chua xót tràn đầy trong con ngươi đen nhánh như bảo thạch, nhưng cô chính là cứng đầu chịu đựng không để cho bọn chúng rơi xuống .
"Em!"
Đằng Cận Tư lúc này giống như là một con sư tử hung hãn hừng hực lửa giận, lỗ chân lông cả người đều đang tức giận ngất trời, cánh tay không tự chủ nâng lên.