Lục Minh vô thức muốn đưa tay kéo cô ta lại nhưng lại thấy mình không có tư cách giữ cô ta lại. Cho dù có giữ được người lại, anh ta cũng có thể nói gì đây.
Vân Thư thấy Lục Minh luyến tiếc không muốn nói, trong lòng vốn còn có chút đắc ý nhưng trong nháy mắt đã bị cơn tức giận chiếm hết. Cô ta định mở miệng trách móc Lục Minh thì đột nhiên nhìn thấy Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đang đứng trong đám đông, dường như còn đang chế giễu cô ta.
Xấu hổ, tức giận, đố kỵ, oán hận và vô số năng lượng tiêu cực tràn vào đầu. Nhìn nụ cười trên khóe miệng Kiều Trân Trân, Vân Thư hận không thể lập tức xông lên xé nát cô ta.
Đều tại Lục Minh, khiến cô ta mất hết mặt mũi!
Nếu Kiều Trân Trân biết được hoạt động tâm lý của Vân Thư lúc này, chắc chắn sẽ cạn lời. Cô chỉ nhân lúc chủ nhật cùng Tống Cẩn ra ngoài hẹn hò ăn cơm, sống trong thế giới của hai người. Sau đó bị đám đông tụ tập này chặn đường, thế là dừng lại xem náo nhiệt một lúc. Vậy mà lại bị người ta vô cớ giận cá c.h.é.m thớt, còn oan hơn cả Đậu Nga.
Hơn nữa cô có cười đâu? Cô không cười, chỉ là gần đây bị nhiệt miệng nên khóe miệng nổi mụn nước phải há miệng ra một chút thôi mà, trời đất chứng giám!
Lúc này Lục Minh vẫn còn hơi mất hồn, cộng thêm men rượu đang dần lên, anh ta thực sự cảm thấy hơi choáng váng. Vì vậy cũng không còn sức để quan tâm đến tâm trạng của Vân Thư lúc này.
Đám đông xung quanh vẫn đang bàn tán xôn xao.
“Đây là mối tình tay ba sao?... Không phải, là vợ chồng cãi nhau, người đàn ông ra ngoài uống rượu giải sầu bị vợ bắt gặp.”
“Cô vợ này trông thật xinh đẹp, eo thật thon...”
“Cô gái vừa đi cũng xinh...”
“Nghe nói người đàn ông này còn tự tay đan khăn quàng cổ tặng vợ, chỉ là người ta không thích nên vứt đi. Thật đáng tiếc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đáng tiếc cái gì mà đáng tiếc. Theo tôi thấy, một người đàn ông học theo đàn bà đan khăn quàng cổ thì chính là vô dụng, không phải là loại ăn bám chứ?”
...
Kiều Trân Trân không ngờ Lục Minh lại biết đan khăn quàng cổ, thật hiếm có. Đàn ông tốt như vậy không còn nhiều nữa.
“Đan khăn quàng cổ thì được coi là đàn ông tốt sao?” Tống Cẩn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Kiều Trân Trân bên cạnh, trong lòng nghĩ không biết anh có nên học đan khăn quàng cổ hay không.
Kiều Trân Trân trừng mắt nhìn anh, nói: “Anh không hiểu đâu, Lục Minh đan chỉ là khăn quàng cổ thôi sao?” Đó là tình yêu của người ta, anh là một trai thẳng khoa học kỹ thuật thì biết cái quái gì!
Tống Cẩn:?? Không phải khăn quàng cổ thì là gì? Lát nữa đi hỏi Lục Minh xem anh ta đan cái gì, anh ta sẽ xin kinh nghiệm.
Không xa, Vân Thư thấy Kiều Trân Trân vẫn đang thì thầm với Tống Cẩn, ánh mắt còn nhìn về phía Lục Minh. Trong lòng nghĩ chắc chắn hai người họ đang chế giễu mình tìm được một người đàn ông như Lục Minh. Chỉ biết uống rượu giải sầu khi gặp chuyện, hơn nữa còn mất mặt như vậy trên phố.
Càng nghĩ Vân Thư càng thấy khó chịu, trừng mắt nhìn Lục Minh một cái, tức giận bỏ đi. Cô ta không muốn ở lại để trở thành trò cười cho Kiều Trân Trân sau bữa ăn.
Còn Lục Minh, anh ta vẫn đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi, hoàn toàn không phát hiện ra Vân Thư đã rời đi.