Một cô em chồng tốt như vậy thì cung phụng còn không hết, sao nỡ để cô làm việc.
Triệu Đại Cương nhìn cách chung sống của cả nhà, còn kính nể nói với ba Kiều: “Kiều lão đệ, ông trị gia có phương pháp thật, ít khi thấy chị dâu em chồng nào hòa thuận như vậy.”
Ba Kiều ngoài miệng khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có” nhưng trong lòng lại rất đắc ý.
Ông đâu có trị gia gì, ông căn bản chưa từng quản. Tuy nhiên, nhà họ dường như thực sự không xảy ra những chuyện bẩn thỉu như nhà khác.
Trước đây ba Kiều là đội trưởng, trong làng có mâu thuẫn cãi vã gì, đều thích gọi ông đến xử lý. Ông đã chứng kiến không ít chị dâu em chồng cãi nhau thậm chí đánh nhau, hòa thuận mỹ mãn như nhà họ thực sự không nhiều.
Nghĩ như vậy, ông còn có chút tự hào.
Thời gian Kiều Trân Trân ở thôn Hồng Kỳ, vì cô ngày nào cũng dậy muộn nên ban ngày thời gian trôi qua khá nhanh. Hơn nữa trong nhà luôn có người đến chơi nên cô không tránh khỏi phải tiếp chuyện, còn thấy mình khá bận rộn, không có cảm giác “Nhàn rỗi” chút nào.
Trương Đại Nha đến, Tiêu Bảo Sinh đến, cả thôn trưởng mới nhậm chức cũng đến. Thậm chí còn có rất nhiều người mà Kiều Trân Trân không gọi được tên nhưng đều là người trong cùng một làng, không gọi được tên cũng không cản trở mọi người trò chuyện rôm rả.
Kiều Trân Trân chỉ có thể đợi người ta đi rồi, mới lén hỏi mẹ Kiều người nãy là ai. Tránh lần sau gặp lại không nhận ra người ta, như vậy sẽ hơi ngại ngùng.
Sau đó, Kiều Trân Trân phát hiện ra Triệu Đại Cương ở thôn Hồng Kỳ lại rất được hoan nghênh, ngay cả ba Kiều cũng không bằng. Mọi người trò chuyện, nói chuyện một hồi lại hỏi vài câu về Triệu Đại Cương.
Có một ngày, mẹ Kiều hơi ngượng ngùng đến tìm Kiều Trân Trân. Lúc thì hỏi cô chăn có đủ ấm không, tối ngủ có lạnh không. Lúc thì lại hỏi cô ngày mai muốn ăn gì, bà về sẽ bảo các chị dâu chuẩn bị cho cô.
Tóm lại là không có chuyện gì để nói cũng phải nói trước mặt Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân nhìn là biết mẹ Kiều có chuyện nên cô kéo bà lại, hỏi: “Mẹ, cuối cùng là mẹ có chuyện gì vậy?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Kiều cũng hết cách rồi, nghĩ rằng dù sao cũng phải nói nên dứt khoát nói thẳng: “Là... là đầu thôn phía đông, dì Quế Hoa nhà con, còn nhớ không?”
Kiều Trân Trân muốn nói cô hoàn toàn không biết có người này nhưng mẹ Kiều rõ ràng cũng không cần Kiều Trân Trân trả lời đã tự nói tiếp: “Dì Quế Hoa nhà con nhờ mẹ đến hỏi, ba chồng con... ba chồng con có muốn cân nhắc chuyện đó không?”
“Chuyện đó?” Kiều Trân Trân không hiểu gì cả nhưng nhìn vẻ vừa xấu hổ vừa bối rối của mẹ Kiều, cô đột nhiên nhận ra “Chuyện đó” là có ý gì.
Kiều Trân Trân không thể tin được mà trợn tròn mắt: “Không thể nào? Dì Quế Hoa để ý ba chồng con sao?”
Thật kinh hoàng! Triệu Đại Cương đã bao nhiêu tuổi rồi, ông cũng mới đến thôn Hồng Kỳ bao lâu, vậy mà đã có người để ý rồi sao? Người già bây giờ đều phóng khoáng như vậy sao? Không phải nói người thời này đều khá kín đáo sao?
Đối mặt với con gái mình, lại là đi mai mối cho ba chồng của con gái, chuyện như vậy mẹ Kiều cũng là lần đầu tiên gặp nên bà rất ngại ngùng. Trước đó cũng đã từ chối Quế Hoa nhiều lần nhưng không chịu nổi Quế Hoa cứ tìm đến thuyết phục, bà chỉ có thể mặt dày đến nói thử xem sao.
Tìm trực tiếp Triệu Đại Cương thì mẹ Kiều không dám, vì vậy chỉ có thể tìm Kiều Trân Trân.