Mục lục
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con trai của ông cái gì cũng tốt, chỉ có việc đối xử với Kiều Trân Trân thì hơi... hơi quá mức, Triệu Đại Cương không biết phải dùng từ gì để diễn tả cho đúng. Tóm lại là dính người, hoàn toàn không giống với tính cách quyết đoán thường ngày của anh.

Tuy nhiên, dù Triệu Đại Cương chê bai nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Ông thích bầu không khí gia đình như này, không giống như trước đây, trong nhà luôn lạnh lẽo, khiến người ta cũng trở nên lạnh lùng, không có tình người.

Bộ Ngoại thương và Bộ Ngoại giao làm việc trong một tòa nhà, địa điểm tập trung là khoảng đất trống trước tòa nhà, khi Kiều Trân Trân đến đã có khá nhiều người ở đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Đại Cương và Tiểu Lý xuống xe giúp Kiều Trân Trân lấy hành lý xuống, thời gian họp của ông sắp đến, không tiện ở lại lâu, dặn dò Kiều Trân Trân vài câu rồi lên xe rời đi.

Lần này đi công tác, Kiều Trân Trân mang theo hai vali to, toàn là quần áo, giày dép, túi xách và mỹ phẩm, phụ nữ đi ra ngoài luôn như vậy. Thực ra cô còn nhiều đồ đạc khác ở trong không gian, nếu không thì phải mất năm, sáu, bảy, tám cái vali mới đủ.

May là có không gian, đúng là vật phẩm cần thiết khi phụ nữ đi xa.

Khi nói chuyện với Tống Cẩn, Kiều Trân Trân từng ao ước, có lẽ đến năm 2050 hoặc lâu hơn, con người sẽ phát minh ra một loại thiết bị lưu trữ không gian giống như túi Càn Khôn. Nó sẽ sử dụng công nghệ nén không gian và dịch chuyển không gian, điều này không phải là hoàn toàn không thể xảy ra.

Sự phát triển của khoa học thường vượt xa trí tưởng tượng của con người.

Không rõ ai đã nói, điểm cuối của khoa học là thần học.

Nhiều người trên quảng trường lớn nhìn thấy Kiều Trân Trân và anh hai Giang bước xuống từ một chiếc xe jeep quân sự. Hơn nữa nhìn bộ quân phục của người đàn ông lớn tuổi đó, mặc dù không phải ai cũng phân biệt được ngôi sao và bông lúa trên cầu vai đại diện cho quân hàm gì, nhưng chỉ cần nhìn khí chất đã biết người đó không đơn giản.

Vì vậy, khi Kiều Trân Trân và anh hai Giang xách vali đi qua, có người chủ động đến chào hỏi, còn nhiệt tình giúp Kiều Trân Trân đặt valo lên chiếc xe buýt mà lát nữa họ sẽ đi.

Đặt vali xong, anh hai Giang đứng bên cạnh xe trò chuyện với mọi người, Kiều Trân Trân hơi buồn chán, muốn lên xe ngồi.

Đúng lúc này, một chiếc xe mui trần màu đỏ lòe loẹt chạy đến, Kiều Trân Trân dùng ngón chân cũng đoán được ai đến.

Đúng vậy, đó là Hoàng Tam, anh ta còn đưa cả cô vợ xinh đẹp Vương Mỹ Lệ đến, trông giống như họ đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài vậy.

Kiều Trân Trân:... Hơi ghen tị.

Vương Mỹ Lệ vừa xuống xe đã nhìn thấy Kiều Trân Trân, lập tức lao đến như một mũi tên ôm chầm lấy cô: “Chị Trân Trân, em rất vui khi gặp chị ở đây.”

Kiều Trân Trân: Em vui vì được đi nước ngoài chơi chứ gì.

Hoàng Tam được lựa chọn tham gia đoàn khảo sát không liên quan gì đến Kiều Trân Trân, hoàn toàn dựa vào nỗ lực của anh ta trong những năm qua. Tập đoàn Thịnh Thế của anh ta chuyên kinh doanh xuất khẩu, sản phẩm xuất khẩu chính là than.

Hoàng Tam chính là ông chủ mỏ than trong truyền thuyết.

Khi nhắc đến ông chủ mỏ than, ấn tượng đầu tiên của mọi người là dây chuyền vàng to bản, xe sang, gái đẹp, Hoàng Tam có đủ cả. Đúng rồi, anh ta còn có một chiếc điện thoại di động to tướng, đây là tiêu chuẩn của các ông chủ mỏ than thập niên 80.

Tóm lại đây là những thứ nhìn qua biết ngay người giàu, thường được gọi là nhà giàu mới nổi.

Tất nhiên, tập đoàn Thịnh Thế không chỉ xuất khẩu than mà còn kinh doanh nhiều mặt hàng khác, chỉ cần kiếm được tiền thì Hoàng Tam đều làm. Dù sao anh ta khởi nghiệp từ nghề buôn lậu, không thể bỏ nghề cũ, hơn nữa bây giờ buôn lậu đã là nghề hợp pháp.

Hôm nay Hoàng Tam không đeo dây chuyền vàng to bản mà mặc một bộ vest, trông rất lịch sự, phải nói là hơi đẹp trai.

Anh ta đứng cạnh Vương Mỹ Lệ, trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Vương Mỹ Lệ xứng danh là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, mặc dù đã sinh một đứa con nhưng vóc dáng không hề thay đổi, trên mặt không có một nếp nhăn nào, vẫn xinh đẹp như minh tinh điện ảnh.

Nếu Kiều Trân Trân theo đuổi phong cách trưởng thành, thanh lịch thì Vương Mỹ Lệ là kiểu trẻ trung năng động. Mỗi người một vẻ đẹp riêng nhưng đều xinh đẹp, hai mỹ nhân đứng cạnh nhau, lập tức trở thành tâm điểm của toàn quảng trường.

Dưới ánh mắt của mọi người, Kiều Trân Trân đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh, sau đó cô quay lại nhìn, thấy Vân Thư đứng cách đó không xa.

Vân Thư đứng trong đám đông, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.

Kiều Trân Trân hơi khó chịu nhíu mày, người này bị bệnh à, sao cứ thích nhằm vào cô vậy.

Trước đây Vân Thư gặp Kiều Trân Trân còn giả vờ tỏ ra lịch sự, nhưng gần đây cô ta biết được chuyện mình từng ngồi tù do Kiều Trân Trân nói cho Lục Minh, cô ta tức điên lên. Bây giờ cô ta nhìn thấy Kiều Trân Trân chỉ muốn xé xác cô ra, làm sao còn cười chào hỏi cô như không có chuyện gì xảy ra được.

Mặc dù cô ta không thích Lục Minh lắm nhưng Vân Thư là kiểu người điển hình “Tôi không thích anh nhưng anh nhất định phải thích tôi”. Việc bị Lục Minh hủy hôn là một vết nhơ lớn trong cuộc đời cô ta, khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt gia đình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kiều Trân Trân và Lục Minh, một ngày nào đó, cô ta sẽ bắt hai người này quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô ta.

Kiều Trân Trân:... Đúng là não có vấn đề! Cô tự lừa đảo để kết hôn, liên quan gì đến tôi!

Lần công tác này, bên Bộ Ngoại thương do Thẩm Chấn Quốc dẫn đầu. Mọi người đợi một lát thì ông đến, bên cạnh có một nam đồng chí, anh ấy tự giới thiệu tên là Lưu Tuyết Phong.

Kiều Trân Trân biết anh ấy, đó là cán bộ Tiểu Lưu đã dẫn Kiều Trân Trân vào hội trường trong cuộc họp ngoại thương lần trước.

Bây giờ anh ấy là thư ký của Thẩm Chấn Quốc, sau khi mọi người điểm danh và ký tên, Tiểu Lưu cho mọi người lên xe chuẩn bị khởi hành.

Cả đoàn chia thành hai xe buýt lớn, Kiều Trân Trân và Hoàng Tam, anh hai Giang ngồi xe phía trước, Vân Thư và nhóm người bên cạnh cô ta ngồi xe phía sau. Như vậy cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.

Sau khi xe khởi hành, Tiểu Lưu tranh thủ thời gian trên đường dặn dò mọi người những việc cần chú ý. Đồng thời anh ấy phát hộ chiếu và giấy tờ tùy thân cho mọi người, dặn mọi người phải giữ gìn cẩn thận.

Kiều Trân Trân nhìn giấy tờ tùy thân trên tay, thấy khá lạ. Vì trước năm 1984, mọi người không có chứng minh thư, chỉ có hộ khẩu hoặc thư giới thiệu, trên đó ghi rõ quê quán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK