Mục lục
Chiến Soái Tiêu Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29

Ở trung tâm là một sân khấu hình chữ T, hai bên đã đầy khách, hàng trước bên trái đều là nhân viên quan trọng của các giới ở Long Quốc, hàng trước phía bên phải là họ hàng nhà họ Mục.

Giờ phút này, cả nhà Mục Hải Yến đang ngồi ở hàng đầu tiên phía bên phải, được một đám tổng giám đốc vây quanh xu nịnh.

Cả nhà Mục Thiên Lam đi tới, Ngô Tuệ Lan lập tức mang gương mặt đầy tươi cười tiến tới nói: “Hải Yến, tối nay cháu ăn mặc thật xinh đẹp, hơn nữa còn mang đồ trang sức giá trị hơn mấy trăm tỷ mà chiến thần đưa tới càng trở nên vô cùng tôn quý, thật là giống như một con phượng hoàng mà.”

Mục Hải Yến hừ nói: “Thím nói tôi là phượng hoàng mà còn gọi tôi là Hải Yến, cái này không mâu thuẫn hay sao?

Phải nên thay đổi gọi là phu nhân chiến thần đi chứ”

“Đúng đúng đúng, phu nhân chiến thần”

Ngô Tuệ Lan lập tức đổi lời nói.

“Chúc mừng phu nhân chiến thần.”

Mục An Minh tươi cười nịnh theo.

Mục An Phong cũng nịnh nọt nói: “Chị phu nhân chiến thần, sau này còn xin chị quan tâm đứa em họ này nhiều hơn một chút.”

Mục Hải Yến giễu cợt: “Chị ruột của cậu hết lần này đến lần khác nói tôi giả mạo phu nhân chiến thần, tên ngốc Lưu Khải Bình kia còn tin nữa chứ, cắt đứt nguồn vốn của công ty Feiyang, cậu có bà chị ruột như vậy, tôi còn có thể qua tâm đến cậu hay sao?”

“Hải Yến, tôi không có.” Mục Thiên Lam bất đắc dĩ nói.

Mục Hải Long bất mãn quát lên: “Lỗ tai cô điếc rồi sao, tối nay là ngày em gái tôi bay lên đầu cành hóa thành phượng hoàng, con bé không phải Hải Yến nữa, con bé là phượng hoàng rồi, không cho phép kêu Hải Yến nữa.”

Vẻ mặt Mục Thiên Lam đầy áy náy, cô đang định nói xin lỗi thì Tiêu Thanh đột nhiên nói: “Chim yến thì mãi mãi là chim yến, có mặc quần áo hoa lệ đi chăng nữa thì cô ta cũng không thành phượng hoàng được.”

Mục Hải Yến tức giận đứng dậy: “Có giỏi thì anh lặp lại lần nữa xeml”

Tiêu Thanh gắn từng chữ: “Cô chính là Hải Yến, không thành phượng hoàng được, vĩnh viễn cũng không thành phượng hoàng được!”

“Anh…” Mục Hải Yến tức giận đến mức mặt mũi tối sầm lại, ngực phập phồng muốn nổ tung, lúc này quát lên: “Được hưởng chút ánh sáng của tôi nên anh mới có tư cách đứng ở nơi này, lại dám chê tôi, cút ra ngoài cho tôi!”

“Cút ra ngoài!”

“Cút ra ngoài!”

“Cút ra ngoài!”

Đám người Chu Chấn Phong đồng loạt quát lên với Tiêu Thanh.

Ngô Tuệ Lan có ý định muốn bóp chết Tiêu Thanh, bà ta hét lớn với anh: “Lúc tới đã nói với cậu thế nào, không được đắc tội Hải Yến, cậu lại đắc tội cô ấy, cậu cố tình muốn hại gia đình tôi có phải hay không?”

“Tôi không có hại gia đình mẹ, là cô †a tự mình suy diễn, giành mất vinh dự vốn thuộc về Thiên Lam, thuộc về gia đình mẹ, con không nhìn nổi cho nên …”

“Đủ rồi Tiêu Thanh!”

Mục Thiên Lam cắt đứt lời của Tiêu Thanh, hốc mắt đỏ bừng nói: “Từ ngày tôi gả cho anh, tôi đã không có vinh dự nào nữa, anh đừng làm tôi tức giận có được không? Chúng †a đi, tôi không muốn ở nơi này nữa!”

Dứt lời, cô níu lấy cánh tay của Tiêu Thanh.

Có người phụ nữ nào không muốn có một hôn lễ nở mày nở mặt?

Từ lúc tiến vào hiện trường hôn lễ, thấy trang trí sang trọng thế này, nghĩ đến lát nữa Mục Hải Yến cùng Hộ quốc chiến soái khoát tay nhau bước từng bước trên sân khấu hình chữ T, được muôn người chú ý, được tất cả mọi người hâm mộ chúc phúc, trong lòng cô liền vô cùng khổ sở, đều là lập gia đình, †ại sao cô ngay cả một hôn lễ cũng không có, còn bị người cười nhạo, nói lời ong tiếng ve, đâm vào xương sống, Hải Yến lại có thể được như vậy, lãng mạn như vậy, được nhiều người chúc phúc như vậy?

Trời sinh ra là mình đã hèn mọn so với cô ta hay sao?

Cô tủi thân, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống má.

“Vợ, anh không đi.”

Tiêu Thanh ôm lấy gương mặt xinh đẹp của cô, lau đi nước mắt giúp cô, nghiêm túc nói: “Ba năm này gả cho anh đã để cho em chịu quá nhiều tủi thân, anh đau lòng em, cho nên chuẩn bị buổi hôn lễ này, mục đích là để cho em cảm thấy vinh dự, cũng coi như bù đắp một ít cho em, sau đó tuyên bố với toàn thế giới, chồng của em không phải là một tên vô dụng mà là người đàn ông đường đường chính chính, hơn nữa còn là Hộ quốc chiến soái uy chấn thiên hạ!”

Mục Thiên Lam sợ ngây người!

Đây là thật sao?

“Ha hai”

Mục Hải Yến giận dử nhưng lại cười: “Liêm sỉ đâu? Anh không có liêm sỉ sao? Còn dám giả mạo Hộ quốc chiến soái chồng tôi, có tin bây giờ tôi lập tức kêu người đánh chết cái tên đàn ông không biết xấu hổ như anh rồi ném ra đường hay không?”

“Tôi không biết xấu hổ?”

Tiêu Thanh cười lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi sẽ để cho cô biết, là cô không biết xấu hổ, hay là tôi không biết xấu hổI”

Nói đến đây, anh lớn tiếng quát lên: “Tần Xuyên, đi ra cho tôi, nói cho ả đàn bà chẳng biết xấu hổ này biết người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn rốt cuộc là ail”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK