Mục lục
Chiến Soái Tiêu Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68

Cần Tứ không khách khí, làm bộ xua tay bảo Tiểu Thanh mau rời đi. Tiều Thanh lúc đó bực bội, từ trong bao lấy ra một trăm triệu, đập lên bàn trước mặt Càn Tứ với vẻ tức giận.

“Tưng đây tiền đã đủ chưa…”

Càn Tứ sững người nhìn xấp tiền dày cộp trên bàn! Những người công nhân khác ngồi nhìn thấy vậy cũng choáng váng.

Đây là xấp tiền mặt một trăm triệu còn nguyên seril “Không phải là một trăm triệu sao? Có gì đó không phải, số tiền này tôi phải kiếm cả năm mới có thể tiết kiệm được!”

Sau cú sốc bất chợt đó, Càn Tứ vẫn tỏ ra không chịu thua. Kết quả là lời cảm thán của

Chí Bình vang lên sau khi lời nói của anh được thốt ra.

“Trời ạ, bao tải của Tiểu Thanh không phải là chai lọ, tất cả đều là tiền mặt, làm sao có thể như vậy được!”

Nghe Chí Bình nói vậy, mọi người đều không thể ngồi yên, lần lượt chạy đến chỗ Tiêu Thành, trải bao tải nhìn vào trong. Ngoại trừ một chai nước khoáng, bao tải chứa đầy những tờ tiền năm trăm nghìn mới tinh . Một công nhân đưa tay xuống dưới bao tải và muốn đào xem bên dưới có chai, lon nào nữa không, những thứ đào được ra vẫn là tiền mặt.

Trời đất ơi!

Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc không tin vào mắt mình cùng với nhiều biểu cảm phức tạp khác nhau, đặc biệt là Càn Tứ, anh ta bị toát mồ hôi hột toàn thân, khi nghĩ đến việc coi bao tải tiền này như rác rưởi, bọn họ đều đặc biệt cảm thấy xấu hổ. Số tiền đó đủ để những người như họ sống một cuộc sống yên bình đến hết đời.

Lúc đó, Tiêu Thanh bỏ một trăm triệu ra ngoài, sau đó bóp chặt miệng bao tải lại, chộp lấy đống tiền từ người phục vụ, rồi kéo tay Càn Tử đưa ra: “Nào nào nào, cậu có nhiều tiền phải không, vậy tôi không giành giả tiền với cậu nữa, cậu mau thanh toán đi!”

Nói xong, Tiêu Thanh sải bước đi rồi mang theo bao tiền.

“Anh Tiêu, đừng đi. Hãy ở lại nói cho anh em chúng tôi biết làm thế nào để có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đưa anh em chúng tôi đi cùng với, anh Tiêu…

Tiêu Thanh không quay đầu nhìn lại: “Đừng coi thường bất kỳ ai, kể cả người nhặt lượm ve chai ngoài đường. Lợi hại thật đấy, chỉ cần lượm nhặt như vậy ít nhất cũng nhiều tiền hơn đám chuyển gạch ở công trường như chúng ta!

Càn Tứ cười nói: “Cảm ơn anh Tiêu, anh đúng là tấm gương cho chúng tôi. Sau này tôi không dám nữa, tôi…tôi không làm chuyển gạch nữa, tôi cũng đi thu lượm ve chai!”

Lúc này tại Mục gia.

“Ha ha!”

Mục Hải Long vừa về đến nhà liền cười nói: “Bà nội, ba mẹ, chú thím, Mục Hải Yến. Cuối cùng, chủ tịch Lưu đã đồng ý giải quyết chuyện riêng của con. Ông ấy không kiện con và Mục Hải Yến nữa.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người trong gia đình đều rất vui vẻ.

“Anh, anh làm thế nào mà chủ tịch Lưu lại đồng ý như vậy?”

Mục Hải Yến gặng hỏi. Mục Hải Long trừng mắt lên: “Anh đưa cho chủ tịch Lưu từng xấp, từng xấp tiền vả vào mặt ông ta, là mười tỷ, tất nhiên ông ta sẽ nguôi giận mà đồng ý ngay thôi, nếu không xong việc này, anh có thể bị lột da trong tù đấy, em có biết không?”

Mục Hải Yến cười toe toét: “Anh, em nhất định sẽ cố gắng tìm người bạn trai thế phiệt giàu có xếp hạng bậc hai, để bù đắp cho sự đóng góp của anh em mình!”

“Vẫn còn kém lắm!”

Mục Hải Long trong lòng có chút an ủi.

Đề nghị mọi người: “Bây giờ công việc làm ăn của con đã ổn thỏa. Đến nhà chú hai xem biểu diễn thôi mọi người. Nói là đến để thăm hỏi chiếc vương miện phượng hoàng quý giá đó. Chú hai đi lấy vương miện phượng hoàng mà thấy chiếc vương miện đó bị mất. Nhất định sẽ nghĩ Tiêu Thanh làm điều đó. Đây sẽ là một buổi biểu diễn hấp dẫn đây!”

“Ha ha!”

Mọi người đều buồn cười, thẳng đến nhà Mục An Minh mà không ăn cơm. Khi Tiêu Thanh trở về nhà, bố mẹ vợ của anh, Mục Thiên Lam và Mục An Phong. Tất cả mọi người đang ngồi trên ghế sô pha chờ anh về để ăn cơm.

“Đồ đáng chết, anh đi đâu mà tới bây giờ mới chịu về, muốn chúng tôi ở nhà đợi muốn chết đói phải không?”

Nhìn thấy Tiêu Thanh, Ngô Tuệ Lan tức giận chửi bởi.

Không đợi Tiêu Thanh lên tiếng, anh rể đã vội nói theo: “Trời nắng nóng như vậy, ra đường nhặt ve chai chắc cũng được nhiều lắm. Nhìn Tiêu Thanh kìa, còn vác theo cả một bao tải về, nhất định là vừa cố gắng đi lượm nhặt ve chai cho cổ rồi!”

Ngô Tuệ Lan nghe xong, đột nhiên phát điên lên: “Chai lọ, đống đồ này con đã chất đầy hành lang rồi, sao lại còn đem về thêm nữa, muốn hội rình cái nhà này lên hay sao, thật là không biết mất vệ sinh là gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK